Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 88

WATTPAD: MoTuLinh


Edit: Phương Phương + Thanh Vân


-----------------------------


Bởi vì thình lình xảy ra hôn mê, Dung Tự được nghỉ ba ngày.


Mà ba ngày nghỉ này......


Dung Tự cầm ly nước ấm ngồi ở trên sô pha, uống một ngụm liền quay đầu nhìn Phó Ngôn Khải bên cạnh đang bận rộn, phá lệ nhiệt tình, mà lúc này nam nhân vừa mới xử lý xong cá trích, rửa tay sạch sẽ, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt kinh ngạc ngây thơ của Dung Tự......


"Canh cá trích đậu hủ, ích khí bổ máu, hàm lượng đường nhiều, mỡ tương đối ít, thích hợp cho cô ăn trong tình huống như bây giờ." Phó Ngôn Khải cười giới thiệu.


Dung Tự thuận theo âm thanh ngốc manh của hắn ta gật đầu tán thành.


Thấy cô phản ứng như vậy, Phó Ngôn Khải lúc này mới cảm thấy mỹ mãn xoay người sang chỗ khác, bắt đầu cắt đậu hủ.


Dung Tự lại uống một ngụm nước ấm, cầm lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn, nhìn rất lâu, mới đem tờ giấy xếp thành một khối đậu hủ nho nhỏ, nhét vào trong kẽ hở của cái bàn, sau đó lại tiếp tục cầm ly nước ấm màu hồng nhạt trong tay, giống như phát ngốc nhìn thẳng phía trước, căn bản là nhìn không ra rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì.


Phó Ngôn Khải giữa chừng đang nấu cơm, cố ý bớt chút thời gian nhìn Dung Tự, trừ bỏ lúc đầu cô có hỏi qua tên của hắn thì rốt cuộc không hỏi hắn bất cứ thứ gì nữa, một bộ dáng tâm tư nặng nề, vành mắt đỏ hồng, càng là tùy lúc đều có khả năng rơi lệ, tựa hồ cũng không để ý đến tồn tại của hắn.


Thấy thế, Phó Ngôn Khải theo bản năng nhíu mày, sau đó nhớ tới trước kia mình cũng từng bởi vì quá mức thống khổ, hơn nửa đêm còn ra ngoài đua xe với đám tay đua kia, thiếu chút nữa vọt thẳng xuống chân núi, mạng sống như treo trên sợi tóc, trong lòng không khỏi liền sinh ra một chút đồng tình với cô gái này. Nhưng đồng tình thì đồng tình, oán hận trong lòng hắn lại không có giảm bớt chút nào, ai bảo cô chính là vợ của Cố Minh Lãng chứ? Hơn nữa cô gái này rõ ràng là bạn học cùng trường đại học với Cố Minh Lãng, nghĩ đến sợ là cũng từng nghe nói người học trưởng phong vân này có bạn gái đã yêu nhau mười mấy năm, lại giống như con thiêu thân cứ thế mà lao đầu vào lửa, không phải là ngu xuẩn thì có thể là cái gì.


Nghĩ vậy, Phó Ngôn Khải cười khổ.


Hai tên ngu xuẩn!


Chờ hắn nấu cơm xong, lúc đang chuẩn bị mang ra bên ngoài thì chuông di động của cô gái kia bỗng nhiên vang lên, vang lên rất lâu, cô cũng vẫn không có ý muốn nhận, Phó Ngôn Khải nghi hoặc nghiêng đầu ra bên ngoài lại phát hiện cô gái kia nhìn di động của mình ngơ ngẩn mà rơi lệ, một giọt nước mắt từ hốc mắt tràn ra, theo khuôn mặt trắng nõn trơn bóng trực tiếp liền rơi trên mặt bàn.


Mà ở bên phải cô gái, ánh chiều tà hoàng hôn phủ lên mặt cô, ngược lại làm nổi bật khuôn mặt nhỏ thon gầy của cô càng thêm tái nhợt đáng thương, một giọt nước mắt đọng ở dưới cằm cô bị ánh sáng chiếu vào phá lệ óng ánh trong suốt.


Đôi tay cô nắm thật chặt, Phó Ngôn Khải nhíu mày đi đến phía trước, có thể là nghe thấy tiếng bước chân của hắn, đối phương nhanh chóng quay đầu, ánh mắt lộ ra thê lương cùng bất lực khiến trong lòng Phó Ngôn Khải chấn động.


Tiếp theo liền nhìn thấy cô lập tức đứng lên, tay không cẩn thận còn đánh nghiêng ly nước ấm mình vẫn luôn cầm, nước đã sớm lạnh nháy mắt liền đổ hết ra bàn, Dung Tự tay chân luống cuống muốn nhặt điện thoại lên, cái ly lại nhanh chóng lăn từ trên bàn xuống dưới, nện xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ.


Phó Ngôn Khải nhìn thoáng qua cái ly màu lam kiểu dáng y hệt trên bàn, trong mắt tối sầm lại, chắc hẳn là ly tình nhân.


Cái ly bị rơi vỡ nát, điện thoại Dung Tự đang cầm vẫn không ngừng đổ chuông, ngơ ngẩn mà nhìn mảnh thủy tinh nhỏ đầy trên mặt đất kia, tiếp theo liền nhanh chóng ngồi xổm xuống, làm như muốn nhặt mảnh nhỏ lên, Phó Ngôn Khải nhanh chóng tiến lên, một phen liền bắt lấy tay Dung Tự "Cẩn thận...... Đều nát, tôi tới quét!"


"Không..... Không cần..... Nó vẫn dùng được, chỉ cần tôi tìm đồ đem nó dán lại, thì nó vẫn dùng được...... Tự tôi........"


Đang nói, Dung Tự liền gạt bỏ tay của hắn, nhanh chóng duỗi tay nhặt lên những mảnh thủy tinh nhỏ, quả nhiên, lòng bàn tay nháy mắt đã bị cắt, cô lại như không có cảm giác còn muốn tiếp tục nhặt.


Thấy thế, trong mắt Phó Ngôn Khải bỗng cứng lại, ngay sau đó nhanh chóng hiện lên một mảnh u ám, bắt lấy tay đang bị thương của Dung Tự, một cước liền hất tất cả đống sứ vỡ nát đó vào một góc, "Nát rồi, nó nát rồi, chẳng lẽ cô không có mắt sao? Còn lấy tay nhặt, nếu bị nhiễm khuẩn thì làm sao? Hơn nữa dù cho cô thật sự đêm nó dán lại, những vết nứt đó vẫn sẽ tồn tại, đạo lý này cô làm sao không hiểu chứ? Hả? Cô tự ngược chính mình như vậy rốt cuộc là để ai xem? Cô không yêu quý bản thân người đau lòng cũng chỉ có người thân của cô, cha mẹ của cô, người không yêu quý cô thì dù cô có chết ở trước mặt anh ta, anh ta cũng sẽ không nhíu mày một cái! Cô có thể tỉnh lại được không?"


"Anh thì hiểu cái gì!"


"Sao tôi lại không hiểu? Vợ của tôi ly hôn với tôi, nói là muốn đi tìm chân ái chó má của cô ấy, mười ngày trước tôi đua xe suýt chút nữa bỏ mạng, sao tôi lại không hiểu? Lúc ấy tôi liền suy nghĩ, nếu tôi cứ như vậy chết đi, thật sự là thiệt thòi, quá thiệt thòi rồi, càng thêm tiện nghi cho đôi cẩu nam nữ kia, chân ái con mẹ nó, sớm biết là chân ái, tại sao tới tìm tôi kết hôn, tôi thì không phải người, tôi thì không tim sao? Cho nên tôi không thể chết được, tôi muốn trả thù, tôi muốn sống thật tốt để đi trả thù bọn họ!" Phó Ngôn Khải nhìn chằm chằm hai mắt đẫm lệ mông lung của Dung Tự, lại một chân đá văng ra mảnh thủy tinh nhỏ còn sót lại trước mặt, tạm dừng một chút, đôi mắt chợt lóe liền tiến lên cầm cái tay bị thương của Dung Tự.


"Hòm thuốc ở đâu?"


"Không có....."


Dung Tự thấp giọng đáp một câu.


"Không có? Sao lại không có? Cô một người......"


Suýt chút nữa lỡ miệng, Phó Ngôn Khải nhanh chóng nuốt lại hai từ y tá, "Tôi đi mua, cô ngồi yên đừng nhúc nhích biết không?"


Dung Tự nháy mắt ngẩng đầu, một giọt nước mắt lần nữa theo gương mặt cô rơi xuống.


Nhìn Dung Tự trông ngoan ngoãn như vậy, thế mà Phó Ngôn Khải cảm thấy cô thật giống động vật nhỏ xinh đẹp nhu nhược. Cô gái này cùng Lan San là loại hình hoàn toàn khác nhau, Lan San diện mạo diễm lệ, hành sự tùy ý, hấp tấp, nghĩ đến cái gì ngay lập tức đi làm, căn bản là không quan tâm đến hậu quả, có lòng hăng hái luôn tiến về phía trước, có sức sống, nếu như ai và cô ấy ở bên nhau vĩnh viễn sẽ không biết đến cái gì là tẻ nhạt, cô giống như đám lửa, nhiệt tình khí thế rực rỡ.


Mà cô gái này nội liễm xinh đẹp yếu đuối, giống như một loại động vật nhỏ hiền lành, lại giống như là hoa lan mềm mại ông nội hắn thường xuyên tỉ mỉ chăm sóc chưa bao giờ chịu cảnh gió mưa, hiện tại một tên Cố Minh Lãng liền biến cô thành cái dạng này, đối phương cũng đã ném giấy thỏa thuận ly hôn tới trước mặt cô, cô vẫn đủ loại nhìn không ra, đủ loại luyến tiếc. Nhưng tính cách như vậy lại mang cho hắn cảm giác khác lạ, thế mà cô khiến hắn có loại cảm giác kỳ quái lúc nào cũng muốn chăm sóc chú ý, không yên tâm để cô ở nhà một mình, cần quan tâm đến cô, cần hắn chăm sóc, cần hắn yêu quý. Phó Ngôn Khải ở nhà luôn luôn phải chịu các loại phê phán thế nhưng ở trên người cô gái xa lạ này lại tìm được một loại cảm giác được người khác cần.


Hắn dặn dò Dung Tự, xoay người liền chạy ra ngoài.


Nghe thấy tiếng đóng cửa, Dung Tự cúi đầu nhìn vài vết thương nhỏ bị cắt trong lòng bàn tay mình, khóe miệng cong lên một chút.


Haiz, thế giới này thiết lập cho cô là bạch liên hoa yếu đuối chính là ngươi vô tình ngươi lãnh khốc ngươi cố tình gây sự, rốt cuộc ở trước mặt Lâm Lan San cái loại nữ chính không màng tất cả, dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, hay là bạch liên hoa tương đối kinh tởm người.


Chuyện đã làm sai không có liên quan với tôi, tôi không phải cố ý. Tôi làm sai chuyện gì, cô muốn bôi nhọ tôi như vậy, tôi thiện lương thuần khiết không có tâm cơ như vậy, cô nếu không thích tôi chính là cô không đúng. Tôi không có ý tứ đó, tôi là thật sự yêu anh ấy, cầu xin cô thành toàn cho tôi được không....


Không được, não bổ (thêm chuyện vào đầu) khiến cô cảm thấy mình giống như kỹ nữ.


Nhưng mà cô thích.


Dung Tự thu hồi nụ cười, giây tiếp theo Phó Ngôn Khải mở cửa bước vào, khoảng hai mươi phút trôi qua, nơi này của cô chính là tầng 5, không có thang máy, lên lầu xuống lầu cộng thêm chạy đến tiệm thuốc dưới lầu, mua thuốc trả tiền.......


Không thể không nói động tác thật nhanh........


Dung Tự ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Phó Ngôn Khải nhanh chóng đi vào, sau đó liền đặt tay bị thương của cô lên đầu gối của hắn, trước tiên dùng cái nhíp giúp cô gắp hai mảnh thủy tinh rất nhỏ chui vào trong lòng bàn tay ra, sau đó rửa sạch, bôi thuốc, băng bó, toàn bộ quá trình đều liền mạch lưu loát, làm Dung Tự xem đến sửng sốt.


Vừa giúp cô băng bó, Phó Ngôn Khải còn vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi đã hỏi nhân viên tiệm thuốc, cô ấy nói làm như vậy, tôi không biết mình làm thế này có đúng không, thương thế của cô như vậy nên hai ngày tiếp theo không được đụng vào nước hiểu không? Ừm...... Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, đều không nên tự làm thương tổn mình như vậy hiểu không? Cô nhìn xem nếu mẹ cô biết cô biến thành cái dạng này chắc chắc sẽ rất đau lòng......."


Câu nói kế tiếp Phó Ngôn Khải hoàn toàn không thể nói ra được, đơn giản là tại vì nước mắt Dung Tự lại từng giọt từng giọt rơi xuống, trực tiếp liền rơi xuống cổ tay hắn, nước mắt hơi nóng, làm hắn theo bản năng liền run rẩy, ngẩng đầu nhìn mắt Dung Tự, đối phương liền áp trán vào vai hắn, ban đầu đôi tay chỉ là đỡ lấy eo hắn, chờ đến lúc âm thanh nức nở phát ra, liền trực tiếp ôm lấy vòng eo hắn, khóc rống lên.


"Mẹ.... Hu hu hu hu...... Mẹ..."


Cô kêu thê lương như vậy, khiến lòng của Phó Ngôn Khải siết chặt, cúi đầu nhìn bả vai cô run nhè nhẹ, nghĩ nghĩ vẫn duỗi tay vỗ vỗ.


Trong lòng ngay lúc này lại có chút do dự, hắn bởi vì biết đối phương là vợ của Cố Minh Lãng mới có ý tiếp cận, thậm chí nghĩ đem cô lên giường, quyết định đấy liệu có đúng không đây, sau này nếu cô gái nhu nhu nhược nhược này biết được sự thật, có phải sẽ......


Nhưng ai biết một giây sau Phó Ngôn Khải nghiêng đầu liền thấy trong ngăn tủ ảnh chụp của Cố Minh Lãng, trong tấm ảnh hắn ta vẫn cười tủm tỉm như cũ, y hệt như bộ dáng mỗi lần hãm hại hắn trong quá khứ, luôn là cười như vậy, một tia trào phúng sâu trong đáy mắt từ nhỏ đến lớn đều không có chút thay đổi.


Trong lòng Phó Ngôn Khải nóng lên, tâm tư vừa bị kích động lại lần nữa bình ổn lại.


Thời điểm Cố Minh Lãng mang vợ hắn đi đều không có chút do dự, dựa vào cái gì hắn lại vì lòng trắc ẩn nhất thời bộc phát ra mà từ bỏ cơ chứ.


Động tác Phó Ngôn Khải vỗ lưng Dung Tự dần dần dừng lại, tiếng khóc Dung Tự cũng dần dần nhỏ xuống, dường như đối với việc độ hảo cảm vừa mới dao động của Phó Ngôn Khải cũng không có bất cứ một phản ứng gì, cô dựa vào ngực đối phương dần ngủ thiếp đi.


Chờ cô lại tỉnh dậy lần nữa, chỉ cảm thấy quanh mình một mảnh hắc ám, bật công tắc đầu giường, mở đèn, đi ra ngoài tìm một vòng. Phó Ngôn Khải đã không thấy, mà nồi cơm trong phòng bếp vẫn còn nóng, canh cá trích đậu hủ cũng đã được Phó Ngôn Khải làm xong. Dung Tự múc một muỗng ăn thử, thịt cá đều hòa tan bên trong canh, đậu hũ cũng thơm ngon giống vậy.


Không thể không nói, tay nghề của vị "bảo mẫu" không nhờ cũng đến này rất không tồi.


Mà kết quả của việc tay nghề không tồi là cô một mình ăn hết nồi canh đó, chống được ra ghế sô pha liền ngồi không nhúc nhích, cảm thấy thật mỹ mãn.


Cùng lúc đó, một bên khác, Phó Ngôn Khải thì đang ở trong căn biệt thự, sau khi đánh một quyền xuyên qua bao cát liền như mất đi sức lực, 'bịch' ngã xuống, nằm nửa ngày mới khôi phục được ý thức, lại không nghĩ rằng vừa mới tắm rửa xong, ra khỏi cửa liền nhìn thấy người cô kia của hắn, cũng chính là mẹ của Cố Minh Lãng đang ngồi trên sô pha dưới lầu.


Vừa nhìn thấy hắn, người cô này theo bản năng nhíu nhíu mày, nhưng lại nghĩ tới vụ việc rối loạn con trai mình gây ra, vẫn là kiêu ngạo đứng lên, "Nguyên lai Tiểu Khải con ở nhà a? Cô còn tưởng con lại đi ra ngoài lêu lổng rồi chứ? Nghe mẹ con nói lúc trước con đâm hỏng một chiếc xe, suýt chút nữa thì mất mạng phải không? Cô nói này, Tiểu Khải con cũng lớn rồi, sao vẫn giống một đứa trẻ như vậy hả? Tức giận liền lấy sinh mạng mình ra đùa giỡn, Minh Lãng làm không đúng, người làm cô này cũng đã ăn nói khép nép xin lỗi qua bao nhiêu lần rồi? Nhưng hiện tại hai đứa nó tìm không thấy, cô có thể có biện pháp nào, con ở đầu kia còn tùy hứng không hiểu chuyện như vậy, ông nội bị cao huyết áp cùng bệnh tim con lại không phải không biết, con lại còn luôn xúc động như vậy. Có phải muốn cô cùng dượng con quỳ gối trước mặt con mới bằng lòng ngừng nghỉ một chút..... Này cô nói còn chưa xong đâu, con lại muốn đi nơi nào, có phải lại đua xe nữa hay không? Thằng này rốt cuộc làm sao thế........"


Phó Ngôn Khải cầm áo khoác ở bên cạnh, nhanh chóng chạy ra ngoài, người cô này của hắn từ nhỏ đã không thích hắn, thậm chí là chướng mắt hắn, toàn thế giới chỉ có con trai bà ta là bảo bối, con trai bà ta làm cái gì cũng đúng, nơi nào cũng là ưu tú, hắn chỗ nào cũng kém hắn ta, nhưng chính là như vậy bà ta còn muốn đem hắn so với Cố Minh Lãng, so các loại phương diện, so xong liền răn dạy một hồi, hắn cực kì ghét người cô này, hơn nữa cũng là bà ta tại Cố Minh Lãng sau khi chạy thoát còn kiên định cho rằng nhất định là Lâm Lan San câu dẫn con trai bảo bối của bà ta, nói cái gì nha đầu kia bà vẫn luôn nhìn không thuận mắt, quả nhiên, không phải thứ gì tốt!


Đương nhiên, những lời này bà ta cũng chỉ dám ở Phó gia nói một câu, nếu mà đến Lâm gia nói Lâm Lan San như vậy, người Lâm gia có khi liền sẽ xé rách miệng bà ta ra, còn khiến bà ta không dám kêu một tiếng oan.


Phó Ngôn Khải lái xe ra khỏi tổ trạch nhìn bên ngoài một mảnh đen nhánh hoang vắng, lái xe đến nơi lại phát hiện mình đã ở dưới chung cư của Dung Tự, nghĩ nghĩ liền dừng xe, lên lầu lập tức mở ra căn phòng trống rỗng của mình, hắn thả mình lên trên giường, ngơ ngẩn mà nhìn ra ánh sáng ngoài cửa sổ hồi lâu rồi mới chậm rãi ngủ.


Ngày thứ hai hắn bị một trận gõ cửa làm cho tỉnh giấc, dù hắn đã lấy gối che đi lỗ tai của mình, tiếng gõ cửa 'cốc cốc cốc' vẫn chui vào.


Phó Ngôn Khải bực bội mà nhảy xuống từ trên giường, áo cũng chưa mặc đã đi tới mở cửa, trong nháy mắt thấy người đứng ở cửa ánh mắt mang theo kinh hách, ngọn lửa nóng giận thế nhưng quỷ dị mà biến mất hầu như không còn.


"Cô............."


Phó Ngôn Khải nhìn Dung Tự mặc một bộ quần áo thoải mái trước mặt, tay cầm một đĩa sủi cảo, trong nháy mắt thấy hắn nổi giận đùng đùng mở cửa, dường như bị giật mình, còn lùi ra sau một bước nhỏ.


"Sủi cảo..... Sủi cảo...... Tôi nấu, anh nếm thử xem, cảm ơn anh hai ngày nay chiếu cố cùng khuyên bảo, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.........." Nói xong, Dung Tự còn hướng về phía hắn cúi đầu một cái, tiếp theo liền nhét đĩa sủi cảo vào tay hắn.


"Tôi nên trở lại làm việc, lúc trước thời điểm đi làm tôi không nghiêm túc, lại nghỉ ở nhà hai ngày, hai ngày này bệnh viện hẳn là thời điểm bận rộn nhất, tôi cần thiết phải đến, à, anh có lẽ không biết, tôi là y tá, ngay tại bệnh viện thành phố........" Lúc nói, trong giọng nói của Dung Tự còn mang theo chút kiêu ngạo, có thể là hôm qua khóc khiến cô hiểu ra rất nhiều chuyện, lúc này trong mắt hoàn toàn không còn ủ rũ và tuyệt vọng, ngược lại mang theo nhàn nhạt ánh sáng rực rỡ, cũng là lúc này Phó Ngôn Khải mới phát hiện ra đôi mắt cô gái này thật sự rất xinh đẹp, lông mi rất dài, con ngươi đen láy như em bé mới sinh, trong suốt sáng ngời, bên trong càng là không có một chút dơ bẩn.


Hắn nghĩ hôm qua mình so sánh như vậy có lẽ sai rồi, cô mới không phải hoa lan chống không nổi mưa gió được ông nội quan tâm tỉ mị chăm sóc trong nhà kính, mà là hoa lan nở rộ trưởng thành ở tận sâu trong khe núi, mặc dù không quá đẹp như hoa lan được người tỉ mỉ quan tâm chăm sóc, cũng có thể trổ mã thanh lệ động lòng người.


"Vậy tay cô................"


Phó Ngôn Khải theo bản năng hỏi.


"Đã không có việc gì, lúc tôi làm việc sẽ cẩn thận chú ý, cũng sắp bảy giờ, tôi cần phải ra ngoài, bằng không tí nữa bị kẹt xe có thể sẽ đến muộn mất!"


"Tôi có xe, tôi đưa cô........."


"Không cần, tôi có thẻ xe buýt, anh mau rửa mặt, nhanh chóng ăn sủi cảo, miễn cho lạnh........."


Cùng lúc nói chuyện, Dung Tự cũng đã hướng về phía Phó Ngôn Khải phất phất tay, thời điểm đi đến chỗ ngoặt, còn quay đầu cười nhẹ với hắn, phá lệ sáng lạn động lòng

Bình Luận (0)
Comment