Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 486

Một đám thái giám tranh thủ vác lên một cây cột dài đặt giữa sảnh.

Nhìn tình hình này cộng thêm y phục trên người Nhan Ngọc Lam, chà, cô ta là định múa cột đây?

Y phục trên người Nhan Ngọc Lam ở hiện đại thì được tính là đồ múa bình thường, nhưng ở cổ đại lại là chuyện khác.

Sau tiếng trống, tiếng nhạc bắt đầu réo rắt vang lên.

Nhan Ngọc Lam trang điểm phong tao, đong đưa eo nhỏ đến gần cây cột, sau đó chân thon dài câu lấy, váy lụa mỏng nhu có như không để lộ bắp chân trắng nõn, xoay tròn, nhảy lên, bám lấy cây cột.

Nhan Ngọc Lam lúc này đã chím đắm trong vũ khúc, cánh tay ngọc múa may, cái eo nhỏ trắng ngần, cần cổ thon dài đong đưa, làm các cậu ấm, các công tử được một phen rửa mắt, máu mũi cũng sắp chảy hết ra.

Đến những cô nương thanh lâu nổi nhất kinh thành cũng không phóng đãng như Nhan tiểu thư này. Thướt tha yêu kiều như liễu, dụ hoặc quyến rũ làm dục hỏa như thiêu như đốt trong lòng.

Nhưng mà đây cũng chí là ý kiến của đám nam tử.

Những nữ quyến, cung phi nhìn thấy hành vi của Nhan Ngọc Lam, thiếu chút nữa tay chỉ thẳng vào mũi cô ta mắng to, đồi phong bại tục.

Còn người trong phủ Nhan tướng quân nhìn nữ nhi biến thành bộ dáng như thế này, nhìn một thân hở hang, đùi tay eo đều lộ ra ngoài, xấu hổ đến mức muốn lên kéo cô ta xuống, nhét vào bao tải rồi vác thẳng về phủ.

Thật là...

Quá mất mặt.

Nhưng mà Nhan Ngọc Lam một chút cũng không thấy xấu hổ, không nhìn thấy biểu tình của họ, chỉ nhìn thấy những ánh mắt nhìn chằm chằm mình, nóng bỏng, tràn đầu dục hỏa.

Mà hoàng thượng ngồi ở nơi cao nhất kia cũng xấu hổ liếc sang hoàng hậu bên cạnh, tỏ vẻ không biết nên làm gì thì tốt với cô con dâu tương lai này.

Còn hoàng hậu thì thập phần bất mãn. Trước kia là một người ngu dại, chậm chễ hôn sự của hoàng nhi, hiện tại không ngu dại thì biến thánh một con đàn bà lẳng lơ không có phép tắc.

Hoàng nhi còn nói có ý tứ với nàng ta?

Bây giờ nàng ta đang làm cái gì? Không màng thể diện hoàng gia, đồi phong bại tục! Đáng xấu hổ hơn cả nữ nhân chốn lầu xanh.

Thái hậu nương nương cũng không thể nào tiếp tục nhìn được nữa, đối với việc Nhan Ngọc Lam tiến vào hoàng gia chính là vô cùng không tán thành.

Nữ tử như vậy sao xứng với vị trí Thái tử phi?

Vào wattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011

Vân Y lúc này tầm mắt luôn đặt trên người Lạc Thư Cẩn. Người này dường như ngoài tiền ra không để ý chuyện gì hết.

Lạc Thư Cẩn bên kia không phải là không cảm nhận được ánh mắt của Vân Y, nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn không có si mê cùng ái mộ, cũng không có dục vọng chiếm hữu.

Chỉ có thuần túy tìm tòi, thưởng thức, Lạc Thư Cẩn mới cho rằng chuyện nàng cầu hôn hắn là nói giỡn.

Mà Giản Dịch Dương càng nhìn Nhan Ngọc Lam càng tức giận, thật muốn lập tức xông lên, hung hăng đem Nhan Ngọc Lam giáo huấn một phen.

Ở nơi tối tăm, Mộ Lương nhìn Nhan Ngọc Lam, không có ý tưởng như bọn họ, mà ngượng ngùng mà nhắm mắt lại.

Chỉ là, ở trong đầu hắn đều là kia da thịt trắng nõn mà bóng loáng của Nhan Ngọc Lam, dáng múa yêu mị, thật sự muốn chính mình biến thành cây cột để nàng vờn quanh.

Không được không được.

Hắn như thế nào có thể có loại suy nghĩ này?

Làm bẩn tiểu tiên nữ trong lòng mình.

Giữa muôn vàn suy nghĩ, Nhan Ngọc Lam múa xong khúc này, như là nữ vương nhìn bọn họ, vui sướng trong vỗ tay vang vọng cả tòa đại điện.

*Trường cho nghỉ đến hết tháng ba =))) bởi vì tôi lại rảnh cho nên mọi người có thể vote và comment một số bất kì bên dưới, số nhỏ nhất  sẽ là số chương up vào chủ nhật nhé~
Bình Luận (0)
Comment