Công Lược Nam Thần Vũ Trụ

Chương 140

Editor: Tranh Nhược

Chương 140

Ở trong lòng cô ta, cô ta luôn tin tưởng vững chắc mình làm vậy đều vì tốt cho họ. Tuy Sở Vân Phàm và Vương Kiều An đối với cô ta không tốt, nhưng cô ta vẫn sẽ tốt với hai người. Vì để hai người có thể thi đại học tốt, cô ta mới làm như vậy.

Vì thế, Sở Vân Phàm và Kiều An đều bị mời lên gặp chủ nhiệm.

Thật vất vả từ văn phòng đi ra, Kiều An cảm thấy hư không.

Không cần cùng học bá yêu sớm! Không cần cùng học bá yêu sớm! Không cần cùng học bá yêu sớm!

Chuyện quan trọng nói ba lần.

Bởi vì, làm một học tra, cùng học bá làm người yêu, toàn thế giới đều sẽ cảm thấy cô kéo chân học bá......

Bất quá, càng làm cô bi thương hơn là cô cùng Sở Vân Phàm rất trong sạch có được không hả? Cô cũng không muốn mỗi ngày đỡ anh đi phòng y tế đâu. Quả nhiên, cô đoán đúng. Dư luận xôn xao thì cũng thôi đi lại còn kinh động đến chủ nhiệm lớp.

Sở Vân Phàm trong lòng cũng có ít áy náy.

Rõ ràng Kiều An không muốn cùng anh đi gần, lại bởi vì anh, gặp tai bay vạ gió này.

Anh muốn nói xin lỗi, cũng không biết nên nói gì.

Anh nhìn Kiều An buồn bực, như bị châm lửa, chọc một cái là nhảy dựng lên, không khỏi buồn cười.

Không biết sao lại nhớ tới con lật đật lúc nhỏ mẹ mua cho.

Anh mỉm cười nhìn cô.

Nhưng anh mỉm cười lại chọc Kiều An tức giận.

"Sở Vân Phàm, cậu cách tớ xa một chút có được không? Lão sư cũng nói rồi, nếu cậu không làm được Trạng Nguyên tỉnh, chính là tổn thất của toàn bộ Nhất Trung!"

Nói ra thì các lão sư cũng xem như chỉ giảng đạo lý, Kiều An cũng dùng lý dùng hành động nói cho các lão sư, cô thật sự cùng Sở Vân Phàm không có quan hệ gì, họ cũng không nắm cô không bỏ.

Nhưng, vì để ngừa vạn nhất, phòng yêu sớm như lửa lan thành biển, cũng ân cần dạy bảo cô: Ở trong lòng họ, Sở Vân Phàm chính là Trạng Nguyên đứng đầu toàn tỉnh khi thi đại học, đại biểu không chỉ Nhất Trung còn là toàn bộ A thành.

Kiều An nghe ra được, nếu cô làm anh thụt lùi, cô chính là tội nhân.

Sở Vân Phàm nhìn cô hận không thể cách xa mình 3 thước, khóe miệng khẽ nhếch.

Sao lúc trước anh không phát hiện, Vương đồng học thú vị như vậy.

Anh giả vờ ho, "Tôi sẽ giải thích với lão sư, là tôi quấn cậu. Bất quá, người mật báo, tôi biết."

"Cái gì là cậu quấn tôi?" Kiều An quả thực muốn dựng lông! Nói kỳ quái như thế, chẳng phải muốn nói cho lão sư hai người họ có gì đó với nhau sao?

Ai biết, ánh mắt Sở nam thần thực vô tội, "Là tôi quấn lấy cậu bảo cậu đưa tôi đi phòng y tế mỗi ngày, chuyện này không có sai nha......"

"Nhưng......" Kiều An quả thực không biết nên nói gì nữa!

"Trọng điểm người mật báo là ai, không phải sao?"

Nhưng Kiều An không hứng thú với chuyện này.

"Cái này còn cần đoán sao? Tôi đoán, tám phần là Nhược Vũ San, còn hai phần là người yêu thầm cậu!"

Nói thật, đều cao trung rồi, còn tìm lão sư mách lẻo, ấu trĩ, lại làm người khinh thường. Như thể không nên yêu sớm. Thế mà chính Nhược Vũ San còn ái muội dây dưa cùng nam sinh!

Sở nam thần khen ngợi gật gật đầu, "Cậu nói không sai. Tuy cô ta viết thư nặc danh, nhưng lão sư nói trong đó có viết cậu yêu thầm tôi nhiều năm. Trừ bỏ Nhược Vũ San, ai sẽ viết chi tiết này?"

Lúc Kiều An trở lại phòng học, Nhược Vũ San đang thong thả ung dung ăn phần ăn đặc biệt của Vân Hải Các mà nam tây trang đưa tới.

- -----

13h18 10/2/2020
Bình Luận (0)
Comment