9.
Ta bảo tỳ nữ: " Dẫn người tới đây."
Tỳ nữ kinh ngạc: "Nhưng công chúa, người kia là..."
Ta kiên định nói: " Đó là người ta muốn tìm."
Rất nhanh, một nữ nhân ăn mặc đơn giản, trên mặt vẫn còn nước mắt tới trước mặt ta, giọng điệu vẫn bình tĩnh:: " Qúy nhân, ngài tìm ta?"
Ta hỏi: "Các ngươi đang ồn ào cái gì?"
Có lẽ nữ nhân kia tưởng vụ cãi nhau bên dưới ảnh hưởng tới ta, khuôn mặt kinh hoảng, không nhịn được khóc, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống.
Nàng quỳ gối dưới chân ta: "Bẩm quý nhân, sạp hàng này vốn là sản nghiệp ta cùng vong phu* tích góp lại, tháng trước chàng ấy gặp phải tuyết lở lúc ra ngoài..."
( *Người chồng đã mất)
Nàng ta nghẹn ngào một lúc: "Hài cốt vong phu còn chưa lạnh, đệ đệ của vong phu đã muốn cướp đi sạp hàng của chúng ta, hắn liên hợp với quan phủ đuổi ta ra khỏi nhà."
Ta chậm rãi nói: "Ta có thể làm chủ cho ngươi, giúp ngươi lấy lại cửa hàng, cho ngươi có một nghề để kiếm sống. Điều kiện tiên quyết là, ngươi phải tự lập môn hộ, ngươi đồng ý không?"
Ta không muốn nàng ta bị hàng xóm láng giềng nói ra nói vào, nhưng ta càng không muốn thành quả lao động của nàng ta bị kẻ khác cướp đi.
Tất nhiên, ta cho nàng ta thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng.
Nàng ta hoảng sợ: "Chuyện này..."
"Ba ngày sau ta vẫn ở đây. Nếu như ngươi đồng ý, thì tới tìm ta."
Nói xong câu này, ta đứng dậy rời đi.
Tỳ nữ không hiểu: "Vì sao công- chủ nhân phải hợp tác với nàng ta? Sạp hàng của nàng ta nhỏ, đoạn đường này cũng không tốt. Dù có được ngài hỗ trợ cũng chưa chắc đã làm ra thề thống gì."
"Đúng vậy. So với người khác thì nàng ta là người không có ưu thế nhất."
Ta từ từ nói: "Nhưng sạp hàng bé có thể dùng tiền mở to. Đoạn đường này không tốt, có thể tìm chỗ khác mở sạp hàng. Nhưng những cái này đều không quá quan trọng. Quan trọng nhất là, nàng ta là nữ nhân."
Ta cũng vừa mới ngộ ra sai lầm tư tưởng của mình.
Bởi vì đa số thương nhân là nam nhân, nên ta theo bản năng tìm nam nhân, cầu xin hợp tác cùng họ. Nhưng ta quên mất, giới tính là đồng minh trời sinh.
Mà nữ nhân kia có thể cãi lại một đám nam nhân, rành mạch,có lý. Chứng tỏ nàng ta cũng là người có khả năng.
Vậy ta cần gì phải bỏ gốc lấy ngọn?
Ta không nói gì nữa, chỉ mỉm cười: "Hi vọng nàng sẽ không để ta phải thất vọng."
10.
Ngày thứ ba sau khi đại hôn, hoàng hậu gọi ta tới lại mặt.
Quan hệ giữa ta và Phó Thần vẫn rất lãnh đạm. Chỉ có điều, ta thay một chiếc xe lăn mới cho hắn.
Hai mắt Phó Thần sáng lên, hai tay có chút run rẩy sờ soạng chiếc xe lăn: "Đây là..."
Nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, cất giấu tâm tư nơi đáy mắt.
Thực ra ta cảm giác được tâm trạng sa sút của Phó Thần.
Sáng nào hắn cũng dậy sớm hơn ta, nhưng sau khi ta rời đi, hắn mới gọi người hầu vào hầu hạ hắn đi vệ sinh.
Dù cho ý chí kiên cường hơn nữa, tới việc riêng tư nhỏ nhặt này cũng phải nhờ người khác giúp, cả ngày không được vận động, là ai cũng sẽ đổ vỡ mà thôi.
Chưa kể, hắn còn từng là đại bàng thỏa sức bay lượn bầu trời cao.
Hắn từng được hưởng thụ sự tự do, sao có thể chịu được việc bị bẻ gãy hai cánh chứ?
Ta thương Phó Thần, nhưng chỉ vậy mà thôi.
Sở dĩ ta dám mạo hiểm lấy ra vật này, phần lớn là vì bản thân ta.
"Vô công bất thụ lộc."
Ta nói: "Nghe nói phò mã có tuyệt kỹ một tay bắn trăm phát trăm trúng, ta có chuyện muốn nhờ."
Phó Thần có chút bất ngờ nhìn ta.
Hắn đỡ trán, nở nụ cười bất đắc dĩ, bên trong nụ cười ấy nhiều hơn vài phần sức sống, mơ hồ có thể nhìn thấy thần thái phấn chấn ngày xưa.
"Công chúa dặn dò, không cần dùng hai chữ cầu xin."
"Thần chắc chắn sẽ cố hết sức."
Hắn nhìn ta, đuôi mắt rất đậm, cứ như đã thoa phấn mắt, trịnh trọng nói: " Thịt nát xương tan cũng không nuối tiếc."
So với những lời hoa mỹ người công lược từng nói, câu này như một tảng đá, không gợi nổi sóng trong lòng ta.
Chỉ là ta có việc cầu hắn, ta cũng nhẹ nhàng trả lời: "Trước kia là sai sót của bổn công chúa. Ngươi và ta đã có duyên làm phu thê, thì không phải hơn thua thân phận nữ. Lúc ta còn trong cung, đã từng nghe thấy uy danh hiển hách của tướng quân, trong lòng trông ngóng. Ta thường nghĩ, nếu ta là nam nhi, ta cũng muốn tới chiến trường gi.ế.t địch. Phụ hoàng từng nói, đại trường phu do trời đất tạo ra, dù cơ thể không được, ý chí cũng luôn kiên định. Phu quân là anh hùng trong lòng ta, cũng là anh hùng của con dân Đại Ngụy - bất luận thế nào cũng không thay đổi."
Phó Thần nghe xong, ngón tay siết chặt tay vịn.
Hắn cúi đầu, vài lọn tóc trên trán rủ xuống, không thấy rõ mặt.
Cứ tưởng rằng hắn sẽ cảm động phát khóc, ai dè hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
11.
Lần thứ hai trở lại hậu cung lấy mạng người này, tâm tình ta thay đổi long trời lở đất.
Phó Thần tự mình lăn xe lăn bên cạnh ta, sau khi hắn tàn tật cũng ít khi ra ngoài, bây giờ vai hắn cũng có chút căng thẳng.
"Đừng khẩn trương."
Ta ấn ấn bờ vai hắn: "Phó tướng quân dũng mãnh thiện chiến, phụ hoàng cũng nhớ ngươi, luôn yêu cầu Thái Y Viện nâng cao y thuật, nghiên cứu cách chữa trị cho ngươi."
Phó Thần ẩn ý nhìn ta một chút: " Đa tạ công chúa đã an ủi thần."
Chúng ta tâm ý tương thông. Lần này vào cung không khác vào đầm rồng hang hổ chút nào.
Hoàng đế kiêng kỵ Phó gia đã lâu, hoàng hậu thì âm thầm hận ta. Nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong cung, Đế hậu có thể quang minh chính đại xử lý Phó Thần.
Bề ngoài, phụ hoàng thực sự rất quan tâm tình trạng vết thương của Phó Thần. Nhưng thái y cứ tới rồi đi, vết thương của Phó Thần không tốt hơn chút nào.
Người trước hoàng ân cuồn cuộn, người sau nóng lạnh tự mình biết.
Bởi vậy ta cố tình nói cho bọn tiểu lâu la đang rục rịch nghe.
Tiếng gió phe phẩy, càng lá rì rào vang vọng, tiếng bánh xe lăn trên đá cuội vang lên đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Ta thấy Phó Thần thả lỏng vai thì biết, những người núp trong rừng đã rút lui.
Cung nữ dẫn đường ngừng lại trước sân: "Bẩm, Vinh An công chúa đến."
Người trong sân đứng chắp tay, cự mãng bốn chân trên áo diễu võ dương oai như vật sống.
Ta không chút bất ngờ: "Thái tử điện hạ."
Ngụy Triều xoay người, ánh mắt lạnh lùng, khinh bỉ nhìn ta và Phó Thần.
Sau đó bật cười một tiếng.
"Đúng là một đôi bích nhân, rất xứng."
12.
Phó Thần làm như không thấy địch ý của hắn, lạnh nhạt đáp: "Đa tạ điện hạ khích lệ."
Ngụy Triều nở nụ cười: "Hoàng muội, đây là phu quân ngươi muốn tìm sao?"
Ta im lặng.
Sau khi Nguỵ Triều nhìn trúng ta, từng có một thời gian hắn cưng chiều, sủng ái ta vô điều kiện.
Mãi tới một lần, người công lược xuyên vào cơ thể thư đồng của thái tử ngăn ta ở núi đá giả, chân thành tỏ tình.
Lúc ta đang thất thần, Ngụy Triều đi ra từ phía sau núi đá giả, xán lạn cười, một cước đạp thư đồng rơi xuống ao nước, sau đó sai thái giám đứng canh, không cho hắn lên bờ.
Sau đó hắn nắm cằm ta, từng chữ từng chữ hỏi ta, ta yêu thích loại này sao?
Ta nói: "Không hề."
Ngụy Triều âm u nhìn ta: " Hắn là thư đồng của bổn thái tử, ngươi cũng không nhìn trúng hắn, ngươi còn muốn coi trọng ai?"
Ta lắc đầu: " Phu quân mà ta mong muốn chỉ cần có một thứ."
"... Bao dung ta vô điều kiện."
Ta không cần một phu quân luôn ngự trị trên đầu ta, cũng không cần một chiến hữu cùng ta sóng vai chiến đấu, càng không cần một nam sủng đối với ta muốn gì được nấy.
Ta muốn một người bao dung, tin tưởng và chống đỡ ta vô điều kiện. Một người cam nguyện đứng bên dưới ta, nghe lời ta, dẹp tất cả chướng ngại vì ta.
Ngụy Triều thả ta ra, cười lớn: "Nói chuyện hão huyền."
Đúng là hão huyền, trên đời làm gì có nam nhân nào như vậy?
Người phù hợp những điều kiện này, chỉ có thần dân.
Ta im lặng nghĩ, là ta có dã tâm.
Người công lược chắc nằm mơ cũng không nghĩ tới, vì bọn họ xuất hiện, ta mới hiểu được quyền thế nặng, ái tình nhẹ. Vì mục tiêu duy nhất này, ta chấp nhận nhẫn nại lâu dài.
Ta nhẹ nhàng cười, hiền thục cúi đầu: "Hoàng huynh nói đúng, là Tử Quân nghĩ vớ vẩn."
Chỉ là ta không ngờ được, chuyện qua lâu rồi, Ngụy Triều vẫn còn nhớ rõ.
Ta nhìn Phó Thần, đáp lại: "Đúng vậy."
Khuôn mặt Ngụy Triều lập tức trở nên âm hàn, khủng bố. Hắn lạnh lùng "à" một tiếng, lặp lại lần nữa: "Từng điều kiện đều phù hợp?"
Sau đó hắn dùng sức siết cằm ta, mạnh tới mức cơ hồ muốn bóp nát ta.
Ta không sợ hãi nhìn hắn, trong mắt hắn phản chiếu ta, trong mắt ta phản chiếu hắn.
Ngụy Triều nói từng chữ từng chữ.
"Hoàng muội của cô thực sự rất giỏi -- ngươi tưởng ngươi gả cho một người tàn phế, ngươi có thể vô ưu vô lo sao?"
Phó Thần tức giận: "Buông nàng ra."
Ngụy Triều không trả lời, hắn ngoắc ngón tay, hai tên thị vệ tới đẩy Phó Thần đi.
Tiếng bánh xe càng ngày càng xa, bàn tay Ngụy Triều cách ta càng ngày càng gần.
Ta rũ mắt yên lặng chờ đợi, cuối cùng như ý muốn, nghe thấy tiếng phốc.
Ngụy Triều thờ ơ ngẩng đầu, đột nhiên biến sắc: "Ngươi dám!"
Ta thấy Phó Thần đang cầm cung tên, mũi tên chỉ về phía Ngụy Triều.
Gò má đẹp đẽ, dù thân thể có hơi yếu đuối, nhưng vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng, uy nghiêm.
Hắn nói: "Điện hạ, thả phu nhân của thần ra."
13.
Không chỉ Ngụy Triều, tới ta cũng có chút bất ngờ vì hành động của Phó Thần.
Tuy rằng cung tên trong tay áo hắn vốn dùng để cứu mạng, nhưng ta chưa từng coi hắn thành cọng cỏ cứu mạng ta.
Hiện tại Phó gia nguy hiểm trùng trùng, một chút sai lầm nhỏ cũng sẽ gây ra họa lớn. Hắn thông minh vậy mà lại vì ta mà chống đối thái tử đương triều, rốt cục là vì sao?
Ta không tin hắn bị một cái ghế lăn mua chuộc. Chẳng nhẽ trên người ta có thứ hắn cần sao?
Đúng lúc này, ta nghe thấy âm thanh quen thuộc.
| Hảo cảm +20|
Não ta trống rỗng một lúc.
Ngay sau đó, ta sởn gai ốc, da đầu tê dại, ta phải sử dụng kinh nghiệm ngụy trang vài chục năm mới có thể duy trì bình tĩnh, không lộ ra sự bất thường trước mặt hai người họ.
Trong lòng như có một tảng đá nặng nề rơi xuống.
- - Phó Thần cũng là người công lược?
- - Phó Thần thực sự là người công lược.
Ta không biết rốt cục ta thất vọng hơn hay vui mừng hơn.
Ta chỉ biết --
Ta vẫn không nghe được suy nghĩ của hắn.
Lúc này sự khủng khoảng như ngọn lửa thiêu đốt ta từng chút một.
Tim đập thình thịch, chấn động tới mức lồng ngực ta đau đớn.
Lúc Phó Thần biết mình không thể đứng lên nữa, có phải cũng có cảm giác này không?
Cái cảm giác mất đi chỗ dựa, bất an, kinh hoảng, không dám tin tưởng.
Có thể vì nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của ta, Phó Thần càng thêm quyết tâm, buông lỏng ngón tay.
" Phụt" Một tiếng, mũi tên xuyên qua tay áo Ngụy Triều, ghim lên cột.
Ngụy Triều nghiến răng ken két. Nhưng hắn vẫn có đầu óc, biết không thể làm lớn chuyện nên đành nuốt cơn giận xuống, dùng sức đẩy ta một cái.
Ta lảo đảo vài bước, quỳ sát dưới chân Phó Thần.
Phó Thần chăm chú nắm tay ta, sau đó buông ra, quay đầu mắng tỳ nữ: "Còn không mau đỡ công chúa dậy."
"Ta không sao."
Ta xoa đầu gối đứng dậy, nhìn Phó Thần cười: "May mà có phu quân."
Hắn cong môi cười, thờ ơ nói: "Đi thôi."
Chiêu này thực sự rất đỉnh.
Dù ta biết hắn là người công lược, vẫn cảm thấy rất tò mò.
Ta cũng để ý tới việc không khống chế được giá trị hảo cảm gia tăng.
Lạt mềm buộc chặt, thực sự là một chiến thuật rất thông minh.