Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 32

Ánh sáng trắng bao trùm, Hàn Yên Yên nhắm hai mắt lại. Mở mắt ra, lại là không gian trắng sáng quen thuộc.

Kiều Văn Hưng, Kiều Thành Vũ, ba mẹ có tiền có quyền, xã hội thượng lưu, những vị khách áo quần sang trọng,… tất cả đều không còn. Một thế giới kết thúc, những người đó cũng như bọt biển tan biến theo. Tựa như cát bụi trong lòng bàn tay, có muốn nắm cũng không nắm được.

Leo gọi thế giới này là “Thế giới mau xuyên”.

Hàn Yên Yên lặng lẽ đứng một chỗ, tay nắm chặt thành quyền.

“Tuyệt vời, quả nhiên tôi không có nhìn lầm, mới đó mà đã giải quyết được thế giới này. Thế nào, đối với cô chắc dễ dàng lắm nhỉ.” Giọng nói điện tử khó nghe của Leo nghe có vẻ rất vui.

Mày vui vẻ cái gì?

“Được rồi, được rồi, trị số hiện tại của cô đã cực kỳ ổn định, chúng ta nhanh chóng bắt đầu thế giới tiếp theo đi.” Gã nói.

Thì ra là vậy.

“Ta lựa riêng cho cô một cái đơn giản là để cô thư giãn một chút. Thế giới này hoàn thành rất tốt, cái mạt thế kia thật ra không tệ đâu, cô không cần căng thẳng như vậy, cô rất có thiên phú đấy…”

“Leo, ngài sẽ đạt được gì?” Hàn Yên Yên đột ngột hỏi.

“A?” Leo đang lải nhải đột nhiên im bặt, như thể đầu óc gã bị tắt phựt trong giây lát.

Hàn Yên Yên là một tiểu thuyết gia viết truyện kiếm cơm, bộ não của cô có khả năng liên tưởng tưởng tượng hình ảnh rất mạnh. Một đợt tắt tiếng của Leo đã làm trong đầu cô phác họa ra hình ảnh trong căn phòng âm u, người tránh sau camera theo dõi và microphone đang há mồm, đơ não sinh động như thật.

Nghĩ đã thấy con mẹ nó vui rồi.

Đáng tiếc, cười không nổi.

“Tôi giải quyết mục tiêu nhiệm vụ ở “thế giới mau xuyên” thì ngài sẽ nhận được gì?” Hàn Yên Yên hỏi.

Vài giây sau, Leo trả lời với giọng chẳng vui vẻ là bao: “Chuyện này không cần cô chõ mũi.”

“Tôi bị ngài kéo tới đây ép buộc làm việc, ít nhiều gì cũng nên biết rõ về tiền lương tiền thưởng của mình chứ." Hàn Yên Yên nói, "Coi như mấy thứ này đều không có thì ít nhất, tôi cũng phải được biết khi nào mới có thể rời khỏi chỗ này chứ?"

"Rời khỏi?" Leo không nhịn được trào phúng, "Cô dựa vào cái gì mà dám đề cập mấy chuyện này với tôi? Tôi nói cho cô biết, đừng có mà mơ! Được rồi, cô nghỉ ngơi đủ rồi đấy, nghiêm túc làm việc đi."

Thanh âm phát ra của Leo bỗng không còn cảm xúc, chỉ còn cảm giác lạnh như băng: “Đánh dấu.”

Từ lúc bắt đầu Leo đã dùng thanh âm này để ngụy trang một thứ có chức năng giống như “hệ thống”. Hàn Yên Yên đã được trải nghiệm mấy lần, không khó để đoán ra, tiếng “Đánh dấu” này mới là mệnh lệnh phát ra từ một thứ nào đó giống như hệ thống máy tính, vì vậy thanh âm mới lạnh băng không chút cảm xúc.

Khóe miệng Hàn Yên Yên lóe lên một tia cười lạnh.

Sau một trận “Đánh dấu”, cảm xúc hoảng hốt quen thuộc lại kéo tới, trong ký ức phảng phất như đã quên mất thứ gì đó, bị thiếu hụt một đoạn nào đó. Nhưng Hàn Yên Yên không còn lo sợ mê mang nữa, trước khi “Đánh dấu”, cô đã có ý tưởng của riêng mình.

“Yêu cầu của nhiệm vụ lần này là gì?” Cô hỏi.

Lúc ban đầu, Leo muốn mục tiêu công lược yêu cô, kết quả tại mạt thế cô bị Đinh Nghiêu kéo làm vật hi sinh thì được khen là làm việc không tồi. Tiếp một thế giới, yêu cầu nhiệm vụ trở thành khiến Kiều Văn Hưng hối hận. Tuy mục đích đơn giản dễ hiểu, hơn nữa hoàn thành cũng rất dễ dàng, nhưng như vậy lại mất đi tính thống nhất. Mà những gì Hàn Yên Yên hiểu về “mau xuyên” đều có tính thống nhất và rõ ràng về mục đích.

Cho nên giờ cô mới đưa ra vấn đề này.

“Hmmmmmm……”

Lúc này mà Leo lại đi do dự. Gã chần chờ một lúc rồi nói: “Lần này, vẫn làm giống như lúc Đinh Nghiêu đi, lần đó cô làm khá tốt.”

“Nhưng đợt Đinh Nghiêu, tôi đã thất bại.” Hàn Yên Yên vui chơi ở thế giới kia hai năm, cảm xúc lúc nhắc tới Đinh Nghiêu đã bình tĩnh, thẳng thắn nói ra thất bại của bản thân, “Anh ta không yêu tôi.”

“Cái này… khó nói.” Leo nói. Trong giọng nói của gã mang theo lòng hóng hớt muốn nhiều chuyện, tâm ngứa ngáy cào cấu, lại dường như có một chút co rúm, cuối cùng chỉ gom hết vào một câu đơn giản vừa hàm hồ vừa không rõ.

Trái tim vốn đang bình tĩnh của Hàn Yên Yên như bị cấu thật mạnh.

Cô không còn yêu Đinh Nghiêu nữa. Hai năm qua, Kiều Thành Vũ và cô ở bên nhau, được sủng, được yêu, được tín nhiệm, được dựa dẫm, được tôn trọng, cô không có ti tiện tới mức đến như thế mà còn nhớ mãi không quên Đinh Nghiêu.

Chỉ là một hơi này không ra được, đại khái khiến tâm tư khó lòng yên ổn.

“Được rồi được rồi, nhanh nhanh làm việc thôi!”

Leo chuyển sang hệ thống chân chính, giọng nói điện tử lạnh băng cất lên: “Thế giới sinh thành.”

Khóe miệng Hàn Yên Yên gợi lên một tia giễu cợt, bắt đầu đi vào thế giới tiếp theo.

Mở mắt. Đây là một gian phòng nhỏ hẹp, trong tay cô là chai rượu vang đỏ, trước mặt là một chiếc xe đẩy phục vụ thức ăn. Cúi đầu nhìn, trên người đang mặc áo sơ mi trắng, ghi lê đen và một chiếc váy. Chiếc váy bó sát ôm chặt hông và eo, cổ áo sơ mi trắng đeo một chiếc nơ - một bộ trang phục bồi bàn tiêu chuẩn.

“Yên Yên, Yên Yên, chuẩn bị tốt chưa?” Tai nghe vô hình trong người phát ra âm thanh.

Kích hoạt tin tức cho trước.

“Hàn Yên Yên” thế giới này hóa ra là một cảnh sát, giả trang thành bồi bàn nằm vùng trong một quán bar. Hiện tại, cô phải đẩy xe thức ăn này tới phòng 812 để tiếp rượu cho khách khứa bên trong. Vị khách trong căn phòng đó, không hề ngoài ý muốn chính là mục tiêu công lược của thế giới này, ông trùm của thế giới ngầm thành phố K, Nghiêu Sâm.

Ông trùm này làm ăn với cả hai giới hắc bạch lưỡng đạo, ngoài sáng là công việc kinh doanh hợp pháp, trong tối là những sản nghiệp từ các thương vụ không được công khai ra bên ngoài như buôn lậu ma túy, bán dâm đánh bạc. Mà những sản nghiệp ngầm này mới là thu nhập chính yếu của anh ta, làm ăn bên ngoài chỉ có tác dụng rửa tiền cho những sản nghiệp này mà thôi.

Hàn Yên Yên xem qua toàn bộ nội dung tin tức, tặng cho Nghiêu Sâm một định nghĩa rõ ràng minh bạch.

Người xấu.

Đúng vậy, một người xấu.

Mặc kệ quá khứ của anh ta có cái gì, trải qua gian khổ đau đớn cỡ nào, thương yêu dịu dàng với người nhà/vợ con thế nào, nghĩa khí rộng lượng với bạn bè ra sao, chỉ bằng những gì anh ta đã làm đã đủ bị đạp xuống mười tám tầng địa ngục.

Công lược mục tiêu có thiết lập lai lịch thế này mới sướng làm sao!

Hàn Yên Yên rất vui, hơi cúi đầu nói với đầu máy nghe trộm giấu dưới cổ áo: “Bây giờ tôi sẽ bắt đầu.”

Cô nhếch miệng ngâm nga, lắc lư vòng eo tinh xảo, đẩy xe thức ăn tới phòng 812. Tâm tình cô lúc này có thể nói là rất tốt, nhìn hai bảo vệ đứng trước cửa phòng còn nháy mắt đưa tình với một trong hai người vẻ ngoài thuộc dạng khá.

Kỹ năng liếc mắt đưa tình này được Hàn Yên Yên kế thừa từ “Đại tiểu thư Hàn Yên Yên” kia.

Tuy hai bảo vệ mặc tây trang chỉnh tề nghiêm chỉnh, nhưng rõ ràng không phải là người nghiêm túc gì cho cam. Người nhận cái liếc mắt của Hàn Yên Yên ái muội mở cửa phòng ra giúp cô.

Cửa vừa mở ra, Hàn Yên Yên không còn ngâm nga, ánh mắt ngừng đong đưa, vẻ mặt treo nụ cười chuyên nghiệp, quy củ đẩy xe thức ăn vào.

Đèn trong phòng tỏa ra ánh sáng yếu ớt, không có cảnh tượng dâm dục nào, tổng cộng chỉ có mấy mươi người đàn ông, không một bóng dáng phụ nữ. Những người này phân ra ranh giới rõ ràng, hiển nhiên thuộc về hai phe, một số đang đứng, cơ thể căng chặt cảnh giác xung quanh, một số thì ngồi, nhìn bên ngoài thì có vẻ nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt nhìn đối phương lại sắc bén vô cùng.

Trong phòng này chỉ có hai người chân chính tùy ý, một là Nghiêu Sâm, người còn lại là đối tượng giao dịch của anh. Đó là một người đàn ông có nước da ngăm, khuôn mặt góc cạnh giống người nước ngoài. Sự đối lập quá rõ ràng, Hàn Yên Yên căn bản không cần nhìn người còn lại cũng biết anh ta chính là Nghiêu Sâm.

Trên thực tế, khi vừa đặt chân vào phòng, Hàn Yên Yên đã biết đối tượng công lược của cô là anh. Người đàn ông này lại là một người có thần thái mạnh tới mức khiến người khác không thể xem nhẹ. Thời điểm Hàn Yên Yên đẩy xe vào, Nghiêu Sâm ngẩng đầu liếc qua cô, ánh mắt tựa như lưỡi dao đang vờn vẩy trên lưng, lạnh toát.

Hàn Yên Yên thành thật giữ khuôn phép, ánh mắt hơi rũ xuống, chưa từng liếc mắt nhìn Nghiêu Sâm. Cô dừng xe, cực chuyên nghiệp nâng rượu vang đỏ từ xô đá ra, mở khăn ăn bên cạnh, khuôn mặt mỉm cười, tự nhiên như nhặt một cái nút chai, cầm súng lên.

Lập tức bắn vào Nghiêu Sâm.

A, một nhân vật xấu xa triệt để thật khiến người ta vui sướng!

Không một chút gánh nặng tâm lý. Không giống như đối với Kiều Thành Vũ, biết bản thân sớm muộn sẽ phụ bạc anh, từng phút từng giây thi chạy cùng thời gian ở thế giới đó, chỉ mong được sớm chiều.

Giết Nghiêu Sâm, Hàn Yên Yên vẫn luôn giữ nụ cười trên môi.

Giết người không khó, chỉ cần dạo quanh mạt thế một chuyến. Hàn Yên Yên lúc này, có sự sát phạt quyết đoán luyện ra từ trong mạt thế, cũng có khả năng bắn súng cao siêu của “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên”. Một súng này bắn viên đạn bay thẳng tới giữa chân mày của Nghiêu Sâm, một kích tất sát.

Không ai có thể phản ứng kịp. Thời gian trong căn phòng dường như bị ngừng lại, rơi vào hiệu ứng đặc biệt “viên đạn thời gian”* chỉ có trong phim ảnh.

*Viên đạn thời gian (Bullet time) là một hiệu ứng đánh lừa thị giác khiến người xem có cảm giác con người và cảnh vật xung quanh đều bất động, chỉ có máy quay đang quay vòng quanh chủ thể giống như thời gian đang chậm lại. Hiệu ứng này được áp dụng lần đầu tiên trong bộ phim Ma trận và mang lại thành công lớn đến mức thuật ngữ viên đạn thời gian được dùng để nói đến hiệu ứng này đến mãi về sau _ Theo genk.vn

Hàn Yên Yên nhìn viên đạn bay ra khỏi nòng súng, từ từ xé rách không khí, kéo theo luồng khí nóng bay thẳng đến lông mày Nghiêu Sâm. Tất cả mọi người đều bị đóng băng, làm nền cho hiệu ứng “viên đạn thời gian” này.

Tâm tình của Hàn Yên Yên cũng theo viên đạn bay từ nòng súng cắt qua không khí dần trở nên sung sướng hơn nữa.

Bị ném vào “Thế giới mau xuyên”, cô không thể làm được gì. Bị buộc phải chia lìa với Kiều Thành Vũ, cô không làm được gì!

Bây giờ, cuối cùng cô đã có thể ra tay, có thể chủ động làm chút phản kháng tên đại biến thái Leo! Không thể không khiến người ta vui sướng!

Ánh mắt Hàn Yên Yên đuổi theo viên đạn, nhìn tới Nghiêu Sâm. Cô còn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt của người này, căn bản cũng không có hứng thú nhìn xem. Ánh mắt của cô trực tiếp lướt từ họng súng tới giữa mày Nghiêu Sâm, nơi viên đạn sẽ xuyên thẳng tới. Bắn ở cự ly gần như vậy, đầu của kẻ gọi là Nghiêu Sâm này hẳn sẽ nổ tung tóe.

Cũng được, dù không nổ tung tóe, ít nhất cũng nứt nửa đầu. Vết thương do súng bắn không phải chỉ là một lỗ máu nhỏ như trong phim ảnh, vết thương do súng bắn ngoài đời khủng bố hơn rất nhiều.

Mà càng như thế, càng khiến Hàn Yên Yên vui sướng.

Giữa cảm xúc vui sướng, cô nhìn thấy Nghiêu Sâm ngước mắt lên.

Trong thời điểm “viên đạn thời gian” khi tất cả mọi người đều đóng băng, mục tiêu công lược Nghiêu Sâm, ngước mắt lên. Ánh mắt anh dừng trước viên đạn đang gầm rú trước mặt, viên đạn kia như trực tiếp đụng phải một hàng rào vô hình, không thể xé rách lớp không khí trước mắt được nữa, tựa như một tấm khiên mềm mại nhưng cứng rắn, lớp không khí giữ chặt viên đạn không cho nó di chuyển dù chỉ nửa phần!

Hô hấp Hàn Yên Yên cứng lại.

Lúc này, ánh mắt Nghiêu Sâm tiếp tục nâng lên, lướt qua viên đạn kia, nhìn thẳng Hàn Yên Yên.

- ----
Bình Luận (0)
Comment