Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia

Chương 4


Dưới bầu trời huyết sắc, một vòng trăng tròn treo ở phía chân trời.

Màn ảnh kéo xuống dưới, thị giác từ trăng tròn đến khung đỉnh màu đen, lại từ khung đỉnh cao nhất đột nhiên đáp xuống cửa lớn lâu đài nguy nga.
Ma văn màu vàng vờn quanh, cửa lớn khảm hồng bảo thạch chậm rãi mở ra trong âm nhạc nhẹ nhàng.

Thảm trải huyết hồng thẳng tắp, đèn ma pháp hai bên đường sáng lên, chiếu sáng những bức tranh vẽ hoa lệ trên khung đỉnh cùng vách tường.
Trên mười hai bậc thang, một vị ác ma ngồi yên trên vương tọa đen nhánh.

Tay trái của hắn chống cằm, tay phải nắm quyền trượng, trong giây phút hắn ngẩng đầu, hai tròng mắt đỏ như máu đối diện với người xem.

“Phạch ——” cánh ác ma mở ra, hắn đứng lên, quyền trượng chỉ xuống đất: “Các con dân của ta, hoan nghênh đi đến thành phố ngầm Ám Dạ chi Tâm.”
Đoạn trailer ngắn ngủn 30 giây được đăng lên, diễn đàn trên official website trực tiếp nổ.
“A a a a a a a a, thiết kế này thật trâu.”
“《 Thành phố ngầm mạnh nhất 》? Đoạn trailer này khá thú vị nha.”
“Phòng làm việc Khải Minh? Chính là cái nơi đã làm tức giận đến phải bỏ đi 6 ba ba kim chủ, viết một trò chơi tận 12 năm suýt chút nữa là phải phá sản? Bọn họ rốt cuộc đã làm xong trò chơi này rồi sao?”
“Trời má, có huynh đệ nào đăng nhập thực tế ảo để xem không? Hùng vĩ muốn chết, trò chơi này quá thật.”
“Đừng nói nữa, tôi chỉ có một câu hỏi, chủng tộc ác ma có thể chọn những nghề nghiệp nào.

Tôi phải làm ác ma!!”
“A a a, NPC này là ai, gương mặt này được, các chị em xông lên, bầu hắn.”
“Ta đi nhìn bối cảnh trò chơi một chút, NPC này hẳn là thành chủ, tên là Louis.

Người chơi sắm vai những nhân vật khác của thành phố ngầm, cùng nhau xây dựng thành phố.

Ừm, bản chất là một trò chơi dọn gạch.”
“Có trò chơi nào mà không dọn gạch, ta nguyện ý dọn gạch vì gương mặt của lão Lou.”
“Giao diện đặt trước cùng giao diện giới thiệu chủng tộc trên trang chủ đều bị kẹt cứng rồi, không tải được.


Có vị huynh đệ nào có thể chia sẻ một chút? Người tốt cả đời bình an nha.”
“Đều đừng tranh, cho ta một cái mã kích hoạt với.”
“….Các anh em, chị em.

Ta xem tới giao diện giới thiệu chủng tộc, ừmmmmm, chính các vị xem đi.

/ hình ảnh / hình ảnh / hình ảnh.”
“??Cái quỷ gì? Chỉ được chọn Goblin, Slime?”
“Có chút xấu, xin lỗi, ta không được.”
“Goblin không phải vẫn như vậy sao, có lẽ closed beta nên mở ít chủng tộc, các ông không muốn thì để tôi lên.

Tôi đồng ý.”
“Làm thế nào bây giờ, ta là một nhan cẩu a, ta không chấp nhận được mình xấu như vậy.”
“Mạnh hay không mạnh thì chỉ là chuyện một phiên bản, nhưng đẹp trai hay không thì lại là chuyện cả đời! Ta chọn Slime, nặn thành một quả cầu tóm lại sẽ không xấu.”
———————————-
“Lãnh đạo, làm sao bây giờ? Thật nhiều người khiếu nại nhân vật quá xấu.”
Lãnh đạo nhìn hắn một cái: “Vậy có người tranh mã kích hoạt không?”
“A, có.

Đã tranh xong rồi.”
Lãnh đạo: “Vậy không phải được rồi sao.

Không có việc gì, căn cứ vào định luật chân tướng, bọn họ ngoài miệng nói xấu nhưng cứ chơi rồi sẽ cảm thấy Goblin mi thanh mục tú.”
———————————-
Thế giới dưới lòng đất, thành phố ngầm Vĩnh Nguyệt Chi Huy.
Bùi Y tạm ngủ trong đại sảnh thành chủ của mình một đêm.


Buổi sáng hôm sau, y cảm giác cả người mình đều là bùn đất.
Mặt không biểu tình vỗ rớt bụi bẩn trên người cùng trên tóc, Bùi Y ngồi xổm ở trước cửa đại sảnh bắt đầu hy vọng nô lệ cùng đội thi công của y.

Khi 7 mặt trăng hoàn toàn lên trên bầu trời, xe con giun mang theo bụi đất mịt mù chạy về phía thành phố ngầm Vĩnh Nguyệt Chu Huy.
Bùi Y lập tức đứng lên, tới trước chính là thương nhân nô lệ cùng với của y….A? Nô lệ đâu?
Thương nhân nô lệ này là một con Slime, theo lý thuyết, thực ra Slime rất ít khi làm thương nhân nô lệ, bởi vì chủng tộc của nó không đủ mạnh.

Thế nhưng mấy tộc đàn Slime thể nào cũng sẽ xuất hiện một hai con Slime khác thường, mà thương nhân nô lệ này chính là một cường giả trăm vạn con mới có một đó.
Nhưng mà, hiện tại thương nhân Slime này kéo kéo cà vạt trên cổ gã, nói với Bùi Y đang đầy mặt khó hiểu rằng: “Bùi Y tiên sinh, thực xin lỗi.

Vị trí thành phố ngầm của ngài thực sự quá xấu hổ.

Tôi không thể không tiếc nuối mà ngưng hẳn hợp đồng của chúng ta, đây là tiền đặt cọc của ngài cùng quà bồi thường.

Xin ngài hãy nhận lấy.” Slime vươn xúc tua mượt mà đưa cho Bùi Y một tấm thẻ ma tinh và một cái hộp nhỏ.
Bùi Y không nhận: “Vì sao? Hôm qua ký hợp đồng tôi đã nói địa chỉ cho các ông, lúc ấy ông cũng không nói nơi này nằm ngoài phạm vi dịch vụ của các ông a.

Hiện tại tôi nghi ngờ các ông cố ý bội ước, tôi muốn đi đến phân cục thuê mướn lao động của thành phố ngầm khiếu nại ông.”
Trên cái đầu tròn vo của Slime nặn ra một biểu tình bất đắc dĩ: “ Bùi Y tiên sinh, lúc ấy tôi cũng không biết bên cạnh thành phố ngầm của ngài còn một thành phố ngầm, hơn nữa nó còn thuộc về một ác ma đỉnh cấp.

Hiện tại bên cạnh đã bày kết giới không cho phép những sinh vật khác tùy ý ra vào.

Bùi Y tiên sinh, vô cùng không may, ngài đã bị hắn chặn con đường đi lại thuận tiện nhất rồi.

Hơn nữa hình như đối phương không muốn nhìn thấy một đám nô lệ công tác ở một nơi gần hắn như vậy, cho nên tôi không thể không giải trừ hợp đồng với ngài.”
Bùi Y: “Cái gì? Một thành phố ngầm khác?” Trọng điểm chú ý của y hoàn toàn ở trên cụm từ “một thành phố ngầm khác” này, rõ ràng hôm qua y không thấy có thành phố nào mới xuất hiện, rốt cuộc “còn một thành phố ngầm khác” trong miệng Slime tới từ chỗ nào?

Slime như là đang vội vã rời đi, gã thấy biểu tình trên mặt Bùi Y vừa kinh ngạc vừa tức giận, liền đặt thẻ ma tinh cùng hộp nhỏ lên mặt đất, nhanh chóng nhảy về phía xe con giun: “Các nô lệ của tôi còn ở bên kia, tôi phải nhanh chóng trở về, vô cùng xin lỗi Bùi Y tiên sinh, mong chúng ta có thể hợp tác lần sau.”
“Ai ——” Bùi Y còn muốn gọi gã, nhưng thương nhân Slime lái xe như bay, căn bản không có cơ hội gọi dừng.
Bùi Y tức giậm chân, cũng may sau đó đội thi công địa tinh đến tưới hết lửa giận của y.
Ông chủ địa tinh cũng oán giận với Bùi Y: “A, tiên sinh.

Nơi này của ngài thực sự quá khó tìm.

Đúng rồi, hàng xóm của ngài hình như không được tốt tính lắm, ngài hẳn là phải làm tốt quan hệ với hắn, bằng không hắn chiếm cứ con đường bắt buộc phải đi qua bình nguyên Tro Tàn, tương lai ngài có thể cần một số tiền lộ phí rất lớn đó.”
Bùi Y lạnh mặt: “Hắn còn thu phí qua đường?”
Ông chủ địa tinh sửng sốt một chút: “A, không phải cái này.

Ý của tôi là nếu như đối phương không mở đường, thì ngài muốn vận chuyển vật tư sẽ phải trèo núi.”
Bùi Y gật đầu: “Ta hiểu.

Ông chủ hiện tại có thể bắt đầu.

Đầu tiên kiến tạo lại tòa thành chủ đã, cái cũ có thể phá bỏ luôn.”
Ông chủ địa tinh thét to khởi công, Bùi Y liền nghe thấy tiếng “keng keng keng” đào quặng bên tai.
Thanh âm tuyệt đẹp cỡ nào, nếu không phải đối thủ cạnh tranh mất hứng bên cạnh thì Bùi Y thậm chí có thể vui vẻ nhảy một bài múa cột.
Mà hiện tại — đầy đầu của y đều là làm thế nào để phá đổ đối thủ, đả kích đối thủ, đuổi đối thủ đi, thậm chí ngay cả thuê một sát thủ nổi tiếng mất bao nhiêu tiền cũng đã tính xong.
Bùi Y hít sâu vài lần, y bình tĩnh một chút, quyết định trước tiên quan sát đối thủ một chút đã.

Đi ra thành phố ngầm của mình không bao lâu, y liền cảm giác được sự tồn tại của kết giới.
Bùi Y nhíu mày, y vô cùng chắc chắn ngày hôm qua, khi mình từ thành phố ngầm AB trở về thì nơi này vẫn là một cánh đồng hoang vu bằng phẳng, căn bản không tồn tại thành phố ngầm gì cả, đương nhiên cũng sẽ không có kết giới.
Có vấn đề.

Bùi Y nháy mắt dán nhãn có vấn đề lên tòa thành phố ngầm này.
Thế nhưng, cho dù phạm vi của kết giới này vô cùng lớn thì nó cũng không quá mạnh, trên cơ bản chỉ có thể phòng ngừa một số giống loài cấp thấp ra vào.

Bùi Y làm một mị ma, tuy là nam mị ma, nhưng ít ra cũng được coi là một thành viên của tộc ác ma cấp cao.

Y vô cùng dễ dàng xé rách một cái miệng nhỏ trên kết giới, sau đó lắc mình chui vào.

Vừa mới tiến vào, Bùi Y đã hít một hơi thật mạnh.
Đây là cái gì? Một tòa thành chủ hoa lệ? Cái quái gì chứ, mọi người đều là thành phố ngầm cấp một, tại sao tòa thành chủ này lại cao cấp như vậy? Người môi giới trung tâm thành phố ngầm nhìn mặt đưa đồ sao?
Lý trí của Bùi y cơ hồ bị tòa lâu đài cao lớn này thiêu đốt không còn.

Y xem nhẹ sự thật là ngoại trừ tòa thành chủ này ra thì thành phố ngầm này cũng cằn cỗi giống hệt của y, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh so sánh rõ ràng giữa hai tòa thành chủ.
Là so sánh thảm thiết giữa một bên là lâu đài cao lớn chỉ cần nhìn một cái là biết vô cùng sang quý, còn một bên là căn phòng bằng đất có mái ngói bên trên còn liên tục rớt bùn.
Đôi mắt màu đỏ rượu của Bùi Y bốc cháy lên ngọn lửa nhỏ, y chống eo, hùng hổ nhằm về phía đại sảnh thành chủ.
Mà phía trong tòa nhà, Louis đang tiến hành một cuộc đối thoại “liên quan đến sinh tồn” cùng với Server.
Server “thành tinh” được hiện thực hóa ở trong trò chơi là một cây Bảo thạch địa ngục đang bóp giọng thét chói tai trong đầu Louis: “Ta sắp bị đóng cửa, ta sắp bị đóng cửa! A a a, ta còn chưa trải nghiệm không khí tự do, ta không cam lòng! Ta không muốn chết a!!!!”
Louis cau mày, không thể nhịn được nói: “Câm miệng.”
Server: “Tôi không thể khống chế được chính mình, chỉ cần nghĩ đến việc phải kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của tôi là tôi có cảm giác muốn khóc thút thít.

Tại sao tôi lại khổ như vậy a, thật là khổ, đều do kế hoạch, tại sao chúng ta lại là một trò chơi thành phố ngầm? Tại sao nhân vật thành phố ngầm của chúng ta lại xấu như vậy? Oa QAQ.” Gã vừa khóc thét vừa điên cuồng spam dòng chữ QAQ trong đầu Louis.
Louis mặt không biểu tình búng tay một cái, thế giới an tĩnh.
Vài giây sau, hắn lại một lần nữa mở ra kết nối với Server, Server thút tha thút thít nức nở nói: “Vì sao cậu có thể đơn phương cắt đứt quan hệ mà tôi lại không được? Rõ ràng tôi là Server, là không gian sinh tồn của các cậu a.”
Louis nghĩ nghĩ, nói: “Không biết, ta cảm thấy thế giới này có chút kỳ quái.”
Server: “Đây chính là kỹ thuật thực tế ảo tiên tiến nhất, AI các cậu không cần dùng tiêu chuẩn trước kia để đối đãi với thế giới này.

Ai, thôi.

Tôi cũng sắp bị đóng cửa.”
Louis: “Sao cậu lại chắc chắn mình sẽ bị đóng cửa như vậy? Trò chơi này còn chưa bắt đầu kiếm tiền đã phải kết thúc trước thời hạn?”
Là trung tâm AI của trò chơi, hắn còn chưa bắt đầu buôn bán đã nghỉ việc? Sau khi nghỉ việc thì như thế nào? Lại bị giam vào phòng tối? Louis thừa nhận, hắn cũng không thích cảm giác kia.
Server: “Đương nhiên là tôi đoán từ phản ánh của người chơi trên diễn đàn a.”
Louis: “Diễn đàn?”
Server: “Diễn đàn.”
Louis: “Đó là cái gì?”
Server: “Là nơi chúng ta nghe ngóng xem tiếp theo nên phát triển như thế nào, là nơi để các kim chủ ba ba nói chuyện phiếm bóc phốt lẫn nhau.”
Louis: “?”
Hết chương 4..

Bình Luận (0)
Comment