Giọng nói nhẹ nhàng giống như thôi thúc Lạc Thư Cẩn.
Cưới ta đi.
Cưới ta đi.
Lạc Thư Cẩn nhìn gương mặt sát gần mình, khuôn mặt nàng rất nhỏ, giống như bàn tay hắn có thể che hết,hàng mi cong dài chớp chớp như gợn sóng trong lòng người, mùi hương thiếu nữ như có như không, trong lúc nhất thời, Lạc Thư Cẩn ngẩn người.
【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 40, ký chủ không tồi không tồi, nỗ lực tiến lên! 】
“Hừ, chia đôi thì chia đôi.” Xoay người Lạc Thư Cẩn giống như là chạy trối chết, chỉ là khi rời đi cũng không quên đem những bản thiết kế trên bàn đi.
Vân Y cũng không để ý, hảo cảm lên được 40, cũng không uổng cô tự mình ra mặt một chuyến, cũng không uổng công đổi tích phân lấy một đống bản vẽ kia.
Hiện tại Vân Y vẫn là qua chia rẽ hậu cung nữ chính một chút.
Hào quang của nữ chính, cũng không biết tác giả tạo ra cái thứ quỷ quái này, có phải là thầm đặt bản thân vào chính nhân vật mình tạo ra, hy vọng mình cũng có thể trở thành một người như vậy, người gặp người thích, tương lai thuận lợi không chút trở ngại, lại còn thu thập hậu cung, ngược cặn bã, ngày ngày ba ba ba cùng các mỹ nam tử...
Vân Y vừa mới ra khỏi cửa trà lâu thì gặp phải giáo chủ Ma giáo, trên mặt giống như bị người chọc giận, nhăn lại thành một đoàn.
“Ngươi sao vậy?” Vân Y nhíu mày nhìn Lục Vũ Thần.
“Không có gì, ngươi vừa rồi chạy đi đâu?” Lục Vũ Thần không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi, nữ nhân mặt dày vô sỉ không có tiết tháo kia, hắn ghê tởm.
“Không có, chẳng qua ta thấy hai người có duyên gặp mặt, cho nên ta mới tránh đi, không muốn ngăn cản hai người làm quen, ha ha.”
Lục Vũ Thần vô cùng bất mãn.
“Nữ nhân kia? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta với nàng ta có duyên? Con mắt nào nhìn thấy ta vui vẻ?” Lục Vũ Thần muốn thử xem Vân Y này có phải có chỗ nào hiểu nhầm với từ duyên phận, lần sau không cần làm loại chuyện ngu xuẩn vô nghĩa này nữa.
“Được rồi, cũng không phải nàng ta ăn thịt ngươi, kích động cái gì?” Người khác không biết còn tưởng Nhan Ngọc Lam cường bạo hắn.
Bất quá, nếu ánh mắt có thể làm người thì không hiểu Lục Vũ Thần đã bị Nhan Ngọc Lam làm qua bao nhiêu lần.
Nhan Ngọc Lam đối với gương mặt yêu nghiệt của Lục Vũ Thần chính là vô cùng thèm muốn, nước miếng cũng sắp chảy hết ra ngoài, chỉ thiếu ôm lấy hắn mà sờ mó hôn hôn mấy cái.
Lục Vũ Thần chạm chán Mộ Lương, hai người lại đánh nhau thêm một trận nữa, Lục Vũ Thần một chưởng đánh qua, Mộ Lương tay nhanh mắt lẹ, vội vàng một chân đá qua.
Chỉ là đêm qua Mộ Lương vừa bị Lục Vũ Thần đả thương, thương tích còn chưa lành lại, hai người đánh nhau trên đường cái không khỏi có chút bó tay bó chân, Mộ Lương lại lần nữa bị Lục Vũ Thần đánh ngã xuống đất.
“Được rồi được rồi, đã vậy ta mời ngươi bữa cơm cho đỡ tức giận, được không?” Vân Y chỉ trà lâu.
Lục Vũ Thần có chút nghi hoặc, “Không phải ngươi vừa từ bên trong này bước ra sao?”
Vừa vào xong...
Bây giờ đã đói bụng rồi?
Vân Y không nói gì, có chút vô ngữ mà nhìn hắn.