Công Lược Nam Thần Vũ Trụ

Chương 168

Editor: Tranh Nhược

Chương 168

Có hai người nói chuyện.

Một là đích nữ nhị phòng Vân Kiều. Tu vi, tư chất nàng đều không tồi, hiện tại mới 12 cũng đã là linh sĩ cấp 5. Là thiên tài nổi danh trong Vân gia, là người có hi vọng nhất của lứa này.

Một người khác là chi bên Vân Diệu Thiến, thân phận của nàng cùng nguyên chủ Vân Kiều An không sai biệt lắm, là một trong vô số người của chi bên. Khác nhau ở chỗ, một nhà Vân Diệu Thiến ôm chặt đùi nhị phòng, mấy năm nay nương theo gió của nhị phòng, sưu cao thuế nặng nên có không ít tài phú. Mà Vân Diệu Thiến cũng là linh sĩ cấp 3, là một trong số ít hy vọng trong tộc ở lứa này.

Vì nữ nhi sống tốt hơn, Vân gia chủ bế quan đột phá đại linh sư. Lại không biết, lúc ông bế quan, con gái duy nhất phải chịu không ít khi dễ.

"Mấy người dừng tay!"

Tiếng kêu sắc bén, làm cho Vân Diệu Thiến đang chuẩn bị đá Vân Linh do dự.

Nhưng, lúc quay đầu lại, phát hiện người nói chuyện là Kiều An, tất cả kinh ngạc đều hoá thành phẫn nộ.

"Vân Kiều An, đầu óc cô nước vào sao? Dám lớn tiếng như vậy?"

Tuy đều là chi bên, cũng phân ba bảy loại nhá.

Vân Kiều An thuộc loại phụ mẫu không biết làm việc, bản thân lại không có tư chất tu luyện, chính là đứng đầu của đồ bỏ.

Ngày thường Vân Kiều An vâng vâng dạ dạ, hiện tại sao dám nói như vậy?

Đối với Vân Linh chịu đủ khi dễ, Kiều An thấy nàng cùng nguyên chủ là quá mềm yếu nên bị bắt nạt.

Khác biệt duy nhất đại khái ở chỗ, nguyên chủ chỉ là chi bên, trừ bỏ phụ mẫu mong con hoá phượng, có người để ý nàng là phế sài hay không thôi.

Vì thế, cô đi qua, nâng Vân Linh bị đánh đến cuộn người.

"Mấy người xem, đại tiểu thư đều đã như vậy. Nếu xảy ra chuyện, gia chủ ra, cũng không dễ nói. Tôi thấp cổ bé họng, nhị tiểu thư có thể không đặt trong lòng. Nhưng nếu mấy người thật sự đánh chết đại tiểu thư, truyền ra thì không tốt."

"Cô......" Vân Kiều mang vẻ mặt bực mình.

Làm tiểu thiên tài Vân gia, đích nữ nhị phòng, Vân Kiều không phải không có đầu óc.

Đại phòng cùng nhị phòng tranh đấu gay cấn, nàng cũng hoàn toàn không muốn va chạm với người trong tộc.

Nàng nhằm vào Vân Linh, chỉ vì ích lợi. Tuy cũng chướng mắt Vân Kiều An, nhưng lười nhằm vào nàng.

Tâm tư chuyển động hồi lâu, trên mặt lại hừ lạnh một tiếng, "Được rồi, hôm nay, tôi cho cô mặt mũi này! Vân Diệu Thiến, chúng ta đi!"

Kiều An cũng không trông cậy vào cái khác, cô cũng là phế sài. Có thể từ trong bạo lực, cứu Vân Linh một lần, cô cũng thỏa mãn.

Đều là phế sài, ở thế giới huyền huyễn sinh tồn thực không dễ dàng.

Kiều An đối với Vân Linh nguyên bản, có lòng đồng cảm sâu sắc.

Cô đưa Vân Linh về chính viện, con ngươi Vân Linh trắng đen phân minh, toát ra cảm kích thật sâu.

"Cảm ơn cô, Kiều An......"

Đưa than ngày tuyết, luôn làm nhân tâm chấn động.

Tuy, hiện tại Vân Linh, có khả năng sau đó không lâu chết đi.

Nhưng, đại năng Vân Linh kia, sẽ kế thừa ký ức nàng sở hữu, cũng kế thừa nhân quả nàng sở hữu......

Kiều An lại lén lút trở lại từ đường. Dựa theo phân tích của cô với nguyên tác, hẳn là dùng đầu đụng cột, đụng tới khi máu chảy là có cơ hội cùng phượng chi văn dung hợp.

Thực mau, đồ đằng phượng hoàng trên cột hiện lên, chậm rãi quay chung quanh đỉnh đầu Kiều An, sau đó dần dần chui vào trước ngực cô, cuối cùng hóa thành một con kim phượng nho nhỏ.

Kiều An mở mắt lần nữa, chỉ cảm thấy tai thính mắt tinh.

Chỉ cần nhắm hai mắt, cô có thể cảm nhận được trong thần thức có một không gian linh khí dư thừa.

——————

16h28 27/2/2020
Bình Luận (0)
Comment