Editor: Tranh Nhược
Chương 218
Cứ thế đi xuống, đó chính là tâm ma.
Nàng không bao giờ tin mình không thắng!
Hơn nữa, trong lòng nàng thống khổ, khổ sở, không cam lòng cũng có một chút!
Nàng tuy có mục đích cũng coi như vì Vân gia làm trâu làm ngựa, làm ra rất nhiều cống hiến.
Vì cái gì bọn họ nghe Vân Kiều An nói nàng cùng Tạ Luân lui tới chặt chẽ, đều tường ngã đẩy nàng, từ bỏ nàng, giáo huấn nàng, phán tội nàng!
Người Vân gia vong ân phụ nghĩa, đối nàng lấy oán trả ơn ——
Còn có người trấn Mục Dương cũng đều không có người trợ giúp nàng!
Nàng hận!
Nàng hết sức ác độc tuyên cáo kết cục của người Vân gia cùng Vân Kiều An.
Sau đó, nàng thực chờ mong nhìn phản ứng của Kiều An.
Nàng thực chờ mong nhìn Kiều An nôn nóng vô thố thương tâm......
Kết quả, đúng là làm nàng chờ tới!
Kiều An một bộ sợ quá, cuộn trong lòng ngực Đế Tôn chôn đầu vào ngực y.
Cũng không biết vì cái gì, tổng cảm thấy hơi thở trên người y có nhàn nhạt băng tuyết, thấm vào ruột gan.
Cô sợ hãi, kỳ thật là chiếm tiện nghi. Đôi tay ở trên người y sờ loạn, đầu áp sát y.
"Ô ô ô, sư phụ, đường tỷ thật đáng sợ...... Ô ô ô, sư phụ, người cứu con với! Đường tỷ muốn giết con! Sư phụ con nói cho người, đường tỷ vẫn luôn khi dễ ta con như vậy. Nàng cảm thấy nàng lớn lên xinh đẹp, thiên phú cao hơn con, năng lực mạnh hơn, cho nên luôn ức hiếp con bắt con làm tuỳ tùng nhỏ...... Cả đời này con chỉ muốn làm tuỳ tùng nhỏ của sư phụ, sao có thể làm tuỳ tùng nhỏ của nàng...... Kết quả nàng muốn giết con......"
Nhìn trường hợp này, biểu tình Vân Linh đóng băng.
Làm nàng không biết nên nói cái gì.
Nàng có thể nói Vân Kiều An quá vô sỉ sao?
Mà một khắc, Đế Tôn quả nhiên dùng ánh mắt người chết nhìn nàng.
A, khi dễ đồ đệ ngốc của y làm hại tiểu đồ đệ của y trưởng thành thành một bộ không phóng khoáng không lên được mặt bàn, khẳng định không thiếu công của nàng.
Trong lòng chửi thầm, không nói ra.
Nhưng y dùng tay, đồng tình sờ sờ tóc nàng.
"Nàng xấu hơn con."?
Gì? Kiều An có chút không phản ứng lại, lâu sau mới hiểu được, sư phụ đang an ủi cô, nói cô lớn lên xinh đẹp hơn Vân Linh.
Sư phụ an ủi luôn làm người hậu tri hậu giác.
Kiều An còn suy tư, y cũng ra tay.
"Dám khi dễ đồ nhi của bổn tọa? Là xem bổn tọa chết sao?"
Tạ Luân so Vân Linh bình tĩnh hơn, không có bị cừu hận che dấu, đã sớm đã vận sức chờ phát động.
Đều là cường giả luôn có một loại cảnh giác khác hẳn với thường nhân.
Tạ Luân sớm cảm giác được Đế Tôn không giống người thường.
Giờ này khắc này, nhìn y ôm đồ nhi không chút để ý, thi triển chiêu số lại có khả năng dời núi lấp biển làm hắn không khỏi lui về phía sau.
Thế gian này sao có cao thủ như vậy?
Hắn đường đường là linh vương, thế mà không chút sức lực chống cự, chống cự không được mười chiêu?
Này còn là trường hợp y không tập trung ra tay mà còn ôm thiếu nữ trong ngực?
Cao thủ đấu pháp, gặp nạn là người khác quá bình thường.
Nhưng đáng sợ nhất chính là lực khống chế của Đế Tôn đã tới trình độ không thể tưởng tượng nổi.
Y không chỉ khống chế linh lực chặt chẽ làm linh lực không đến mức lan đến tộc nhân Vân gia.
Mà y còn chặt chẽ hạn chế linh lực của Tạ Luân làm hắn dù muốn kéo tộc nhân xuống tay cũng không khả thi......
"Cái gì 25 tuổi bậc linh vương? Đại tiểu thư khoác lác đi!"
"Đúng vậy, so ra kém đầu ngón tay của sư phụ tiểu thư Kiều An!"