Phủ thừa tướng.
Nhan Ngọc Lam ăn mặc đến thập phần hoa lệ, ăn diện lộng lẫy, ý định muốn rửa sạch hình tượng của mình với giới thượng lưu kinh thành.
Nàng, đã không còn là tiểu thư ngu dại tướng quân phủ, hiện tại nàng, là nữ nhân kinh tài diễm diễm, sáng mù mắt chó bọn họ.
Quan trọng nhất chính là, ca ca lần này thắng trận trở lại, làm cho tướng quân phủ lại thêm vinh quang.
Hơn nữa, ca ca nàng thoạt nhìn chính là đầy khí khái nam tử hán, quả thực so với quân nhân thời hiện đại, còn có mị lực hơn.
Còn người tên Vân Cảnh nàng ta nhìn thấy ngày hôm qua, ôn văn nho nhã như thế, khiến con tim nhỏ bé của nàng ta sắp rụng rời cả rồi.
Chỉ có một điểm không tốt, bạch liên hoa trà xanh biểu thời cổ đại Vân Y, thế nhưng là muội muội Vân Cảnh?
Nhan Ngọc Lam đối với bạch liên hoa tuyệt đối không có hảo cảm.
Loại người ghê tởm như thế, cũng dám ngăn cản mình với Cảnh ca ca?
Hừ.
Nhan Ngọc Lam cảm thấy, vì Cảnh ca ca, cô ta nhất định phải đánh đuổi cái cô em gái trà xanh kia đi thật xa.
"Ca ca."
Tướng quân phủ hiện tại chính là một mảnh phồn vinh, người đến người đi.
Sau khi Nhan Mạc Qua đánh trận trở về, những người này đều là đến nịnh bợ Nhan phủ.
"Có chuyện gì?" Nhan Mạc Qua nhìn muội muội, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh.
Muội muội nhiều năm si ngốc, hiện tại hắn vừa trở về, nàng lại hoàn toàn khôi phục tỉnh táo. Nhan Mạc Qua càng thêm vui mừng.
"Khách nhân phủ thừa tướng sao còn chưa tới?" Nhan Ngọc Lam chu miệng làm nũng.
"Hẳn là lát nữa sẽ tới thôi, muội không phải đã mời rồi sao? Nếu họ không tới thì cũng không cần để ý, dù sao chúng ta với phủ thừa tướng giao tình cũng không sâu."
Nhan Mạc Qua nhìn muội muội làm nũng, trong lòng một mảnh mềm mại, duỗi tay vuốt ve đầu nàng.
Nhan Ngọc Lam nghe Nhan Mạc Qua trả lời, ở trong lòng bẹp miệng, ngươi không để ý, nhưng ta để ý nha.
Ta hôm nay ăn diện lộng lẫy như vậy, còn không phải là vì tiểu ca ca ôn nhu như nước kia sao?
"A, Cảnh ca ca, ở đây." Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trong mắt Nhan Ngọc Lam, nàng vội vã vậy tay, gọi.
Trước âm thanh chói tai kia, Vân Y có chút cạn lời.
Đờ mờ.
Muốn làm ta điếc tai mà chết đúng không?
Vân Cảnh nghe Nhan Ngọc Lam gọi mình thì vui vẻ ra mặt, mang theo Vân Y đi qua, cười cười gật đầu.
Nhan Ngọc Lam nhìn thấy Vân Cảnh thì vô cùng vui vẻ, nhưng nhìn thấy người bên cạn hắn, Vân Y thì mặt có chút xịu xuống, không vui.
Bất quá hiện tại có mặt Vân Cảnh, lại có cả Nhan Mạc Qua ở đây, cô ta cũng không tiện nói gì, sợ làm Vân Cảnh không vui.
Mà Nhan Mạc Qua nhìn thấy Vân Y, hơi bất ngờ, nhướn mày... là nàng?
Nữ tử ở trà lâu làm rớt khăn tay...
Buổi tiệc nhỏ lần này so với vũ hội giao lưu của đám người giới thượng lưu ở hiện đại, cũng không khác lắm.
Người tham gia đều là quý công tử, quý nữ trong kinh thành, nói chuyện vui chơi gì đó.
Vân Y không đi cùng Vân Cảnh, bỏ đi một mình, dạo quanh một vòng trở về, lại phát hiện bọn họ đều vây quanh ở cùng nhau, ngồi một chỗ kia.
Cho nên cô không định tham gia cũng bọn họ.
Chưa kịp quay đầu bỏ đi thì Nhan Ngọc Lam đã phát hiện cô, gọi lớn: "Vân tiểu thư, cùng nhau lại đây ngồi đi."
Vân Y cũng không tiện cự tuyệt, đi qua.
"Vân tiểu thư, nghe nói là đệ nhất tài nữ vân quốc chúng ta, không biết, hôm nay có may mắn thỉnh giáo Vân tiểu thư một phen hay không?"