Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 166

(2)

Phụ thân Hạ Hàm Trần, Hạ Duy An, là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng.

Ký chủ Vân Y, đối vị hôn phu nàng, chính là một mảnh si tình, chính là không nghĩ tới Hạ Duy An còn một lần đi ra ngoài du đãng, cùng một nhân loại định tình.

Vân Y làm sao có thể nghĩ đến nước này? Rõ ràng quan hệ còn tốt, Hạ Duy An còn nói muốn cùng nhau ở bên nhau cả đời.

Tục ngữ nói, ái bao nhiêu sâu, hận đến liền có bấy nhiêu thiết.

Này Vân Y chính là khổ tâm tu luyện, cuối cùng, mang theo pháp bảo, cuối cùng đem Hạ Duy An, cùng Lưu Tiêu Tiêu mẫu thân Hạ Hàm Trần, nhân loại đoạt vị hôn phu nàng,tiêu diệt.

Mà Hạ Hàm Trần, ký chủ sao nỡ nhẫn tâm giết luôn hắn, hậu thế duy nhất trên đời của Hạ Duy An

?

Nhưng mà, Hạ Duy An, ký chủ lại hạ thủ được, bởi vì, người mình yêu, phản bội mình, phản bội tình cảm của mình.

Đây cũng là thời điểm nàng xuyên tới.

Cũng không thể giết hắn.

Bởi vì, nàng muốn công lược người, chính là cái tên nhóc...... So với chính mình vai vế thấp hơn một bậc, Hạ Hàm Trần nửa người nửa yêu.

Vân Y thật đúng là chính là cảm thấy có chút hết chỗ nói rồi, nội dung nhiệm vụ hệ thống cấp ra, có thể biến thái hơn nữa sao?

"Ký chủ, thỉnh chú ý, nhiệm vụ là ngẫu nhiên, còn nữa, không được tiến hành công kích nhân thân." Hệ thống mở ra hình thức trí tuệ."

Vân Y trầm mặc.

Tại đây bổ sung một chút, vị hôn phu của nguyên thân, là một con lang yêu.

*lang: chó sói.

Trước không nói vấn đề bối phận, ký chủ còn đem Hạ Hàm Trần cả nhà đều giết sạch, cừu hận diệt môn dễ dàng buông như thế sao?

Nhìn chân vẫn còn dẫm lên nam chính, Vân Y thở dài, tiết tấu này thật là càng ngày càng không có tiết tháo.

Buông ra.

"Hiện tại, ngươi nói xem, ta nên giết ngươi, hay là thả ngươi đây?" Vân Y lạnh lùng cười, duỗi tay sờ đoi tai sói của Hạ Hàm Trần.

Ân, không sai, chính là tai sói.

Còn chưa chính thức hóa hình thân thể nửa người nửa yêu, Hạ Hàm Trần kia mặt người nhưng lại có đôi tai thú trên đầu, làm Vân Y cảm thấy hắn thật manh, ân, duỗi tay sờ nắn.

"Buông cái tay dơ bản." Hạ Hàm Trần nghiến răng nghiến lợi, lại không có năng lực đi ngăn cản.

"Tayd? Không dơ nha." Vân Y thoáng như không biết ý hắn, đem miết bàn tay trắng nõn phấn nộn dơ trước mắt Hạ Hàm Trần.

Không biết xấu hổ!!

Hạ Hàm Trần không để ý đến Vân Y, chính là, tay Vân Y, lại nắm lấy lỗ tai Hạ Hàm Trần, niết niết.

Nàng trước kia, chỉ nuôi qua chó ngao tây tạng, đáng tiếc, lại bởi vì quá hung hãn, sợ bị cắn nên thôi.

Chó sói nha.

*lang yêu là chó sói thành tinh nhưng mình để nguyên cho hay.

Hẳn là cùng chó ngao hình thể không sai biệt lắm đi......

Mà lúc Vân Y nhéo lỗ tai Hạ Hàm Trần, không lâu, liền thấy Hạ Hàm Trần lỗ tai...... Thế nhưng đỏ.

Này, là chính mình quá mức dùng sức sao?

Lập tức, nàng đột nhiên nghĩ tới, này, lang yêu điểm mẫn cảm, chính là lỗ tai.

Lại nhìn về phía mặt nam chính, trong mắt tràn ngập phẫn hận, tức giận, cừu hận...... Các loại cảm tình giao tạp ở bên nhau.

Vân Y buông tay ra, đứng lên, đem tầm mắt hướng về phía nhà gỗ kia, thanh âm thong thả mà dài dòng nói:

"Ngươi biết không? Ta và phụ thân ngươi, vốn là đã hứa hôn định ra hôn ước ta là vị hôn thê của hắn, hắn là tướng công tương lai của ta, chính là, phụ thân ngươi lại nói muốn đi ra ngoài lang bạt một phen."

"Khi đó, ta tu luyện còn chưa xong, trong nhà trưởng bối không cho ta cùng đi, nhưng ai biết, hai năm sau, hắn trở về, thế nhưng mang về một nữ tử."

"A ha ha ha, hắn thế nhưng nói, đó là nương tử hắn, nếu người kia là nương tử hắn, a ha ha ha ha, ta đây, xem như cái gì?"
Bình Luận (0)
Comment