Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 91

WATTPAD: MoTuLinh


Edit: Phương Phương + Thanh Vân


----------------------------


Trương Hà ở đằng sau bởi vì bát quái mà vẻ mặt trở nên hưng phấn, do Dung Tự đưa lưng về phía cô ta nên thực sự cũng không chú ý tới.


Nhưng thật ra ba người ở trước mặt, trong mắt Lâm Khang Khang không cách nào kiềm chế nổi niềm vui vẻ nho nhỏ, trên mặt Lâm Thụy Đông vẫn ôn hòa thân thiết, trong mắt cô gái tóc ngắn ngồi đối diện với bọn họ chợt lóe qua dò xét lẫn có chút ghét bỏ, khiến Dung Tự vừa nhìn đã nhận ra ngay.


Thấy Khang Khang nỗ lực gọi cô qua đó, Trương Hà đằng sau đang không ngừng khiều lưng xúi giục cô, nghĩ nghĩ, Dung Tự liền cười đi tới chỗ bọn họ.


"Chào bác sĩ Lâm, chào Khang Khang......."


Dung Tự mỉm cười với hai người bọn họ, cũng quay đầu hơi mỉm cười với cô gái tóc ngắn bên kia.


"Chị Dung Dung, chị Dung Dung, chị mau tới đây ngồi, ngồi chỗ này với em, em vừa nãy có hỏi ba, ba nói chị cũng sẽ đến đây ăn cơm, cho nên em cố ý giữ lại một chỗ cho chị........" Nhìn Dung Tự, Khang Khang vẻ mặt tranh công nói.


"Cảm ơn Khang Khang, nhưng mà chị đã hẹn với bạn rồi, chị quá lớn so với nơi này của em, thật sự không ngồi được, lại nói Khang Khang không muốn ngồi ăn cùng ba sao? Em ăn cơm xong, tí nữa........"


"Vậy chị ngồi ở đây!"


Khang Khang vội vàng hoạt động mông nhỏ, gắt gao ngồi sát vào Lâm Thụy Đông: "Em muốn ngồi cùng một chỗ với ba, chị ngồi bên cạnh em đi, em ngồi cùng ba........" Nói xong liền ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt mong chờ nhìn Dung Tự.


Dung Tự cúi đầu vừa lúc đối diện đôi mắt to đang chớp chớp của Khang Khang, lời cự tuyệt đến bên miệng lại không thể nói ra được.


"Ngồi đi."


Đang lúc Dung Tự rối rắm thì Lâm Thụy Đông đã chủ động mở miệng: "Khó có được Khang Khang muốn ăn cơm cùng cô như vậy, cô cứ ngồi xuống đi, ngồi ở bên cạnh Khang Khang, ghế cũng dài, ba người chúng ta cùng nhau chen một chút là được!"


Nói xong hắn ta liền chủ động duỗi tay đỡ bờ vai nhỏ gầy yếu của Khang Khang, kéo cậu bé về phía mình, sau đó hai gương mặt một lớn một nhỏ tương tự nhau đều đồng thời nhìn về phía cô, bởi vì Khang Khang, thế nên Dung Tự nhìn Lâm Thụy Đông cũng có chút thuận mắt, hơn nữa cô cũng không thể thực sự cự tuyệt chờ mong của Khang Khang, nghĩ nghĩ liền ngồi xuống.


Mà Trương Hà đi theo phía sau cô vô cùng khả năng vì 'người đầu tiên' thu được tư liệu bát quái, ngay sau đó liền đặt mông ngồi cạnh cô gái tóc ngắn đối diện bọn họ, căn bản không thấy được sắc mặt cô ấy bỗng nhiên lạnh xuống, vẫn cứ hưng phấn như cũ nhìn ba người bọn họ ở đối diện như là một nhà ba người.


Ba bác sĩ, mẹ y tá, lại thêm một cậu bé đáng yêu, một nhà cỡ nào hài hòa a!


Trương Hà nghĩ đến như thế.


Một vị nữ nhân khác ngồi bên cạnh Trương Hà tâm tình không giống vẻ ngoài đẹp đẽ của cô ta, ánh mắt gần như không chút kiêng dè nào nhìn Dung Tự từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu: 'bộ dáng nhưng thật là không tồi, chỉ tiếc cười đến quá giả tạo, nhìn như là hoa bách hợp nhỏ thuần khiết vô hại, thực tế lại có thể khiến người tương đối lãnh tình như Lâm Thụy Đông chủ động mở miệng bảo cô ta ngồi xuống, tuyệt đối tâm cơ không cạn, hơn nữa toàn bộ quá trình chỉ cười không ngừng với Khang Khang, vô cùng chiếu cố, giống như không để mắt tới Lâm Thụy Đông, thật ra lại không dấu vết mà xoát độ hảo cảm của anh ấy, vừa nãy còn một bộ dạng ngập ngừng muốn đi, Lâm Thụy Đông vừa mở miệng liền ngồi xuống, thật sự cô ta muốn đi thì cần gì phải đi qua đây!


Chỉ có nữ nhân mới hiểu rõ nữ nhân, cô gái này tuyệt đối không phải là người hiền lành, mười phần thì tám chín phần là vì Lâm Thụy Đông mà đến. Cũng không biết cô ta có biết gia thế của Lâm Thụy Đông hay không, phải biết rằng làm mẹ kế thật sự rất khó làm, cô cũng vì nhân phẩm, tướng mạo, gia thế của Lâm Thụy Đông, mới không thèm để ý đến oắt con bất cứ lúc nào cũng có thể chết, dù sao chờ sau này cô gả vào Lâm gia, nói không chừng thằng nhóc này không thể sống đến giây phút đó. Đây cũng là lý do khiến cô coi nhẹ cậu bé, cô đương nhiên biết tầm quan trọng của cậu bé, nhưng cô thật sự không có hứng thú bồi dưỡng cảm tình với một người tùy thời sẽ chết, càng không bỏ xuống được thân phận mà đi làm bảo mẫu cho một thằng nhóc con để lấy lòng nó. Cô muốn chính là tâm của Lâm Thụy Đông, còn đứa con sau này hai người bọn họ sẽ có.'


Nguyên Lôi mắt lạnh nhìn Dung Tự cười chiếu cố Khang Khang ăn cơm, ở trong lòng cười nhạo một tiếng: 'cô gái này nhìn cũng thật giả nhân giả nghĩa, nhưng mà ai kêu cô ta cũng chỉ là một y tá nhỏ, đương nhiên chỉ có dùng biện pháp không lên nổi mặt bàn như vậy lấy lòng con trai anh ấy, Lâm Thụy Đông chắc chắn có thể nhìn ra.'


Lâm Thụy Đông đương nhiên có thể nhìn ra, nhưng vẫn như cũ sẽ lưu lại dấu vết dưới đáy lòng hắn ta.


Dung Tự đọc ra tin tức truyền đạt từ trong mắt cô gái tóc ngắn kia, trả lời nhàn nhạt như vậy.


Cơm ăn còn chưa đến một nửa, thế nhưng phòng bệnh bên kia lại gọi điện thoại đến.


"Bác sĩ Lâm, tôi đi cùng anh." Nguyên Lôi nói xong liền đứng lên, chủ động xin ra trận.


"Được." Lâm Thụy Đông nhanh chóng gật đầu, ném xuống một câu nhờ Dung Tự chiếu cố Khang Khang, liền dẫn đầu đi lên phía trước.


Nhìn bóng dáng của Lâm Thụy Đông, ngay sau đó Dung Tự liếc thấy trào phúng trong mắt Nguyên Lôi.


'Thấy rõ ràng chưa, tôi và anh ấy mới là cộng sự tốt nhất trong công việc, là bạn tâm giao! Cô, cũng chỉ là bảo mẫu chiếu cố đứa trẻ mà thôi, cái đồ không lên được mặt bàn! Hừ....'


Mặc dù có thể hiểu ý nghĩa trong mắt người này, Dung Tự vẫn hơi hơi mỉm cười với cô ta, đạo lý 'lượng thay đổi dẫn tới chất thay đổi' ở nơi nào cũng áp dụng, độ hảo cảm có thể tích lũy, cô ở trong lòng nhàn nhạt nói như vậy, lại cúi đầu an ủi Khang Khang vì ba có việc phải rời đi mà đang có chút mất mát.


"......Sói hoang lớn thèm đến chảy nước miếng ròng ròng, sau đó liền gật đầu đồng ý rồi. Heo con thứ ba ngay lập tức hái được quả táo lớn ném xuống...... Hắn hô to kêu to rồi kẹp lấy cái đuôi bị đốt cháy khét chạy trốn, về sau cũng không dám đến tìm ba chú heo con phiền toái nữa."


Chờ Lâm Thụy Đông làm xong việc, mới vừa trở về trước phòng bệnh của con trai liền nghe thấy thanh âm dạt dào tình cảm của Dung tự đang đọc, tay vẫn tùy ý để Lâm Khang Khang nắm lấy, có thể là thấy cậu bé đã ngủ rồi, liền thật cẩn thận rút ngón tay nhỏ ra, sau đó nhét chân vào mền giúp cậu bé, nhấc đầu vừa thấy Lâm Thụy Đông đứng ở cửa liền suýt nữa thì hét toáng lên, may là cô kịp thời nhịn xuống, bất quá trắng bệch trên mặt vẫn không lừa được ai cả.


Cô rón ra rón rén đi ra: "Bác sĩ Lâm, anh đi đường kiểu gì mà đến một âm thanh cũng không nghe thấy? Thật là làm tôi sợ muốn chết...."


"Thật sự xin lỗi, tôi thấy cô đọc sách, đọc còn rất nghiêm túc nữa nên không muốn quấy rầy. Khang Khang đã ngủ?"


Nghe vậy, Dung Tự nhìn thoáng qua phía sau: "Đúng vậy, vừa mới ngủ."


"Làm phiền cô rồi......"


"Không có gì, Khang Khang cũng làm cho người ta thích."


"Ngày hôm qua tôi thấy bả vai của cô bị trái banh nện trúng rất nghiêm trọng, xịt thuốc thế nào? Dùng rồi chưa?"


"Dùng rồi, cảm ơn."


"Ừm........."


"Hả?"


"Lúc trước tôi có đồng nghiệp tên là Cố Minh Lãng, không biết cô có quen hay không........."


Hiện tại hắn đã hoàn toàn có thể tin Dung Tự căn bản là nữ sinh có tính tình tính cách đều vô cùng tốt, lúc trước thì thôi, là hắn nổi lên lòng riêng, nhưng hiện tại hắn không thể lại tiếp tục ích kỉ giấu cô những chuyện xưa đằng sau kia, Phó Ngôn Khải còn có người của ba nhà Phó gia, Cố gia, Lâm gia, xin lỗi cùng lấy lòng, thậm chí là đau lòng. Mà theo hắn hiểu biết, Dung Tự ở thành phố B không có người thân, ngày thường lại tương đối hướng nội, thậm chí chuyện kết hôn cùng Cố Minh Lãng ngay cả người của Cố gia cũng không biết, hoàn toàn chính là bị liên lụy vào, thật sự thống khổ đến cực điểm, chỉ sợ ngay cả người để giải tỏa ra hết cũng không có, nhưng so với sau này chờ Minh Lãng và Lan San trở về lại làm cô phải chịu tổn thương lần thứ hai, không bằng hiện tại hắn liền nói rõ ràng với cô, lúc trước là do hắn nghĩ sai rồi, mỗi người đều có quyền lợi biết được sự thật.


Nhưng không đợi Lâm Thụy Đông nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy mặt của Dung tự nháy mắt trắng hết cả lên, sau đó nhanh chóng cúi đầu, xua xua tay với hắn, bày ra tư thế từ chối: "Tôi..... Bác sĩ Lâm...... Tôi phải đi làm sắp không kịp rồi, tôi........ Tôi đi trước............ Khang Khang ở bên trong, anh chiếu cố một chút, tôi đi...... Tôi đi xuống.........."


Sau một đoạn nói năng lộn xộn, thậm chí đối phương còn đẩy hắn một chút, cả người liền nhanh chóng biến mất phía sau cửa thoát hiểm.


"Dung........."


Lâm Thụy Đông bất đắc dĩ than một tiếng, hắn cũng không nghĩ đến lúc trước Cố Minh Lãng thương tổn cô lớn như vậy, hắn thậm chí không dám nghĩ, nếu sau này Minh Lãng trở về, cô gái này rốt cuộc có thể chấp nhận được không đây.


Haizz!


Bên này, Dung Tự mới chỉ chạy xuống được hai tầng, động tác xuống tầng liền dần dần chậm lại.


Cô cũng không muốn Lâm Thụy Đông vạch trần cái gọi là bí mật sau lưng với cô, ít nhất hiện tại không muốn, theo như hiểu biết của cô, Lâm Thụy Đông xem ra còn chút tình người, chẳng qua con người đều là ích kỉ, người thân của mình làm tổn thương người khác, bao dung luôn mạnh hơn một chút, anh ta bây giờ nói hết những chuyện này với cô, vậy cô làm sao tiếp tục phát triển với Phó Ngôn Khải được, lại làm sao có thể khiến Lâm Thụy Đông sau này áy náy tự trách cả đời.


Khóe miệng Dung Tự giơ cao, giây tiếp theo liền nghe được tiếng di động của mình vang lên, cô nhìn tên biểu hiện bên trên, mày nhảy dựng, liền bắt máy.


"Tiểu Tầm, cô muốn kết hôn? Thật sự là quá tốt! Cái gì? Nhờ tôi làm phù dâu, thứ bảy tuần sau, được a, tôi có thời gian, được, đến lúc đó tôi sẽ tới, chúc mừng cô nghe!" Toàn bộ quá trình Dung Tự đều là vẻ mặt vô cảm dùng giọng điệu hưng phấn vui sướng nói chuyện với người đầu dây bên kia.


Phù dâu sao?


Cô nhớ hình như trong nguyên cốt truyện cũng có một đoạn nội dung này, người vừa gọi cho cô thông báo muốn kết hôn tên là Điền Tầm, lúc học đại học là bạn cùng phòng trong ký túc xá của Dung Tự, chẳng qua lớn lên không xinh đẹp bằng nguyên chủ, tính tình còn quang quát, lúc ở ký túc xá đại học không biết chơi trò nói xấu trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu bao nhiêu lần rồi, luôn như có như không bịa đặt nguyên chủ là đồ nhà quê đến từ nông thôn, nửa năm mới tắm một lần, thích ăn trộm ăn cắp, thậm chí còn cùng những bạn cùng phòng khác vô hình mà cô lập nguyên chủ, mệng độc không lễ phép lại nói không lựa lời, cô ta còn nói mình ngay thẳng không biết nói chuyện kêu mọi người bỏ qua cho. Chủ yếu luôn muốn nói nguyên chủ quá quê mùa, tiếng địa phương căn bản là nghe không hiểu, mỗi lần nguyên chủ không cẩn thận nói tiếng địa phương, luôn là người dẫn đầu cười ha ha ha, đồng thời lớn tiếng lập lại nhiều lần, còn đem đây giống như chuyện cười nói cho người khác nghe, bắt bẻ cách ăn mặc của nàng, không biết trang điểm, ăn cơm thì nhiều, hơn nữa mỗi lần ăn đều sạch sẽ giống như là chó liếm qua vậy, trong nhà nghèo đến như vậy sao?


Mỗi lần nguyên chủ nghe xong lời nói của cô ta đều cảm thấy có chút không vui, cô ta còn nghiêng đầu bán manh(*) với nàng, nói cái gì mà Dung Tự cô không cần để ý tôi, tôi chính là thẳng tính, nghĩ đến cái gì thì nói cái nấy, không biết làm bộ làm tịch, cô rộng lượng như vậy sẽ không cùng tôi so đo phải không.


(*) Đáng yêu.


Lúc này mới khiến cho nguyên chủ suốt năm nhất đại học luôn rất tự ti, cứ việc lớn lên xinh đẹp lại trước sau đều sợ hãi rụt rè, thậm chí không dám mở miệng nói chuyện, bỏ lỡ thời điểm quan trọng nhất của năm nhất đại học, sau này mọi người đã định hình tiểu đoàn thể và bạn tốt rồi, cô cũng không gia nhập vào được, cả trường đại học thế nhưng không thể kết giao nổi một người bạn tốt.


Cho nên sau này mới thẳng tắp rơi vào lưới tình ôn nhu của Cố Minh Lãng thêu dệt ra, cuối cùng đối phương chỉ để lại một tờ giấy ly hôn rồi bỏ đi, thậm chí cũng chả có lấy một người để giãi bày hết tâm sự, vừa chuyển đầu liền đụng phải Phó Ngôn Khải rắp tâm bất lương, từng bước một đi đến hủy diệt.


Không thể không nói nguyên chủ vừa bắt đầu vào đại học cũng chính là bước đầu tiên bước lên bi kịch cả đời nàng.


Mà Điền Tầm này xác định chạy không thoát quan hệ, muốn nói vì cái gì cô ta lại hại Dung Tự, còn không phải nguyên chủ lớn lên so với cô ta xinh đẹp hơn nên sợ nàng được hoan nghênh sao. Lần này gọi đến nhờ Dung Tự làm phù dâu còn không phải vì chỗ đó của bọn họ nháo phù dâu nháo đến lợi hại, ngay cả chuyện lột sạch quần áo cũng xuất hiện qua, nam nhân cô ta gả đến lúc đại học còn là lớp trưởng, nghe nói trước kia hắn ta đã từng yêu thầm Dung Tự xinh đẹp, tuy rằng không hành động ra mặt, cũng đã đủ khiến cho Điền Tầm ghê tởm, tưởng tượng đến cái việc phù dâu khổ sở này, một chút liền nghĩ đến Dung Tự.


Trong nguyên cốt truyện chuyến đi này của Dung Tự, không chỉ bị đám nam nhân đáng khinh đó giở trò đến suýt nữa hỏng mất, còn bị Phó Ngôn Khải chính mắt thấy thảm trạng quần áo của nàng thiếu chút nữa bị lột sạch, tuy rằng hắn ta vẫn đi lên cứu nàng, nhưng lúc ấy hình tượng Dung Tự ở trong lòng hắn ta có thể nói là hoàn toàn nát bét, rốt cuộc nữ nhân có thể trộn lẫn với những người này thì không phải thứ tốt đẹp gì.


Thời điểm Dung Tự bị người dâm loạn, Điền Tầm cùng chồng cô ta vẫn luôn đứng ở một bên cười ha hả mà nhìn, mười mấy người đàn ông cao lớn liền khi dễ một mình cô, vừa sờ còn vừa nói nàng khóc lóc mất hứng, ngày lành khiến người ta ngột ngạt, thật sự không muốn chơi nữa.


Có thể nói là trải qua loại chuyện này, Dung Tự mới toàn tâm toàn ý tin tưởng Phó Ngôn Khải.


Cuối cùng biết được đối phương từ đầu tới cuối đều là lừa gạt nàng, sao có thể không hỏng được?


Mà hiện tại nữ nhân này lại nhờ cô......


Dung Tự cúi đầu nhìn hai chữ Điền Tầm hiển thị trên cuộc gọi đến của điện thoại, đồng thời xiết chặt nắm tay, thế giới trước cô học võ công cùng Mục Ấp Trần mười năm cũng không phải là để chơi, nếu xảy ra chuyện vậy xin thứ lỗi, việc vui biến thành đám tang cũng không thể trách cô nha, còn không chính là các người không đủ khả năng mà thôi!


Dung Tự cười một cái, đi xuống lầu liền tích cực đầu nhập vào trong công việc.


Sau gần nửa tháng, Dung Tự thường xuyên cùng Phó Ngôn Khải ăn cơm chiều với nhau, thường xuyên chơi đùa một chút với tiểu xử nam ngây thơ này, trêu chọc hắn ta nổi lửa, sau đó vẻ mặt vô tội hỏi hắn ta có phải nơi nào không thoải mái hay không, cũng không biết nam nhân nghẹn lâu như thế, về sau có xảy ra vấn đề gì không nữa, nhưng mà cũng có liên quan gì đến cô đâu! Dù sao cô cũng không cần.


Mà bên này tuy rằng tiến triển với Lâm Thụy Đông trước sau đều thong thả, nhưng cảm tình của cô với Khang Khang lại càng thêm tốt. Nguyên Lôi bên kia sau một thời gian dài đề phòng cô, vẻ mặt liền cạn lời nhìn cô thực sự nghiêm túc chiếu cố Khang Khang, ngược lại ném Lâm Thụy Đông sang một bên, phương diện kế tiếp cũng theo không kịp. Thậm chí đôi khi nhìn Dung Tự vui vẻ dắt Khang Khang ra ngoài chơi, cho cô ta dư dả thời gian đơn độc ở chung với Lâm Thụy Đông, quả thực đã làm cho độ hảo cảm của cô ta đối với "bảo mẫu" Dung Tự quỷ dị mà tăng lên.


Cô gái này không ích kỷ a!


Về sau cô phải lau mắt mà nhìn.


Sau này ai dám nói Dung Tự là kỹ nữ chính là đối nghịch với Nguyên Lôi cô, cô gái này giống kĩ nữ chỗ nào chứ, đây là tinh thần cống hiến không biết sợ hãi của các liệt sĩ cách mạng!


Sau gần nửa tháng trôi qua, rốt cuộc cũng tới ngày lành Điền Tầm "thẳng tính" kết hôn, ngày kết hôn sáng sớm Dung Tự liền rời giường gọi taxi đi đến khách sạn lớn tổ chức tiệc rượu, vừa thấy mặt thì phát hiện Điền Tầm đã bắt đầu trang điểm, cô gái này dáng dấp bình thường, mặt mày không có một bộ phận nổi bật nào, môi còn hơi dày, có chút biến thành màu đen, nhìn giống như ăn dâu tằm mọi lúc mọi nơi, nhưng dáng người lại không tồi, chỉ là hơi lùn, đứng trước mặt Dung Tự vốn dĩ không cao lắm lại thấp hơn nửa cái đầu, không sai biệt lắm chắc tầm một mét năm mươi lăm, cho nên cô ta mới mang một đôi guốc 'hận trời cao', chân rơi vào trạng thái gần như tạo thành một góc vuông với mặt đất, cô ta lại cảm thấy mình đẹp không chịu nổi.


Lúc Dung Tự đến, ở đó cũng đã có một vị phù dâu khác tới trước rồi, nghe nói cô gái này hình như là đồng nghiệp của Điền Tầm, dung mạo rất ngọt ngào, luôn cười tủm tỉm, nhìn qua cảm thấy tính tình rất tốt, nhưng quan hệ với Điền Tầm khẳng định không

Bình Luận (0)
Comment