Công Giá

Chương 27

Từ phòng lão phu nhân đi ra, Cung Trác Lương trở về viện tử của mình, Văn Thư và Vũ Họa đang xem Nhược Tử thu dọn đồ đạc, chỉ được phép mang đi những vật phẩm cá nhân cùng chủ tử ban cho, Vũ Họa nửa điểm tình cảm cũng không cho Nhược Tử, đã bị nàng ngăn lại không ít lần muốn lấy thứ gì đó, mà Nhược Tử mặc dù hận đến nghiến răng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cụp đuôi chán nản chạy lấy người.

Sau khi Cung Trác Lương  vào phòng, Văn Thư cùng Vũ Họa hiểu chuyện liền lui ra ngoài, Nhược Lam lùi về đứng ở phía sau.

“Tiểu thư cứu ta………..”

Đợi hai nha đầu kia ra ngoài, Nhược Tử cắn cắn môi bi thương khóc một tiếng, bổ nhào qua quỳ ôm lấy chân Cung Trác Lương, nàng vẫn chưa quên ngày xưa mình đối xử bất kính với Cung Trác Lương như thế nào, nhưng nghĩ đến trước mắt hắn là người duy nhất có thể giúp chính mình, cũng chỉ có thể ôm may mắn mà tỏ ra yếu thế, hơn nữa chính mình còn nắm lấy nhược điểm của hắn, hắn chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu.

Nhược Tử không biết vì cái gì phụ thân đã vài năm không thấy đột nhiên đến chuộc mình, nhưng sẽ không khờ dạy nghĩ đến gã là nhớ thân tình phụ tử gì, ra khỏi Kiều gia tánh mạng của mình cũng chỉ có thể tùy gã!

“……….. Nhược Tử, ngươi là không thể lưu lại Kiều gia, ta phái người đưa ngươi về Cung gia, nghĩ đến mẫu thân sẽ che chở ngươi.”

Cung Trác Lương thùy mắt nhìn xuống Nhược Tử đang ôm lấy đùi mình khóc, ngữ khí dịu dàng trấn an, vẻ mặt cũng là thản nhiên nhìn không ra ấm lạnh.

Cung Trác Lương đời trước sống thực tự tại tiêu sái, cho nên hiện tại đối với đấu đá lẫn nhau thập phần không kiên nhẫn, nhưng hắn ở thời đại này, trong gia tộc này phải che chở chu toàn cho mình và kiều Ứng Trạch, sẽ không hãm quá sâu trong đó, mà đem Nhược Tử tâm địa ác độc phiền toái đuổi đi như vậy, Cung Trác Lương tự nhận là đã rất phúc hậu rồi, về phần Nhược Tử sau khi rời khỏi Kiều gia sẽ lựa chọn con đường như thế nào, liền đều cùng hắn không quan hệ. 

“Tạ ơn tiểu thư……….”

Cung Trác Lương cam đoan có thể đưa chính mình trở về Cung gia, Nhược Tử liền biết điều buông hắn ra cúi đầu đứng lên, chính mình miên man suy nghĩ, lúc trước thời điểm Cung Trác Lương hướng Cung phu nhân muốn khế ước bán thân của Nhược Lam, chính mình còn may mắn không bị hắn bắt lấy, hiện tại lại hối hận không có ở trên tay hắn, bằng không có thể trực tiếp uy hiếp hắn.

Hiện giờ khế ước bán mình còn trong tay phu nhân, bí mật chính mình nắm được không có biện pháp lấy ra để uy hiếp, trở về cũng vẫn làm nô tỳ………..

“Nhược Lam, ngươi cùng đi một chuyến đi.”

Cung Trác Lương tất nhiên là không biết Nhược Tử trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, giải trừ được cái bom hẹn giờ bên người tâm tình của hắn thật tốt, liền tính toán trở về phòng đùa giỡn tiểu tướng công.

Về phần Nhược Lam, lần này Cung Trác Lương để cho nàng đi Cung gia còn có một nhiệm vụ khác, chính là đem lo lắng về việc giả giọng của Ngô di nương nói cho Cung phu nhân, sau đó đem Diệp Nhi danh chính ngôn thuận tiếp nhận đến, trực tiếp ngăn cản Cung phu nhân lại đem một người khác ấn đến bên cạnh mình.

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Bởi vì muốn đưa những người này đi Cung gia, Thạch Khang lo lắng có hai cô nương chưa xuất giá, liền làm chủ thuê hai cỗ kiệu nhỏ, sau đó đem ngựa Cung gia cho hắn, ở cửa bên dắt phụ thân và đệ đệ của Nhược Tử ra, dư quang đánh giá một chút lão phụ thân gầy đen đang khom người cùng nam hài sạch sẽ trắng nõn, chỉ thấy một người sợ hãi rụt rè, một người ẩn ẩn lộ ra không kiên nhẫn cùng khinh ngạo, Thạch Khang thu hồi ánh mắt tâm tư khẽ động.

Hai người này nói là đến chuộc con gái, vẻ mặt lời nói không thấy thân tình tưởng niệm, ngược lại như là ………….. dường như đang lo lắng cái gì đó.

“Nhược Lam cô nương.”

Thạch Khang cùng Nhược Lam ở điền trang ôn tuyền có gặp qua vài lần, cho nên khi thấy hai nàng đi ra, Thạch Khang trước hết cùng Nhược Lam chào hỏi, sau đó lễ phép giúp nàng nhấc lên màn kiệu, Nhược Lam thấy thế quay đầu lại thản nhiên cười, nhấc váy lên kiệu, mà một nhà Nhược Tử phía sau bọn họ, không khí thập phần khẩn trương.

Lão nhân gọi Nặc Nặc vốn là tên thật của Nhược Tử, mà thiếu niên vẻ mặt tươi cười trước tỷ tỷ sau tỷ tỷ, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm cách ăn mặc cùng tay nải của nàng, mà Nhược Tử mặt đầy sương lạnh ôm sát tư vật của chính mình, không thèm quan tâm đến bọn họ bước vào cỗ kiệu.

“……………”

Thạch Khang hơi hơi cau mày nhìn cả nhà kia, nhưng thấy Nhược Lam một bộ dáng lạnh nhạt không thèm để ý chút nào, liền cũng không nhiều lời thêm nữa, chính mình lên ngựa để kiệu phu khởi kiệu, Nhược Lam hiểu rõ nguyên do sự tình sau khi buông màn kiệu không tiếng động khẽ thở dài.

Đối với Nhược Tử người này, Nhược Lam cũng là phiền chán không kiên nhẫn, nhưng đối với thân thế của nàng, nhưng cũng cảm thấy thật đáng thương, cha của nàng cưng chiều con trai, tiết kiệm ăn uống tiết kiệm tiêu dùng chịu mệt nhọc nuôi dưỡng, lại dưỡng ra chân chân thực thực một súc sinh.

Sau khi người cô gia phái đi đem tin tức truyền lại, thiếu gia để cho hắn giả vờ là đi đến đó làm việc, ‘vô tình gặp được’ thiếu niên kia, còn nói vài câu là trong phủ có một nha đầu bộ dáng thập phần giống hắn, là của hồi môn của thiếu phu nhân cỡ nào thể diện, thiếu niên kia liền lập tức truy vấn, biết đó là tỷ tỷ bị bán đi của mình, bản thân đang mắc một món nợ liền đánh chủ ý trên người Nhược Tử, nghĩ chuộc về chắc hẳn trên người sẽ có không ít tài vật này nọ, còn có thể bán gả cho người khác, liền bảo phụ thân đến chuộc, mà phụ thân hắn tuy rằng cảm thấy thực có lỗi với nữ nhi, nhưng vì đứa con, cuối cùng vẫn là đồng ý………….

Nghĩ đến đây, Nhược Lam không khỏi cảm thấy may mắn, phụ mẫu của mình tuy rằng khốn cùng, nhưng đối với chính mình là thật tâm yêu thương, cho nên sau khi họ qua đời, Nhược Lam cho dù bị thân thích bán đi cũng chưa từng oán hận qua ai, mà nàng ở Cung gia xác thực cũng là ăn ngon mặc ấm, hiện giờ đi theo thiếu gia, không chỉ được hắn xem mình như tỷ tỷ đáng tin cậy cùng nể trọng, còn được trả tự do, nàng nếu lại không thấy đủ liền ự chán ghét bản thân mình.

Nhược Lam cùng Nhược Tử trở về Cung gia, đem sự tình xảy ra bẩm báo lại kỹ càng, còn nói thiếu phu nhân như thế nào nổ lực bảo vệ, hơn nữa Nhược Tử ở một bên hát đệm lên án mọi người ở Kiều gia, âm thầm thề không muốn theo phụ thân về nhà, Cung phu nhân trong lòng một trận suy tính, cũng hiểu được không thể thả Nhược Tử này hiểu rõ sự tình rời đi.

Cũng đều biết bọn họ một nhà ba người tự mình đưa đến, cũng không thể liền như vậy không minh bạch mà xem như không có, nhưng nếu lưu lại Nhược Tử, người ta lão thái thái nhà tri phủ trả lại nha đầu, nàng làm sao dám tiếp tục đặt tại nhà mình làm nha hoàn………..

“Nhược Tử, lý do ta không thể lưu ngươi lại ngươi cũng hiểu được, ngươi thật sự muốn lưu lại, đây cũng chỉ có hai con đường có thể đi, Ngọc Nhi hắn đã sớm theo ta  xin lấy ngươi………… Hoặc là ở trong phủ tìm một gã sai vặt thích hợp, cùng ngươi tương xứng là được?”

Cung phu nhân tinh tế đánh giá dáng người Nhược Tử, thấy là sinh dưỡng tốt, trong lòng liền có chủ ý, chính là người này nếu muốn lưu lại chính mình không thể lộ ra quá tích cực, còn phải làm cho nàng cầu mình mới được.

Cung phu nhân chính mình sinh ra đứa con háo sắc như thế nào trong lòng hiểu rõ nhất, Cung gia nàng là không trong cậy vào Trác Ngọc, thuận theo hắn lấy thiếp hay là lấy ngoại thất (ngoại thất có thể xem như tình nhân), nàng hiện tại đều cấp dưỡng, chỉ cần có thể sinh ra một tôn tử là được, sinh nữ nhi có thể gả một chỗ tốt mà dựa vào, về phần thiếp tì (vợ lẽ, nô tì), về sao lại đem ra ngoài bán là được.

[Xin cho PH bày tỏ bức xúc 2 câu, người mà giống như đồ vật ấy, bả cũng không nghĩ xem bả cũng là phụ nữ mà. Số phận của phụ nữ phong kiến thật là quá hẩm hiu.]

“Phu nhân………… Có thể theo đại thiếu gia, là nô tỳ có phúc!”

Nhược Tử trên người run lên, trong lòng lâm vào mâu thuẫn, nàng mới không cần gả cho gã sai vặt làm tôi tớ đến già, lại tưởng tượng nghĩ kia cái gọi là phụ thân cùng ánh mắt đệ đệ nhìn mình, Nhược Tử cắn răng chọn con đường thứ nhất.

Tuy rằng biết Cung Trác Ngọc không phải người lương thiện gì, nhưng hắn dù sao cũng là con trai trưởng của Cung gia, làm thiếp cho hắn, chính mình tốt  xấu gì cũng là di nương được dùng cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng, hơn nữa dựa vào quan hệ cùng thủ đoạn của mình, không hẳn không thể đứng đầu, dù sao cũng sống khả giả hơn trên tay hai phụ tử kia, tiền đồ trước mắt thật tốt đẹp!

“………………..”

Nhược Lam trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che dấu, nghĩ một đằng nói một nẻo chúc mừng Nhược Tử một tiếng. Trầm mặc xem nàng lấy chút tiền cho phụ tử kia rồi bất mãn đuổi đi, thầm nghĩ phú quý phù hoa thật sự nặng như vậy  sao?

Nhược Tử biết rõ Cung Trác Ngọc là một phế vật ham mê tửu sắc, còn muốn gả cho hắn làm thiếp, vì sao không tìm một gã sai vặt thành thật làm chính thất, hòa thuận cùng nhau sinh sống chứ?

Đợi trong phòng chỉ còn lại Nhược Lam cùng Cung phu nhân hai người, Nhược Lam không đợi Cung phu nhân mở miệng, trước hết đem việc giả giọng của Ngô di nương nói ra, cũng nói rõ chỉ có Diệp Nhi biết huấn luyện cùng bảo dưỡng cổ họng cho Cung Trác Lương như thế nào, mà nhân việc của Nhược Tử nhà mẹ đẻ phải bổ sung một nha hoàn qua đó, còn nhiều hơn nữa cũng là không phép tắc.

Nhược Lam nói những câu không rời khỏi quy củ, Cung phu nhân cũng chỉ có thể ngượng ngùng đáp ứng, gặp qua Diệp Nhi biết nàng khẩu kỹ quả thật rất cao, lại nghĩ vẫn có Ngô di nương nắm ở trong tay, cuối cùng cũng để cho Nhược Lam mang Diệp Nhi đi, không nhắc lại chuyện nha hoàn nữa. XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

“……….. Như vậy có tính đều là vui mừng hay không?”

Để cho Nhược Lam mang Diệp Nhi xuống dưới an trí, Cung Trác Lương ngồi trên giường nhỏ thân mình nằm nghiêng trên đùi Kiều Ứng Trạch, thoái mái xoay người nằm thẳng xuống, hơi trào phúng cười một tiếng.

Đường là do chính chân mình đi, Nhược Tử trên người mang theo nhiều tài vật, nếu gả cho một gã sai vặt trung hậu, cẩn thận lao động sinh sống, ăn uống cả đời cũng là không lo, lại cố tình luyến tiếc phú quý phù vân, đi theo người ta làm thiếp.

“Vất vả ngươi rồi, thực sự.”

Cúi đầu nhìn Cung Trác Lương tuấn nhan tinh xảo, Kiều Ứng Trạch đau lòng xoa xoa mặt hắn, ngón tay theo gương mặt trơn bóng chậm rãi lướt tới cằm, sau đó dùng ngón tay lau son đỏ trên môi Cung Trác Lương, cúi người đem môi mình phủ lên.

Càng cùng Cung Trác Lương ở chung, Kiều Ứng Trạch càng không thích hắn bị lớp trang điểm che đi dung mạo thật, nhưng y có thể cho Cung Trác Lương tự do thật sự là hữu hạn, hiện tại lại bắt hắn phải vất vả luyện cái gì giả giọng, trong lòng Kiều Ứng Trạch thật sự là thập phần áy náy.

“Kia tướng công về sao phải hảo hảo bồi thường ta.”

Cung Trác Lương nghe vậy không khỏi buồn cười, ôm lấy cổ Kiều Ứng Trạch làm sâu sắc nụ hôn này.

Cung Trác Lương sẽ hảo hảo nhớ kỹ ghi chép lại những khoảng nợ này, về sau toàn bộ đều đòi lại trên người Kiều Ứng Trạch, xét thấy này về sao còn phải chờ, cho nên Cung Trác Lương sẽ tính nhiều một chút lợi tức [lãi] từ Kiều Ứng Trạch…………

Rốt cục luyện xong lần đầu, Cung Trác Lương mệt đến thảm thật dài thở phào một cái.

Lại ở nhà đợi thêm ba ngày, hắn có thể cùng Kiều Ứng Trạch trở về điền trang ôn tuyền, về phần đi giao tiếp xã giao, đã có em chồng Kiều Ứng Hiên vui vẻ chống đỡ, không tới phiên tiểu tướng công thân kiều thể yếu nhà hắn.

“Trác Trác, giấy bút ngươi muốn ta đã cho Kiều Minh chuẩn bị, chờ thời điểm đi cùng nhau mang qua.”

Thay Cung Trác Lương người giống như không xương dựa vào trên người mình bóc một quả cam, Kiều Ứng Trạch cẩn thận lấy một múi ngon nhất uy đến trong miệng hắn, mà lúc trước đối với yêu cầu viết thoại bản* của hắn, bởi vì Cung Trác Lương thái độ thần thần bí, Kiều Ứng Trạch thật sự bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ.

Tuy rằng đối với Kiều Ứng Trạch mà nói đối với những bản truyền thuyết cũng không cảm thấy hứng thú lắm, từ đầu đến cuối đều cảm thấy được đó là tạp học không được cho vào sách học, nhưng hiện giờ muốn viết thoại bản lại đổi thành tiểu tức phụ của mình, Kiều Ứng Trạch vẫn là tỏ vẻ thực duy trì, y cũng không trông cậy vào tài năng về phương diện này của Cung Trác Lương sẽ lấy được thành tựu gì, chỉ là muốn hắn có thứ mình yêu thích có thể làm hắn thư thái là tốt rồi.

“Ân.”

Cung Trác Lương ngậm múi cam vừa lòng hừ một tiếng, lúc này Nhược Lam lại đến đây thông báo lão phu nhân gọi bọn hắn đi qua uống rượu, nhìn thấy bộ dáng hai người dính vào nhau cũng đã thấy nhưng không thể  trách**, dùng khăn che miệng cười trộm lui ra ngoài.

“Tối nay có thể làm phiền Trác Trác chiếu cố ta.”

*Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

**Nguyên văn: 见怪不怪 có 2 nghĩa: thấy nhưng không thể trách hoặc là không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.

Nhìn về phía Cung Trác Lương cười khổ, Kiều Ứng Trạch đã làm tốt việc chuẩn bị tâm lý sẽ phải uống rất nhiều.

Kiều Ứng Trạch trong một năm ít khi uống rượu nhiều lần, cũng không có tửu lượng gì, nhưng là hằng năm lần đầu lão phu nhân mời uống rượu, kế hoạch chính là cho cả nhà tụ lại một chỗ thêm náo nhiệt, y dù uống không tốt, đó cũng là thời điểm khó có được để y phóng túng, năm rồi đều là do Hàm Thư các nàng chiếu cố y, năm nay nhưng là phải phiền toái tiểu tức phụ của y.

Cung Trác Lương cũng đã dần dần luyện ra một chút tửu lượng đương nhiên là miệng đầy đáp ứng theo, hai người tời phòng của lão phu nhân, gặp nhị thiếu gia Kiều Ứng Hiên, tam thiếu gia Kiều Ứng Tử, đại tiểu thư Kiều Viện Âm cũng đã tới rồi, hơn nữa hai người bọn họ, một đám tiểu bối vây quanh bên người lão phu nhân cũng rất náo nhiệt.

Chỉ chốc lát, Kiều lão gia cùng Kiều phu nhân cũng đã tới, tiệc rượu chính thức bắt đầu, bọn nha hoàn bưng trái cây và rượu nối đuôi nhau đi vào.

Nhân ngày này hằng năm vui vẻ một lần, Kiều lão phu nhân liền miễn quy củ cho Kiều phu nhân cùng Cung Trác Lương này hai người vợ, người một nhà phân biệt ngồi xuống, Kiều Ứng tử nhỏ tuổi nhất được lão phu nhân ôm ngồi trên ghế chính, ngồi bên trái là Kiều lão gia, Kiều phu nhân, Kiều Viện Âm, bên tay phải còn lại là Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương, Kiều Ứng Hiên.

Uống rượu đương nhiên phải dùng tửu lệnh, sớm đã có nha hoàn chuẩn bị tốt ống thăm, bên trong có viết các cách thức lệnh thăm, từ hoa điểu cá trùng (con sâu) đến bàn ghế rất là đa dạng, lấy ngẫu nhiên trúng cái gì sẽ làm thơ chỉ về đề tài đó, vốn nếu lấy ngẫu nhiên chút trữ tình thơ mộng gì đó Cung Trác Lương cũng có thể ứng phó một chút, nhưng hắn đêm nay có chút đen đủi, lấy ngẫu nhiên đều là tạp vật, đem hắn nghẹn đầy mặt hắc tuyến, mà Kiều Ứng Trạch đối này cũng là ứng phó tự nhiên, nhưng không bị phạt rượu, trái lại vì Cung Trác Lương chắn không ít rượu, hơn nữa có Kiều Ứng Hiên kẻ dỡ hơi này muốn làm quái, đem tất cả mọi người chọc cho hết sức cao hứng.

Lão phu nhân là võ tướng chi nữ, chơi tửu lệnh nho nhã một hồi liền chán, đổi thành mỗi người kể chuyện cười, không chọc cười được mọi người liền phạt rượu, này là sở trường của Cung Trác Lương, lại đến phiên Kiều Ứng Trạch uống đủ, y làm sao hiểu được đùa vui thú vị gì đó, lại bị chuốc thêm mấy chén, thật sự là chống đỡ không được, liền hướng lão phu nhân xin lỗi tìm phòng nghỉ ngơi trước, chờ mọi người tận hứng lại cùng Cung Trác Lương trở về.

“Ta đưa ngươi đi.”

Cung Trác Lương lo lắng nhìn Kiều Ứng Trạch gương mặt ngốc nghếch say rượu, đỡ cánh tay y lo lắng hỏi.

Sau khi uống rượu Kiều Ứng Trạch gương mặt có thêm phần biếng nhác phóng túng, thấy Cung Trác Lương trong lòng ngứa ngáy a, thật muốn ôm cắn một ngụm trước.

“Đừng, ngươi chơi cùng tổ mẫu, ta đi ra sau nằm một chút là tốt rồi.”

Kiều Ứng Trạch thấy Cung Trác Lương chọc cho cả nhà đều vui vẻ, cũng không muốn làm mất hứng mọi người, miễn cưỡng cam đoan chính mình có thể đi được, lại gỡ tay Cung Trác lương ra, chuyển hướng về phía cửa.

“Đúng vậy, Nghiên nha đầu chớ đi, ngươi cái quỷ linh tinh lại kể chuyện cười cho tổ mẫu.”

Kiều lão phu nhân đang cười vui vẻ, sao có thể thả Cung Trác Lương đi như vậy, đang muốn kêu nha hoàn bên người đưa Kiều Ứng Trạch đi tìm phòng nghỉ ngơi, chỉ thấy Chỉ Kì cúi chào chủ động xin đi giúp đỡ, lão phu nhân cũng không nghĩ nhiều, huy phất tay để cho nàng đi.

“…………………..”

Chỉ Kì cúi đầu đi qua bên người Cung Trác Lương, khóe miệng hơi hơi gợn lên nụ cười, giúp Kiều Ứng Trạch hư nhuyễn đi ra ngoài.

Mà ở phía sau bọn họ, Cung Trác Lương chỉ kịp lo lắng nhìn Kiều Ứng Trạch bóng dáng suy yếu một cái, đã bị lão phu nhân cười ha ha kéo đến ngồi bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment