Công Lược Cố Chấp Cuồng

Chương 34


Ngôn Vân Chu độ hảo cảm đã tăng đến 90.

Khương Phỉ cũng dọn khỏi khách sạn và đến sống ở biệt thự của Ngôn Vân Chu.

"Sau lúc bình minh" trở nên cực kì nổi tiếng, từ đó khiến địa vị của cô cũng tăng vọt, không ít kịch bản được đưa đến cho cô chọn.

Đồng thời thiệp mời đến các lễ trao giải điện ảnh lớn nhỏ và những bữa tiệc thời thượng, sang trọng cũng ùn ùn được gửi đến.

Khương Phỉ chỉ tham gia những giải thưởng liên hoan phim có uy tín và những buổi tiệc có đẳng cấp, Ngôn Vân Chu đương nhiên luôn bầu bạn bên cạnh cô.

Khương Phỉ thật sự thấy bất đắc dĩ, giới giải trí thứ gì không nhiều nhưng trai xinh gái đẹp lại không hề ít.

Dù vậy, có tôn đại phật Ngôn Vân Chu này đi bên cạnh, đừng nói trai đẹp, ngay cả gái xinh cũng hiếm khi đến gần cô.

Truyền thông đều có cùng nghi vấn, vị Ngôn đại lão trước đây luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi này, tần suất xuất hiện gần đây phải chăng có chút quá thường xuyên?
Đương nhiên, có rất nhiều người truyền tai nhau rằng, lần này Khương Phỉ bám được đại kim chủ, nên tài nguyên mới tốt đến vậy; họ còn nói kim chủ này chỉ là nhất thời thấy hứng thú với Khương Phỉ thôi, sẽ không có chuyện kết hôn với cô; còn có người nói, chuyện của Khương Phỉ và Tần Mạc như hiện tại không chỉ vì tiểu tam Diệp Thanh Thanh mà còn vì gần đây công việc làm ăn của Tần Mạc gặp khó khăn, cho nên Khương Phỉ ghét bỏ hắn, cực kì máu lạnh.

Tin đồn bay đến lùm xùm, muôn màu muôn vẻ.

Khương Phỉ cũng lười quan tâm những tin đồn kia, cũng bảo chị Trương đừng nhúng tay.

Trước khi quay phim mới, cô có nhận một vài quảng cáo của các sản phẩm nổi tiếng, bận rộn đến cực kì vui vẻ.

Hôm nay, sau khi Khương Phỉ chụp xong một set ảnh cho bìa tạp chí, cô trực tiếp trở về biệt thự, nằm vùi trên sô pha, thuận tay mở TV.

TV dừng ở kênh kinh tế tài chính, Khương Phỉ hơi nhíu mày, vừa muốn chuyển đài lại đột nhiên nghe thấy một cái tên quen thuộc.

Giám đốc công ty Tinh Tú, Tần Mạc.

Trong video, sắc mặt của Tần Mạc so với lần trước họ gặp nhau khó coi hơn rất nhiều.

Hắn nhíu chặt mày, gương mặt hốc hác, hốc mắt vì mỏi mệt mà có chút trũng sâu, thoạt nhìn cực kỳ tối tăm.

Khương Phỉ bưng ly nước uống một ngụm, cô nghe nói, trong khoảng thời gian này, công ty Tần Mạc xảy ra chút vấn đề, đang bận đến sứt đầu mẻ trán.

Hiện tại xem ra, lời đồn đãi kia không phải giả.

Lần trước khi họ gặp mặt, Tần Mạc tựa hồ có nói với cô, hắn và Ngôn Vân Chu sắp có một đợt hợp tác...!
Hiện tại người có thể khiến Tần Mạc chịu thiệt, không nhiều lắm.

Hình như Ngôn Vân Chung gần đây cũng rất bận.

Khương Phỉ khẽ cười, cuối cùng quét mắt nhìn người đàn ông trên màn hình, thuận tay chuyển đài, xem những tiết mục nhẹ nhàng, vui vẻ hơn.

Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn bận rộn nên đương nhiên cũng không có thừa sức lực xem TV, chẳng bao lâu sau, cô đã vùi trên sô pha thiếp đi.

Lúc Ngôn Vân Chu trở về, thứ y nhìn thấy đúng là hình ảnh cô gái lười nhác đang cuộn tròn người ngủ.

Y không khỏi bật cười, đi về phía trước, vừa muốn đắp thêm thảm lông cho cô, khoé mắt lại đột nhiên thấy gì đó, y quay đầu nhìn về phía TV.

Trên TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, về các nhân vật là động vật nhỏ, tiến hành thám hiểm.

Là thứ chỉ có trẻ con mới thích xem.

Nét cười nơi khoé môi Ngôn Vân Chu hơi phai nhạt, sau khi đắp thảm lông cho cô, y liền im lặng ngồi ở bên cạnh.


Hắn vĩnh viễn không thể có con.

Cảm giác chờ đợi tử vong không hề dễ chịu, còn không bằng để cho thứ gọi là "căn bệnh gia tộc" này chấm dứt ở thế hệ mình.

Khương Phỉ...!
Ngôn Vân Chu nhìn cô, việc này đối với cô, thật ra không hề công bằng.

Nhưng y lại không bỏ được.

Khương Phỉ trong lúc ngủ mơ, chỉ cảm thấy mình bị thứ gì đó ôm lấy, sau đó lực đạo càng ngày càng chặt, cả người hận không thể bị dán chặt vào lòng người nọ.

Cô hơi nhíu mày, mở mắt ra liền thấy Ngôn Vân Chu đang ngồi bên cạnh ôm lấy eo cô, cằm thì đặt trên vai cô.

"Anh làm gì vậy?", Khương Phỉ không vui hỏi.

Ngôn Vân Chu hít sâu một hơi, lắc đầu, chỉ là nhẹ gọi tên cô, "Khương Phỉ"
Khương Phỉ duỗi tay muốn đẩy y ra, tiếc rằng lại bị y ôm chặt hơn nữa.

Tuy trong lòng vô cùng bất đắc dĩ nhưng chỉ đành từ bỏ, song cô vẫn không kiềm được hoài nghi hỏi, "Anh thật sự là Ngôn Vân Chu sao?", người này như thể đổi tính, trước đó sao cô lại không biết y cũng sẽ...!dính người thế này chứ?
Ngôn Vân Chu khẽ cười một tiếng, tiếng cười vang ở bên tai cô, lồng ngực chấn động rất nhỏ.

Cuối cùng y buông cô ra, cúi đầu nhìn chăm chú vào hai mắt cô, "Cam đoan, không phải giả!"
Khương Phỉ nghiêm túc đánh giá y, đột nhiên nghĩ đến gì đó, "Trong khoảng thời gian này, anh rất bận sao?"
Ngôn Vân Chu đáp, "Cũng không bận lắm"
"Bận gì vậy?", Khương Phỉ thong thả hỏi.

Ngôn Vân Chu cười nhìn cô một cái, "Từ khi nào em lại bắt đầu hứng thú với mấy chuyện làm ăn mua bán thế hả?"
Lúc trước khi bảo cô ở thư phòng làm việc với y, cô cả ngày đều bày vẻ mặt ghét bỏ, nhàm chán.

"Tôi thật sự không có hứng thú với mấy chuyện này, chỉ thấy hứng thú với người thôi", Khương Phỉ nhướn mày, suy nghĩ hồi lâu, chủ động hôn một chút lên môi y, "Anh bận gì vậy?"
Ngôn Vân Chu bị cô hôn, dừng một chút lại duỗi tay ôm lấy cô, "Có liên quan đến Tần Mạc"
Khương Phỉ không chút nào kinh ngạc, tiếp tục hỏi, "Cụ thể đi?"
Ngôn Vân Chu nhìn cô, không nói gì, chỉ rũ mắt, nhàn nhạt liếc nhìn môi cô.

Khương Phỉ không còn cách nào khác, đành lần nữa ngửa đầu, nhanh chóng hôn lướt qua khóe môi y.

"Thì...!phá hoại một chút những mối hợp tác làm ăn của hắn gần đây thôi", Ngôn Vân Chu cười một tiếng, thành thật nói.

Khương Phỉ hơi nhíu mày, "Nếu tôi nhớ không lầm, Tần Mạc không phải kẻ ngu dốt"
Ngôn Vân Chu liếc nhìn cô, khẽ nhéo mặt cô hỏi, "Em đau lòng sao?"
"Chuyện đó thì không có", Khương Phỉ ngửa đầu lại hôn y một cái, "Còn nữa không?"
Ngôn Vân Chu thu tay lại, gác cằm trên đỉnh đầu cô, "Lĩnh vực Tinh tú mạnh nhất chính là tư pháp, tài chính và kỹ thuật.

Trong khoảng thời gian này, ba phòng ban trên bị công kích không nhỏ, tình hình cụ thể đều ở thư phòng, nơi mà lúc trước em còn chê nhàm chán đấy"
Khương Phỉ ngẩng đẩu khỏi lòng ngực y, "Giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm?"
Ngôn Vân Chu cười, "Năm trăm thôi"
Nhưng có thể nhìn thấy Tần Mạc mỗi ngày bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, không còn hơi sức đâu đến tìm cô, y liền vui vẻ.

Khương Phỉ cúi đầu, có chút trầm ngâm, lại lần nữa hỏi, "Có cách gì cứu vãn không?"
Cánh tay đang ôm cô của Ngôn Vân Chu hơi khựng lại, "Cứu ai?"
Khương Phỉ nói, "Tần Mạc"
Ngôn Vân Chu cúi đầu, thần sắc bình tĩnh nhìn Khương Phỉ, hồi lâu lại cười thành tiếng, hỏi ngược lại, "Tần Mạc?", âm cuối có chút khàn.

Khương Phỉ gật đầu.

Ngôn Vân Chu không nói gì, chỉ nhìn cô, hai mắt từ xưa đến nay luôn trầm ổn, hiện tại lại như có sóng ngầm chuyển động.


Dù vậy đến cuối cùng tất cả đều bị y cưỡng chế đè ép xuống, "Có"
Khương Phỉ nghiêng người tránh khỏi lòng y, mặt đối mặt dựa vào lòng y, sau khi khẽ hôn khóe môi y, cô cực kì đúng lý hợp tình nói, "Tôi muốn nó"
Ngôn Vân Chu không đáp, y nhìn vào đôi mắt cô, cánh tay ôm lấy vòng eo cô có chút run rẩy, hận không thể khiến eo cô đứt lìa.

TV đột nhiên truyền đến thanh âm non nớt, buồn cười, "Xin chào các bạn nhỏ..."
Tay Ngôn Vân Chu có chút cứng đờ.

Vừa hay lúc này, quản gia từ ngoài cửa bước vào, "Ngôn tiên sinh, bữa tối..."
Quản gia chưa kịp nói xong, Ngôn Vân Chu bỗng dưng bế ngang Khương Phỉ lên, đi nhanh về phía thư phòng.

Vào khoảnh khắc cửa thư phòng đóng lại, Ngôn Vân Chu đè cô gái trên cửa, nhìn thật sâu vào mắt cô, sau đó hung hăng hôn xuống.

Nhưng y chỉ ép lên môi cô chứ không còn động tác gì khác.

Khương Phỉ ôm lấy sau cổ y, dựa vào lòng ngực đối phương.

Thật lâu sau, Ngôn Vân Chu mới buông lỏng cô ra, xoay người đến sau án thư rút ra một tập folder, "Khương Phỉ, không phải mỗi một lần em rời đi, tôi đều sẽ đón em về"
...!
Khương Phỉ hẹn gặp Tần Mạc gặp, nơi gặp mặt là chung cư Thịnh Nhã, nơi ở trước đây của nguyên chủ.

Hôm nay thời tiết âm trầm, chạng vạng bắt đầu đổ mưa.

Khương Phỉ im lặng đứng trước cửa sổ, nhìn những ánh đèn đường nơi xa dần dần sáng lên, còn có màn mưa bụi mông lung.

Không biết qua bao lâu, có tiếng mở cửa rất khẽ vang lên.

Bóng lưng Khương Phỉ hơi khựng lại.

Thanh âm khàn đặc của Tần Mạc truyền đến, "Khương Phỉ"
Khương Phỉ quay lại, nhìn người đàn ông dưới ánh đèn đang đi về phía mình.

Trạng thái hiện tại của Tần Mạc so với lúc thấy trên TV kém hơn rất nhiều, ánh mắt đầy vẻ mỏi mệt, phần ngạo khí lúc trước đã biến mất quá nửa.

Ánh mắt Khương Phỉ có chút hoảng hốt, sau hồi lâu mới nói, "Đã lâu không gặp"
Tần Mạc nhìn cô, nhìn bộ dạng của cô càng thêm kinh diễm, da thịt trắng nõn phản quang dưới ánh đèn, đuôi mắt khẽ nhếch, xinh đẹp đến rung động lòng người.

"Y đối xử với em rất tốt", Tần Mạc nói, "Chẳng trách em chọn y"
Lần trước, trong bữa tiệc đóng máy, hắn nói chỉ cần cô nguyện ý trở về bên cạnh hắn, hắn tình nguyện từ bỏ ích lợi.

Cô chọn rời đi.

Khương Phỉ rũ mắt, "Đúng vậy...", nói xong cũng bật cười, "Ngôn tiên sinh, thật sự rất tốt"
Thanh âm mông lung.

Tần Mạc ánh mắt trầm xuống, "Anh sẽ đánh bại y"
Khương Phỉ giật mình, nhìn hắn một cái, cuối cùng xoay người đi vào phòng bếp.

Khi trở ra, trong tay cô đang bưng một cái nồi sứ.

Tần Mạc nhìn động tác của cô, không nói gì.

Khương Phỉ mở nắp nồi ra, hơi nóng bốc lên ập vào mặt, mùi vị cháo thanh đạm lập tức lan tỏa khắp chung cư.


Khương Phỉ cười ngẩng đầu hỏi, "Anh có đói bụng không?"
Tần Mạc ngẩn ngơ.

Có trong một nháy mắt, hắn như thể quay về năm trước đây, hắn chỉ khi rảnh rỗi mới có thể đến tìm cô.

Mà cô sẽ vừa thấp giọng oán giận, vừa đi chân trần vào bếp, hầm một chén cháo trắng.

Không nói gì, Tần Mạc đi về phía trước.

Khương Phỉ múc cho hắn một chén cháo, sau đó cô đến ngồi trên sô pha, "Tần Mạc, nếu lúc trước chúng ta không tách ra hoặc chưa từng gặp gỡ thì tốt biết bao"
Tay cầm thìa của Tần Mạc hơi khựng lại.

Lúc trước...!
Một chén cháo đã thấy đáy, Khương Phỉ nhìn độ hảo cảm không ngừng dao động của Tần Mạc, cô từ sô pha đứng lên, "Chúng ta không có duyên phận, Tần Mạc"
Tay Tần Mạc khẽ giật, muốn giữ chặt cô, lại chỉ có thể nắm chặt thành quyền.

Giây tiếp theo, trên mu bàn tay hắn lại được phủ thêm một bàn tay mềm mại, ấm áp.

Bàn tay đó nhẹ nhàng kéo nắm tay siết chặt của hắn đến gần, mở ra, sau đó đặt một phần văn kiện lên.

"Em đi nhé"
Nói xong, cô từng bước đi về phía cửa.

Tần Mạc giật mình, nhìn phần tập folder trong tay, nhanh chóng lật hai trang ra xem.

Đây là...!văn kiện bí mất của Ngôn gia.

Hắn đứng phắt dậy, "Khương Phỉ!"
Khương Phỉ bước chân ngừng trước cửa.

Tần Mạc há miệng thở dốc, gian nan nói, "Là vì anh sao?"
Bóng lưng Khương Phỉ cứng đờ.

"Em sớm biết được y muốn đối phó tôi đúng không? Cho nên em trở về với Ngôn Vân Chu là vì có thể giúp tôi?"
Khương Phỉ nghiêng đầu, quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt quyến luyến.

Dưới ánh đèn lập loè, hai mắt cô đẫm lệ, còn có sự cứng rắn ngụy trang, "Sao có thể, tôi không phải..."
Nhưng mới nói một nửa cô lại nói không nổi nữa, chỉ muốn nhanh chóng mở cửa rời đi.

Nhưng những lúc càng vội, tay chân càng luống cuống.

Tần Mạc đứng lên, nhẹ nhàng bắt được bàn tay nắm then cửa của cô, "Khương Phỉ, đừng đi"
Khương Phỉ quay đầu, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, cô khô cằn gọi tên của hắn, "A Mạc"
Tựa như năm năm qua, mỗi một lần xưng hô, cô đều gọi như vậy.

Tần Mạc nhìn cô, khoảnh khắc đó, tim hắn đập nhanh như sấm.

Thì ra hắn chờ mong xưng hô này đến vậy.

Tần Mạc độ hảo cảm, 100.

Khương Phỉ nhìn đỉnh đầu hắn vì nhiệm vụ hoàn thành mà biểu tượng dần biến mất, thần sắc cô chậm rãi bình tĩnh lại.

Cô duỗi tay, gạt bàn tay của Tần Mạc đặt trên mu bàn tay mình ra.

Tay cô lần nữa bị người nọ bắt lấy, "Thật sự xin lỗi, Phỉ Phỉ...", giọng Tần Mạc cực kỳ nghẹn ngào, "Anh thật sự xin lỗi, đừng đi tìm y..."
Khương Phỉ quay đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, hiện tại cùng cái đêm lúc trước hắn chia tay với nguyên chủ, giống nhau như đúc.

Đêm đó, nguyên chủ cũng cầu xin hắn đừng đi.

Khương Phỉ rũ mắt, "Vì sao?"
Tần Mạc dần dần cong lưng xuống, thật lâu sau mới tha thiết nói, "Anh yêu em"
"Đừng đi"
Khương Phỉ thong thả gạt tay hắn khỏi tay mình, cô nhìn hắn, "Tôi, cũng đã từng như vậy", cô nói, cười nhạt một tiếng, "Nhưng cũng chỉ đã từng mà thôi"

Dứt lời, cô trực tiếp rời đi.

Tần Mạc đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cánh tay vẫn giữ nguyên tư thế muốn kéo cô lại, không kiềm được run rẩy.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn nê ông lập loè trong màn mưa đêm.

Đột nhiên hắn lại nhớ đến hình ảnh đêm đó.

Cô nắm chặt cánh tay hắn, nói rằng cô yêu hắn, đau khổ cầu xin hắn đừng đi.

Nhưng hắn vẫn đi, để mặc cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Thì ra đây là tư vị bị chà đạp.

"A...", Tần Mạc đột nhiên khẽ cười một tiếng, hắn nâng tay che kín hai mắt, lòng bàn tay ướt đẫm.

Ngay cả hận, cũng không biết nên hận ai.

...!
Khi Khương Phỉ ra khỏi chung cư, mưa vẫn đang rơi.

Cô bung dù, đi đến cổng lớn chung cư.

Một chiếc taxi lướt qua, Khương Phỉ vừa muốn vẫy tay, đột nhiên lướt thấy gì đó, cô quay đầu nhìn sang.

Trong màn mưa bụi, một người đang im lặng đứng đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.

Y không che dù, quần áo trên người sớm đã bị mưa xối ướt nhẹp, tóc có vài sợi bướng bỉnh xoã xuống loà xoà trên trán, đang tong tỏng rỏ nước.

Sắc mặt y tái nhợt, nốt ruồi son trước hốc mắt trên gương mặt không chút cảm xúc, mị hoặc lại quyến rũ.

Khương Phỉ bước đến gần, hơi nâng dù lên, che trên đỉnh đầu y, "Không phải Ngôn tiên sinh đã nói không đến sao?"
Ngôn Vân Chu không nói gì, cúi đầu nhìn cô, thật lâu sau y nhận lấy cây dù, nắm tay cô, đi về phía chiếc xe hơi đỗ cách đó không xa.

Cửa xe mở ra rồi đóng lại, cuối cùng ngừng ở khách sạn.

Ngôn Vân Chu trực tiếp lên tầng sao nhất, trên đỉnh đầu, cách một tầng pha lê, ánh ánh đèn, qua màn mưa bụi có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên dưới.

Khương Phỉ hai mắt hơi híp lại, đánh giá thành phố này.

Ngôn Vân Chu đứng trước cửa sổ, không thèm nhìn cô gái bên cạnh.

Nét dịu dàng, quý khí và hướng nội trong quá khứ hoàn toàn biến mất, y cúi đầu, trầm mặc thật lâu mới mỏi mệt gọi, "Khương Phỉ"
"Hửm?"
"Em có thể tiếp tục cậy sủng mà kiêu", Ngôn Vân Chu nỉ non, "Nhưng em có thể...!chia cho tôi một chút quan tâm hay không"
"Một chút thôi là đủ rồi"
Khương Phỉ nhìn y trầm ngâm một chốc mới lấy một tập folder từ trong túi xách ra, đưa đến trước mặt y, "Cái này có được xem là một chút quan tâm không?"
Ngôn Vân Chu giật mình, y nhìn tập folder lại quay đầu nhìn Khương Phỉ, không nói gì.

"Nhìn qua cái này tựa hồ rất quan trọng với anh", Khương Phỉ đặt tập folder xuống bàn trà bên cạnh y.

Ngôn Vân Chu nhỏ giọng hỏi, "Em...!không đưa cho hắn?"
"Có", Khương Phỉ hơi nhún vai, "Nhưng chỉ cho hai trang đầu"
Cô nhớ đến gì đó lại nói, "Đúng rồi, sau này anh muốn đối phó sao với Tần Mạc, cứ tùy tiện.

Tự tổn hại năm trăm hay một ngàn gì đó cũng được, chỉ cần anh vui"
"Mà tôi ấy hả, chỉ là đi chặt đứt chút duyên phận cuối cùng giữa mình và hắn"
Ánh mắt Ngôn Vân Chu vẫn còn chút ngơ ngẩn, sau hồi lâu y mới hỏi, "Em chọn tôi sao?"
"Hửm?", Khương Phỉ hơi nhíu mày, "Thế này được xem là chọn anh á..."
Cô còn chưa dứt lời, cả người đã bị Ngôn Vân Chu ôm vào lòng.

Y dùng sức ghì chặt cô, như thể hận không thể xoá bỏ khe hở nhỏ nhất giữa hai người.

Ngôn Vân Chu độ hảo cảm, 99..

Bình Luận (0)
Comment