"Thì ra là thế."
Khuynh Nhan cuối cùng đã biết... nguyên do cho hành động của Lí Huyền... chỉ là...... Hắn thật sự không nhớ nổi, cụ thể những người hắn đã giết là ai.
"Nếu là bị trừng phạt, như vậy phải trách bọn họ năm đó làm ra chuyện không nên làm, làm sai thì ắt phải gánh vác hậu quả do chính mình gây ra!".
Vân Y ở một bên cười lạnh mà nhìn Li Huyền.
Vân Y bênh vực, khiến những lạnh lẽo băng giá vì phản bội trong lòng Khuynh Nhan như giảm bớt phần nào.
"Vậy a..."
" Tuy rằng ta không biết ngươi là ai, nhưng mà... người của Thiên giới...nếu bị Thiên đế của các ngươi ở trên Thiên giới biết được...ngươi cùng Ma Tôn tiền nhiệm ở cùng nhau, kết cục sẽ không được rồi?"
Li Huyền nhìn Vân Y.
Ánh mắt hoàn toàn không có hảo ý, khoé miệng cười lạnh, thoạt nhìn khiến cô cảm thấy thập phần chán ghét.
Mà những lời này của Lí Huyền, khiến ánh mắt Khuynh Nhan nhìn cô xem lẫn những tia lo lắng.
Li Huyền nói không sai.
Nếu nàng bị người của Thiên giới phát hiện ở cùng hắn, sau đó bị người đuổi giết thì phải làm sao bây giờ?
"Li Huyền à...? Không thể không nói, thủ đoạn uy hiếp người của ngươi, vẫn còn kém một chút." Vân Y lắc lắc đầu, duỗi tay cầm lấy tay Khuynh Nhan.
Cô dùng đôi tay ấm áp của mình truyền hơi ấm sáng bàn tay lạnh lẽo của hắn, khiến lòng Khuynh Nhân bắt đầu nảy ra những cảm xúc mà trước đó hắn chưa cảm nhận bảo giờ.
"Phải không?"
Li Huyền nhưng không cho rằng người đứng trước mắt hắn, thân phận sẽ có bao nhiêu cao... nói cho cùng, không nhiều Tiên nhân sẽ bỏ địa vị của mình trên Thiên giới đi vào Ma giới lăn lộn.
Mà cùng Ma tộc ở cùng nhau, đều sẽ bị cho là phản đồ.
Điểm này, Li Huyền rất có tự tin.
"Được rồi, nếu đã tới, cùng đừng đi vội."
Vân Y không có hứng thú nghe Li Huyền nói tiếp.
Hắn là cái gì chứ, một nam phụ nho nhỏ được làm tướng quân Ma giới thôi, không phải sao.
Nếu Khuynh Nhan không hạ thủ được, cô đành phải lên thôi.
Vân Y vươn bàn tay, năm ngón tay mở ra, ma pháp mang ánh sáng bạc nhanh chón vụt đến hướng Li Huyền.
Ma pháp tụ thành hình, giống như nột con sư tử to lớn dữ tợn, nhẹ nhàng đem Lí Huyền xách lên...
Nhìn thấy một màn như vậy, Khuynh Nhân bày tỏ hắn rất kinh ngạc.
Hắn vẫn luôn cho rằng tuy Vân Y thoạt nhìn là thượng cổ thần tộc, nhưng từ mức độ sử dụng pháp thuật của cô, hắn còn nghĩ cô không tự luyện đến nơi đến chốn cho lắm.
Vậy mà nguyên lai, Vân Y so với tưởng tượng của hắn, lợi hại hơn nhiều.
Còn A Màn, thời điểm thấy tình huống không đúng lắm, đã túm quần bỏ chạy.
Vân Y cũng không để ý đến tên đồng bọn kia, đối tượng chính ngày hôm nay, còn không phải là Li Huyền sao?
Đương nhiên, Li Huyền phát hiện mình dễ dàng bị người hạ gục như vậy, rất phẫn nộ.
Gương mặt đẹp trai đỏ bừng, "Ngưoi, ngưoi thả ta xuống dưới..."
" Khuynh Nhan, ngươi hiện tại chỉ có thể dựa vào nữ nhân sao?"
"Ngưoi cái tên tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, có phải hay không không có......"
Không để hắn nói tiếp, Vân Y một chưởng đánh ngất Li Huyền.
"Ồn ào."
Nhưng mà đến lúc Vân Y quay đầu nhìn về phía Khuynh Nhan, cô phát hiện Khuynh Nhan giống như là bị doạ cho s ợ ngây người, không hồi thần được.
Vân Y nhìn biểu tình củaK huynh Nhan, cười khẽ một tiếng, duỗi tay nhéo nhéo khuô mặt Khuynh Nhan.
"Hoàn hồn."
Khuynh Nhan bị Vân Y chạm vào mặt thì giật nhẹ mình, tỉnh lại.
Sắc mặt nháy mắt liền hồng, lần đến tận cổ.
"Đừng nháo!"
Loại hành vi lưu manh của Vân Y,Khuynh Nhan vốn đã sớm quen, cho nên rất thành thục mở miệng mắng người, chỉ có động tác lại hơi ngập ngừng, thân thể cứng ngắc, quay đầu không nhìn cô nữa.