Edit: LINH
"Tôi đây kêu Dung Tự, bạn cũng đừng quên a!"
"Tôi sẽ không quên, tôi sẽ luôn luôn nhớ rõ bạn."
"Dung Dung, bạn chờ tôi, trưởng thành tôi nhất định sẽ trở về tìm bạn......"
Bé trai khóc hề hề, bé gái cười tủm tỉm, hai gương mặt trẻ con ở bên trong đầu Tiêu Nhượng không ngừng tuần hoàn lặp lại.
Ký ức về sơn thôn, những tên sơn phu sơn phụ thô bỉ, tiếng cười ghê tởm, ông bà nội khô quắt, người cha chẳng quan tâm, cộng thêm người mẹ điên điên khùng khùng cùng ba người chị gái gầy gò, vĩnh viễn ăn tối không đủ no, quả táo xanh ngọt, cùng với nhan sắc tươi sáng đó, ở trong đầu hắn càng thêm rõ ràng.
Bọn họ xác thật quen biết, không chỉ có như thế, hắn còn đem ký ức quan trọng nhất trong đầu mình quên đi không còn một mảnh, đem người quan trọng nhất càng là xóa sạch đến một chút không dư thừa.
Hắn rõ ràng nói qua sẽ luôn luôn nhớ rõ, hắn nói qua......
Cho nên Dung Tự đáp ứng tới trường học này, có phải cũng có quan hệ với hắn hay không? Có phải hay không?
Còn hắn thì sao? Hắn rốt cuộc làm gì chứ? A, bọn họ phát sóng trực tiếp trò đùa dai, lấy trêu đùa Dung Tự làm vui, trong lòng đối với cô là tràn đầy ác ý, trào phúng cùng hiểu lầm.
Cô vốn sẽ không có tâm tư khác, cô nghĩ gì chính là làm nấy? Nhìn lại hắn, hắn rốt cuộc làm chuyện hỗn đản gì đây?
Trùng hợp lúc này, Tiêu Nhượng đang cảm thấy cả người vô lực, một đôi tay nhỏ mềm mại bỗng nhiên ôm lấy eo của hắn, mang theo hắn xông về phía mặt nước, khoảnh khắc khi phổi một lần nữa tiến vào không khí trông lành, hắn mê mang thấy Dung Tự khuôn mặt bị ướt sũng nước suối, dây buộc tóc không biết mất ở địa phương nào, tóc dài trực tiếp rối tung lên, hiện tại ngâm nước, tất cả đều ngoan ngoãn dán vào người Dung Tự, nhìn như Loreley trong truyện cổ tích.
Dung Tự......
"A Nhượng, A Nhượng, Dung Dung các cậu lại qua đây một chút, lại đến một chút là tôi có thể đụng đến các cậu rồi!"
Đây là Lục Vân Hàng nôn nóng kêu gọi.
"Đều do mình, nếu là không đề cập tới phiêu lưu gì đó thì tốt rồi, mau qua đi, nhanh lên qua đi, Dung Dung khẳng định chống đỡ không được lâu lắm, chúng ta cần phải lập tức đưa bọn họ kéo lên."
Đây là Hàn Liệt tự trách.
"Dung Dung, A Nhượng......" Vẻn vẹn hô hai tiếng, sắc mặt Lục Thiên Hữu liền có chút tái nhợt mà ngồi xuống, gắt gao ấn vào ngực của mình, chỉ cảm thấy cả người đều có chút hô hấp không được.
"Tiểu Hữu, em ngồi, không có việc gì, có anh cùng A Liệt, sẽ không xảy ra chuyện, em đừng quá lo lắng!" Lục Vân Hàng trấn an xong em trai mình, ngay lập tức nhảy tới trên thuyền cao su, vươn tay đã bắt được tay Dung Tự duỗi qua, sau đó dùng sức đem cô kéo lên, bên này liền bắt đầu đem Tiêu Nhượng kéo lên thuyền.
Kéo một người lớn như vậy, Dung Tự thật sự là không còn sức lực nào tiếp tục đẩy cậu ta, nhìn Lục Vân Hàng đem cậu ta mạnh mẽ lôi đi lên, cả người buông lơi, nháy mắt cảm thấy không còn sức lực nào,tại cô sắp chìm xuống, một bàn tay kéo mạnh cô lên.
Dung Tự ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến khuôn mặt nôn nóng của Lục Vân Hàng, "Tôi kéo cậu đi lên, không sợ."
Nói xong, liền nửa ngồi xổm xuống dưới, kêu sự phụ thuyền cao su đứng ở một đầu khác bảo trì cân bằng cho cậu ta, lúc này mới đem đôi tay duỗi đến dưới nách Dung Tự, cơ hồ là dùng sức, kéo cô ra khỏi nước, dưới chân mềm nhũn, ngồi vào trong thuyền, trước sau vẫn ôm Dung Tự không buông tay.
Dung Tự bởi vì sặc nước, vẫn luôn nằm ở trên bờ vai của Lục Vân Hàng, nỗ lực ho khan, Lục Vân Hàng vươn tay nhẹ nhàng vỗ ở phía sau lưng cô.
"Không có việc gì, không có việc gì, không sao, không có việc gì...... Không có việc gì, Dung Dung......"
Thẳng đến khụ một hồi lâu, Dung Tự lúc này mới chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt, thậm chí có một loại ảo giác dường như được trọng sinh.
Hô hấp dần dần ổn định, quay đầu nhìn Tiêu Nhượng đang được Hàn Liệt chiếu cố, trong nhất thời còn hôn mê bất tỉnh, chớp chớp mắt.
Trước đó lúc cô mơ mơ màng màng, giống như nghe được người này nói cái gì, nhưng bởi vì khi đó tiếng nước to, giọng Hàn Liệt bọn họ càng lớn hơn, liền không chú ý.
Cậu ta nói gì đó?
Dung Tự có chút nghi hoặc.
Quả nhiên đúng theo như lời nói của Hàn Liệt, đích đến của bọn họ thật sự không xa, không bao lâu, liền thấy một căn nhỏ ở bên hồ, trước cửa đang đứng một vị lão nhân tinh thần sáng quắc mặc một thân trang phục nhà Đường màu xanh đen đứng ở nơi đó nhìn bọn họ.
Cách thật xa, Hàn Liệt liền tê tâm liệt phế mà hướng lão nhân nọ hô, "Ông nội, mau kêu bác sĩ, A Nhượng ngất xỉu!"
"Con đi đường thuỷ như thế nào còn mang theo A Nhượng, này không phải hồ nháo sao?"
"Con biết sai rồi, ông mau kêu Khâu bác sĩ lại đây a, A Nhượng rơi xuống nước đến bây giờ cũng chưa tỉnh, con còn có người bạn cũng rơi xuống nước, nói không chừng cũng muốn cảm lạnh, ông kêu Khâu bác sĩ trước kê chút thuốc cho cô ấy đi!"
Nghe vậy, lão nhân liếc mắt nhìn Dung Tự ngồi ở một bên run bần bật một cái, xoay người hướng trong nhà đi đến.
Đầu kia dưới sự trợ giúp của ba người sự phụ thuyền cao su, đem Dung Tự cùng Tiêu Nhượng tất cả đều đem lên bờ, tuy rằng đã cuối mùa xuân, nhưng nước này vẫn là rất lạnh, gió thổi qua, cả người Dung Tự run rẩy đến độ không biết làm sao cho tốt.
Một bước tiến vào nhà bên hồ, đã bị Hàn Liệt đẩy mạnh vào trong phòng vệ sinh của cậu ta, "Cậu mau đi tắm, mình lấy quần áo cho cậu, mình...... Của mình cậu mặc có thể chứ? Bên này chỉ có mình cùng ông nội mình ở qua, không có quần áo của con gái."
Nói, mặt Hàn Liệt thế nhưng đỏ, trời mới biết cậu ta nghĩ đến chỗ nào đi.
"Quần áo của cậu mình sẽ lập tức hong khô, cậu liền trước mặc của mình, ở trên giường mình nằm một lát, cái kia, tóc muốn mình giúp cậu sấy không?"
"Không cần, tự tôi...... Tự tôi làm...... Cậu trước đi ra ngoài đi, quần áo liền đặt ở trên ghế bên ngoài, tôi tắm xong sẽ lấy mặc, ắt xì!" Dung Tự không nhịn được, trực tiếp liền đánh cái hắt xì ra tới, sau đó lập tức đem Hàn Liệt đẩy đi ra ngoài, "Tôi...... Tôi tắm rửa, rất lạnh, cậu trước đi ra ngoài đi......"
Sau đó liền vào phòng vệ sinh, nhanh chóng mà cởi quần áo, thẳng đến nước ấm tưới tới trên người, Dung Tự mới cảm giác chính mình cả người sống lại.
Đầu kia Hàn Liệt đứng ở ngoài cửa nghe âm thanh trong phòng tắm mặt lại đỏ lên, cảm giác tràn đến, cậu ta vào một cái phòng khác kế bên, mở ra tủ quần áo, nhìn từng bộ đồ bóng rổ, áo sơmi, áo thun, không biết vì cái gì, mặt thế nhưng đỏ càng thêm rõ ràng, run rẩy lấy tay duỗi về phía áo sơ mi trắng nhỏ mà cậu ta vốn không mặc được mấy lần.
Nhất thời cảm thấy cái mũi của mình có chút phát ngứa, còn không có đụng tới, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận dò hỏi.
"Này, A Liệt cậu ở chỗ này làm cái gì? Dung Tự đi tắm sao? Khâu bác sĩ đã tới chỗ ông nội Hàn bên kia, nói A Nhượng hẳn là không có việc gì, cũng không phát sốt, chính là trong miệng vẫn luôn không biết đang nói thầm thứ gì, đệch, cậu ở chỗ này làm gì, cái mũi như thế nào đổ máu? Phát hoả a?"
Lục Vân Hàng đang nói, trực tiếp bị Hàn Liệt quay đầu qua, cái mũi phía dưới treo hai ống máu khiếp sợ.
"Cậu làm sao vậy?"
"Không, không có gì a......" Hàn Liệt hậu tri hậu giác mà dùng tay áo lau máu mũi, giấu đầu hở đuôi nói, mặt lại càng thêm đỏ.
"Cậu suy nghĩ cái gì?" Lục Vân Hàng không tin, cái mũi cũng chảy máu, nói không có việc gì ai nào tin!
"Lười...... Lười cùng cậu nói, mình đem quần áo cấp Dung Dung đưa qua....."
"Cậu đưa quần áo cậu mặc rồi cho cậu ấy?"
"Cậu ấy nói không ngại!"
"Cậu đưa áo sơmi cậu mặc cho cậu ấy? Hàn Liệt, cái đầu nhỏ chứa hạt dưa này của cậu rốt cuộc suy nghĩ thứ gì đừng cho là mình không biết, cậu học hư a, cậu thật sự học hư, cậu...... Cậu......"
"Liền nói cậu nhìn hay không?"
"Nhìn!"
"Chậc chậc, còn nói mình, cậu là cái đồ mặt người dạ thú."
Sau đó Hàn Liệt tung ta tung tăng mà cầm quần áo của mình, đi đến phòng cách vách Dung Tự tắm rửa.
"Dung Dung Dung Dung Dung...... Dung Tự, mình cầm quần áo đều đều đều đặt ở nơi này a, cậu tắm xong thì mặc!"
"A được, tôi nhớ rồi!"
"Vân Hàng, mình kêu cậu đóng kênh phát sóng trực tiếp cậu có đóng hay không?"
"Đóng."
"Ặc, chúng ta đây liền đứng ở chỗ này chờ a?"
Hai người nhìn thoáng qua nhau, lại không nghĩ đúng lúc này, Lục Thiên Hữu được Khâu bác sĩ xem xong mạch ở chỗ ngoặt liền thấy hai người đứng ở trước cánh cửa đóng kín, đối diện nhau, mặt còn rất đỏ.
Lập tức rón ra rón rén mà vọt đi qua, một phen liền bổ nhào vào trên mình hai người, "A! Anh, A Liệt, các người tại đây làm gì? Dung Dung đâu? Bác sĩ nói A Nhượng hẳn là mau tỉnh, các người muốn đi xem hay không?"
Nghe vậy, hai tên đỏ cà chua đều đồng bộ quay đầu nhìn cậu ta một cái, vừa định mở miệng nói chuyện, tiếng nước trong phòng bỗng nhiên dừng lại, quanh thân an tĩnh có chút dọa người.
Nhưng thật ra hai làn sóng tiếng tim đập kịch liệt có vẻ phá lệ rõ ràng.
"Anh, các người như thế nào......"
Lục Thiên Hữu còn chưa nói xong, Dung Tự liền kéo ra cửa phòng, trực tiếp liền ngăn lại lời nói còn lại của cậu ta.
Tóc dài đen nhánh xõa đến sau eo, dùng khăn lông lau qua trở thành trạng thái hỗn loạn nửa khô, trên người gần như chỉ mặc một cái áo sơmi trắng, chỉ có thể che đậy một bộ phận đùi, phía dưới lộ ra một đôi chân thon dài, cũng không phải không có mặc, mà là Hàn Liệt đưa cô quần quá ngắn, căn bản là không dài như vạt áo sơ mi, vừa vặn liền tạo thành ảo giác như vậy.
Dung Tự xoa tóc, vừa vặn liền thấy ba người đứng ở ngoài cửa, nhìn cô bằng ba cặp mắt trong xoe.
Cô nghi hoặc mà nhăn lại mi, "Không phải nói có máy sấy sao? Tôi ở trong phòng tìm nửa ngày không tìm được, tóc của tôi còn không có khô......"
"Mình mình mình mình...... Mình đi tìm cho cậu, cậu đợi đợi đợi đợi đợi mình một lát a, đừng nóng vội...... Vân Hàng, Thiên Hữu, mình cảm thấy hai ngày trước mình có thể thật sự ăn đồ vật bậy bạ rồi, cái mũi, cái mũi......" Hàn Liệt bưng kín cái mũi của mình, "Mang mình đi tìm Khâu bác sĩ, mình cũng muốn bắt mạch...... Dung Dung, cậu đợi lát nữa a, mình một hồi liền đem máy sấy đưa tới cho cậu!"
"Tôi đưa cậu ấy đi qua!"
"Em cũng đưa cậu ấy đi qua!"
Anh em Lục gia cơ hồ không hẹn mà cùng nói như vậy.
"Này......"
Dung Tự dừng lại lời nói còn chưa ra miệng, liền nhìn Lục Vân Hàng cùng Lục Thiên Hữu một trái một phải còn Hàn Liệt che lại cái mũi ngẩng đầu đi ra ngoài.
"Ăn đồ vật bậy bạ, khẳng định ăn đồ vật bậy bạ, Khâu bác sĩ......"
Dung Tự nhìn ba người đó rời đi thả cái tay đang lau tóc xuống, có chút bất đắc dĩ mà than một tiếng.
Trong lòng lại sớm đã cười đến lăn lộn, trẻ trâu, chút tiểu kỹ xảo này của cậu tôi còn nhìn không thấu tôi liền không cần lăn lộn, như thế thích xem đồng phục dụ hoặc đúng không? Xem nào, tùy tiện xem, dù sao trải qua nắn thân hoàn cô căn bản là không sợ, trên người dù sao không có một tia sẹo lồi, vừa bóng loáng vừa trắng nõn, một cô gái xinh xinh đẹp đẹp!
Dung Tự ở trong lòng cười xong, liền bắt đầu đi đến phía trước, không đi bao lâu, liền thấy được trong phòng cuối hành lang, Tiêu Nhượng đang vô thanh vô tức nằm ở bên trong, trên mặt, trên môi không có một chút huyết sắc.
Cô dừng lại, vẫn là đi vào.
Sau đó liền ở mép giường cậu ta ngồi xuống.
"Tuy rằng tôi thật sự thực không thích cậu như hiện tại, nhưng vẫn là hy vọng cậu mau chóng đứng lên, nghe bạn học Hàn Liệt bọn họ nói, cậu sợ nước, rõ ràng khi còn nhỏ bơi lội đều nhanh hơn so với ai khác, mỗi lần đều có thể thắng sạch đồ của mọi người, hiện tại thế nhưng sợ nước? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?" Nói như vậy xong, Dung Tự ngẩng đầu nhìn hướng rau hành xanh ngoài cửa sổ.
"Tôi đi trước, mặc như vậy thật sự có chút lạnh, chính là cũng không biết Hàn Liệt bọn họ đi nơi nào......"
Nói như vậy xong, Dung Tự đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, tay bỗng nhiên bị một trận lửa nóng bao bọc lấy.
Quay đầu vừa thấy, lại phát hiện Tiêu Nhượng thế nhưng đã mở mắt, trong mắt cơ hồ tất cả đều là tơ máu, nhẹ nhàng lôi kéo liền đem Dung Tự hoàn toàn không có một chút phòng bị kéo gần lại trong lòng ngực của cậu ta.
"Dung Dung...... Xin lỗi...... Tôi...... Trước đó quên mất......"
Nghe cậu ta nói như vậy, Dung Tự vừa định giãy giụa thì dừng lại, trực tiếp liền ngơ ngẩn.
"Cậu hiện tại......"
"Cám ơn cậu khi còn nhỏ đối với tôi chiếu cố, cám ơn cậu trợ giúp tôi rời đi núi lớn, cám ơn cậu trước sau đều ủng hộ tôi, cám ơn cậu lúc tôi nói nhiều lời khó nghe như vậy với cậu lúc sau cũng không có trách cứ tôi, Dung Dung...... Tôi......" Tiêu Nhượng còn không có nói xong.
"Hử, A Nhượng các cậu......"
Lục Thiên Hữu còn chưa hoàn toàn nói ra, ngay lập tức bị người che miệng lại, kéo về phía sau.
Dung Tự lúc này mới cảnh giác, vội tránh thoát đối phương ôm ấp, đứng lên, nhìn về phía ba người đứng ở cửa, gương mặt hơi có chút đỏ lên.
"Tôi...... Máy sấy đưa tôi, sau đó đổi một bộ quần áo cho tôi, bộ này quá lạnh......" Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
"Dung Dung, khụ khụ khụ......"
Sau lưng tiếng Tiêu Nhượng gấp rút vang lên.
Bước chân Dung Tự dừng lại, quay đầu xem cậu ta, "Cậu dưỡng bệnh cho tốt, sự tình trước kia chúng ta lúc nào cũng có thể nói, không quan trọng, tôi trước đi ra ngoài......"
"Dung Dung......"
Lần này, Dung Tự lại không có ý dừng lại, đi qua cửa, một phen kéo lại ống tay áo của Hàn Liệt liền đem cậu ta mang đi.
"Máy sấy, còn có, đưa tôi một cái quần dài, như vậy sao coi được, ông nội của cậu còn ở đây? Tôi mặc như vậy, lão nhân gia nghĩ tôi như thế nào? Cậu thật là, như thế nào có thể lấy loại quần áo này đưa tôi đâu? À đúng rồi, tôi nhớ rõ cặp sách của tôi ở nơi đó của cậu, giáo án bên trong tôi viết rất lâu, còn có các loại sách tham khảo cùng sách giáo khoa, tôi nhất định không thể vứt, cậu không làm mất đi?"
"Không......"
"Vậy là tốt rồi, vậy cậu hiện tại liền đưa tôi đi, sau đó cũng đem máy sấy cùng quần dài đưa tôi. Bác sĩ bắt mạch cho cậu phải không? Nói như thế nào? Có phải ăn đồ vật bậy bạ hay không?"
Nghe Dung Tự ôn hòa lo lắng hỏi chuyện, Hàn Liệt nhìn về phía đôi mắt của đối phương, bỗng nhiên mỉm cười, "Cậu như thế nào tốt như vậy?"
"Hả? Cậu nói cái gì? Chúng ta, tuy rằng ngay từ đầu thời điểm gặp nhau có chút không thoải mái, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại tốt xấu cũng coi như là bạn bè không phải sao? Cậu nói cậu ăn đồ vật bậy bạ, làm bạn tôi, có phải nên dò hỏi một chút hay không?"
"Đúng vậy. Cũng chỉ là bạn bè?"
"Bằng không đâu? Tôi không yêu đương."
"Được được được!" Hàn Liệt lại mỉm cười, "Cùng lắm thì chờ tốt nghiệp cấp ba, cũng không bao lâu......"
"Cậu nói cái gì?"
Nửa câu nói sau là cậu ta nhỏ giọng nói thầm, Dung Tự nhất thời không nghe rõ.
"Mình nói, máy sấy ở trong phòng đó, cậu như thế nào sẽ tìm không thấy đâu? Hơn nữa trong