Công Lược Tra Công Kia

Chương 14

Ánh mắt Chu Diệc An hung ác, ngữ khí lạnh lẽo như rắn độc, hắn nắm lấy cằm của Tạ Hà, mười phần dùng sức, cúi đầu lộ ra nụ cười quỷ dị, "Thật đáng thương, giả sử như hôm nay cậu không được ở lại đây, thì Chu Diệc Triết sẽ vứt bỏ cậu có đúng không?"

Cằm của Tạ Hà bị nắm rất đau, nhưng trên mặt cậu lại không có bất kỳ cảm xúc nào, "Phải."

"Nể tình trước đây chúng ta từng yêu nhau, tôi sẽ cho cậu một cơ hội." Khoé miệng Chu Diệc An hất lên cao, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tạ Hà, lạnh buốt nói: "Để tôi xem thử bình thường cậu làm thế nào để hầu hạ anh trai tôi, nhất định rất mát tay đi, đến nổi muốn giữ lại một người đê tiện như cậu ở bên người."

Hắn bỗng nhiên buông tay ra, lui về phía sau từng bước, ngồi lên ghế, gác chân nhìn Tạ Hà, mỉm cười: "Làm cho tôi vừa lòng, đêm nay tôi sẽ giữ cậu lại."

"Được." Tạ Hà lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Cậu duỗi tay ra, chậm rãi gỡ bỏ từng cúc áo, áo rơi trên mặt đất, bước từng bước đến trước mặt của Chu Diệc An, cậu rũ mi mắt xuống, "Xin hỏi anh còn chỗ nào chưa vừa lòng?"

Chu Diệc An nhìn thanh niên đối diện mình, từ đầu tới cuối vẻ mặt của thanh niên đều bình tĩnh, giống như đã quá quen thuộc rồi vậy... Không hề biết liêm sỉ mà cởϊ áσ và thắt lưng ở trước mặt đàn ông khác. Không có xấu hổ, không có khó chịu, dứt khoát tự nhiên như thế... Đây, không phải là bộ dáng trong trí nhớ của hắn.

Thanh niên vốn là người như vậy, hay là bởi vì Chu Diệc Triết mà biến thành một người như vậy.

Chu Diệc An không rõ, hắn chỉ cảm thấy lửa giận đốt cháy thần kinh mình.

Làm cho hắn mất đi lý trí.

Hắn kéo khoé miệng, lộ ra nụ cười khinh miệt: "Ra là loại trình độ này, cũng có thể câu dẫn được anh trai tôi? Cậu lừa tôi à?"

Thân thể của Tạ Hà không tự chủ được lung lay một chút.

Giống như có một thứ lạnh lẽo nào đó, đang chảy dọc trong máu cậu.

Cậu cẩn thận suy nghĩ lại, một lát sau, Tạ Hà đi về phía trước, chậm rãi vươn tay ra ôm lấy cổ của hắn, cúi đầu hôn xuống.

Nếu là Chu Diệc Triết, y nhất định sẽ thích cậu làm như thế. Thật sự là buồn cười, cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy...

Người trước mặt gần như đã trở nên mơ hồ, không phân rõ được là ai.

Tạ Hà dịu dàng hôn đối phương, nhưng đối phương lại không nhúc nhích một chút nào, chỉ dùng loại ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn cậu, giống như cậu là thứ gì đó khiến kẻ khác phải buồn nôn, càng miễn đến phản ứng.

"Thật ghê tởm." Chu Diệc An nhìn cậu, từng chữ một nói.

Động tác của Tạ Hà cứng đờ.

"Cút xuống! Tôi nói cậu thật ghê tởm không nghe thấy sao!" Đột nhiên Chu Diệc An rống lên.

Nguỵ trang trong mắt Tạ Hà rốt cuộc cũng vỡ tan, lộ ra vẻ bi ai đầy đau khổ.

Một màn này lọt vào mắt của Chu Diệc An, càng khiến hắn không nhịn được mà trực tiếp đẩy cậu xuống, hung hăng cho cậu một cái tát! "Đừng nhìn tôi như vậy, cậu không xứng!"

Cậu không xứng.

Đau rát trên mặt cũng không thể ngăn cản nổi đau đớn mà ba chữ này mang tới, Tạ Hà bỗng nhiên cười phá lên, cậu cuộn người lại liều mạng cười lớn, điên cuồng mà cười.

Cười xong lại biến thành khóc nức nở.

Mệt mỏi quá... Sống như vậy thật mệt mỏi quá... Yêu một người thật mệt mỏi quá...

"Cậu khóc cái gì, cậu sợ anh của tôi không cần cậu nữa sao?" Lồng ngực Chu Diệc An phập phồng kịch liệt, hắn đau đớn nhắm mắt lại, cuối cùng nói: "Không phải cậu muốn ở lại đây sao, cậu ở lại, tôi đi."

Chỉ cần ở thêm trong này một giây nữa thôi, hắn sẽ không thể khống chế bản thân mà làm ra những chuyện mình hối hận mất.

Chu Diệc An nhanh chóng rời đi, không khí lạnh như băng ở bên ngoài chui vào lá phổi hắn, làm giảm đi một chút bi thương và đau đớn. Hắn mờ mịt đi ra ngoài, cuối cùng đi tới một chỗ yên tĩnh thì dừng lại, một đấm lại một đấm nện lên thân cây, máu tươi lập tức chảy đầm đìa trên tay hắn.

【444: kí chủ đại đại, Chu Diệc An đã đi rồi, ngài còn nằm trên mặt đất làm gì dọ? 】

【 Tạ Hà : đừng nóng vội, hắn sẽ còn trở về, mất công lát nữa phải tạo hình lại. 】

【444: nhưng mà nơi này không có điều hòa, sẽ cảm lạnh mất QAQ】

【Tạ Hà: cái tôi muốn chính là kết quả này. 】

【444: kí chủ đại đại, ngài thật chuyên nghiệp. . . . . . 】

【 Tạ Hà: đây là điều cơ bản mà nghề diễn viên phải rèn luyện hàng ngày : )】

【444: mà công nhận khi nãy Chu Diệc An đáng sợ ghê, thiếu chút nữa em còn tưởng hắn đánh ngài rồi đó! 】

【 Tạ Hà: đây không phải là đánh sao? Hệ thống cũng có chức năng mù à? 】

【444: à thì. . . . . . Là cho một cái tát, không, cái em muốn nói là, em nghĩ hắn sẽ đập ngài một trận cơ. . . . . . 】 bởi vì ngài thật sự rất thiếu đánh nhưng mà nó không dám nói _(:зゝ∠)_

【 Tạ Hà: nếu hắn đập tôi như vậy thì hắn đã không phải là nam phụ rồi, mà là vật hi sinh. 】

【444: ủa hắn trở thành nam phụ từ lúc nào vậy ạ ? ? ? 】

【 Tạ Hà : tôi phong cho hắn : )】

【Tạ Hà : gần đây tôi đọc không ít tiểu thuyết tình yêu, cảm thấy hắn rất phù hợp với thuộc tính của nam phụ, đáng tiếc đáng tiếc mà. 】

【444: . . . . . . 】

....

Thật ra Chu Diệc Triết cũng không có rời khỏi nơi này, y đứng trên hành lang nhìn về phía trước, y biết Triệu Thanh đang ở chỗ của Chu Diệc An và bọn họ ở cách đây không xa, y đã phải sử dụng hết toàn bộ lý trí, mới ngăn bản thân không chạy tới quấy rối. Y nên cho Triệu Thanh một chút thời gian, một cơ hội... Cho dù cơ hội này rất có thể sẽ khiến y mất đi tình yêu của đời mình.

Đối với y mà nói, đây không chỉ là một buổi tối, mà là một lần ly biệt.

Một mặt y hy vọng Triệu Thanh và Chu Diệc An có thể hoá giải được hiểu lầm, như vậy thì Triệu Thanh sẽ không còn phải đau khổ nữa. Đồng thời lại đê tiện ước ao, bọn họ không thể quay lại được, như vậy là y có thể chiếm thanh niên làm của riêng.

Y không chắc lúc nhận được kết quả xấu nhất, bản thân có thể buông tay được không nữa.

"Này, các cậu có thấy không? Hình như Chu Diệc An đang phát điên ở bên hoa viên đằng kia hay sao ấy."

"Đúng vậy, vừa rồi có người bắt gặp hắn, thấy cảm xúc của hắn không giống như bình thường lắm."

"Không phải đêm nay hắn và người của Chu Diệc Triết... Ở cùng một chỗ sao?"

"Thì ban đầu đúng là vậy, nhưng sau đó lại chẳng hiểu tại sao mà bỏ đi... Hình như bị mất hứng, ánh mắt kia đáng sợ lắm đó nha."

Sắc mặt Chu Diệc Triết nhất thời thay đổi, y bỗng nhiên đi về phía đó, khiến mấy người đang xì xào bàn tán kia giật mình một phen.

"Chu Diệc An đang ở đâu?" Cặp mắt lạnh lẽo của Chu Diệc Triết đảo quanh bọn họ.

"Ở, ở bên kia..." Một người trong số đó lập tức chỉ ra phương hướng.

Chu Diệc Triết xoay người đi về phía đó, sau đó lại cảm thấy quá chậm, mặc kệ cả hình tượng mà nhấc chân lên chạy, chờ y tới đó rồi, liền nhìn thấy Chu Diệc An đang đứng trước một cây đại thụ, trên thân cây đều là máu tươi từ nắm tay của hắn. Cả người tản ra một luồng hơi thở lạnh thấu xương không dễ dàng tiếp cận.

Bỗng dưng Chu Diệc Triết cảm thấy rất bất an, y nắm lấy cổ áo của Chu Diệc An, quát: "Triệu Thanh đâu?!"

Chu Diệc An chậm rãi chuyển động con ngươi, đợi cho hắn thấy rõ người đến là ai, bỗng nhiên lộ ra nụ cười lạnh: "Không phải anh đã tặng cậu ta lại cho tôi rồi sao? Bây giờ trời còn chưa sáng, anh muốn lật lọng ư?"

"Em ấy ở đâu?!" Chu Diệc Triết luôn luôn bình tĩnh tựa như hồ sâu không thấy đáy, lúc này rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt tàn khốc nhất của mình.

"Còn có thể ở đâu chứ, đương nhiên là ở chỗ của tôi rồi..." Chu Diệc An cười khinh miệt, "Cậu ấy thật sự rất nghe lời anh... Nói phải theo tôi, đuổi thế nào cũng không chịu đi, chẳng qua tôi nhìn thấy cậu ta thì đã muốn ói, nên đành phải rời đi thôi..."

Chu Diệc Triết tức đến tay cũng phát run, y hất mạnh Chu Diệc An ra rồi chạy về phía lều trại của hắn.

Đến khi y hất lều trại lên, thì trông thấy thanh niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên mặt đất, nếu không phải trên ngực vẫn còn đang phập phồng, thì chẳng khác nào một người đã chết cả. Cảnh tượng trước mắt hệt như một bàn tay siết chặt lấy trái tim Chu Diệc Triết, y lập tức chạy tới cởϊ áσ khoác ra trùm lấy người thanh niên, ôm cậu vào lồng ngực, lúc này mới nhìn thấy nửa bên mặt của cậu hiện lên năm dấu tay đỏ tươi. Đáy mắt Chu Diệc Triết lộ ra đau đớn, ôm chặt lấy người thanh niên vào trong lòng, "Đừng sợ, không có việc gì, tôi đến rồi..."

Tạ Hà chậm rãi giương mắt lên, lông mi rung động còn vương một chút hơi nước, bên trong cặp mắt là một mảnh vỡ nát...

Hô hấp của Chu Diệc Triết như bị kiềm hãm lại, y có một loại cảm giác, có lẽ chỉ cần kíƈɦ ŧɦíƈɦ thêm một chút thôi, thì người thanh niên trong lòng y sẽ phát điên lên mất, mà người bức cậu ấy đến tuyệt cảnh này, lại chính là y.

Y không thể tha thứ được cho chính mình.

Chu Diệc An trở về chậm hơn một chút, nhìn thấy Chu Diệc Triết đang ôm Tạ Hà, không nhúc nhích, bóng dáng tĩnh lặng kia, như mang theo một chút hương vị xơ xác tiêu điều, làm hắn cảm giác rất bất an.

Hắn nở nụ cười mỉa mai, giống như chỉ có làm như vậy thì nổi bất an trong lòng hắn mới có thể vơi đi được một phần nào, "Không nỡ cho đi thì thôi, chẳng lẽ tôi còn thèm cái thứ này của anh, hừ."

"Đủ rồi!" Chu Diệc Triết khẽ gầm lên một tiếng, lại nhìn thấy Tạ Hà chợt run rẩy, khuôn mặt vốn đã không còn chút máu, nay lại như bị bịt kín một tầng sương xám mỏng manh.

Y cẩn thận ôm Tạ Hà đặt lên trên giường, sau đó xoay người lại, một phát đấm vào mặt Chu Diệc An!

Mới đầu Chu Diệc An còn đang bị vây trong trạng thái bất an, căn bản không nghĩ đến Chu Diệc Triết sẽ đột nhiên gây khó dễ, trên mặt lập tức trúng một đấm, vô cùng đau rát, đầu lưỡi truyền đến mùi máu tươi, một đấm này gần như đã đánh nát tất cả sự nhẫn nại và lý trí từ trước đến giờ của hắn! Hai mắt hắn đỏ ngầu siết chặt nắm tay, đánh trả lại!

Hai anh em không hề nể nang gì nhau mà xông vào đánh túi bụi! Vài phút sau đã thở hổn hển tách ra, bộ dáng của Chu Diệc An vô cùng chật vật, tóc tai rối tung ở trước trán, mà Chu Diệc Triết cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, quần áo trước giờ vẫn luôn gọn gàng chỉnh tề, bây giờ lại lộn xộn đến không nói nên lời.

Chu Diệc Triết lau đi vết máu còn lưu bên khoé miệng, khi nhìn về phía Chu Diệc An, ánh mắt y còn mang theo nồng đậm đố kỵ và phức tạp.

Nhưng y vẫn luôn là người lý trí, cho nên... Đã đến lúc dừng lại ở đây rồi.

Y sai rồi, ngay từ đầu y đã sai rồi.

Chu Diệc Triết đau khổ nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, thanh âm khàn khàn mang theo cảm giác lanh tanh: "Cậu không thể đối xử với em ấy như vậy."

Chu Diệc An cũng không hề che dấu oán hận trong mắt mình, cười lạnh, "Sao tôi lại không thể."

"Bởi vì..." Chu Diệc Triết siết chặt tay đến mức khớp xương cũng vang lên răng rắc, y thật sự không ngờ mình sẽ có một ngày, hết lần này đến lần khác dâng người mình yêu cho người khác, nếu là trước đây có người nói với y như vậy, y nhất định sẽ khinh thường cười nhạo người đó, nhưng hiện tại, ngay cả cười nhạo chính mình, y cũng không còn sức lực, y chậm rãi mở miệng: "Bởi vì em ấy..."

"Chu Diệc Triết." Bỗng dưng Tạ Hà mở to mắt ra.

Chu Diệc Triết bị cắt ngang, quay đầu lại nhìn Tạ Hà.

Tạ Hà bình tĩnh nhìn y, chậm rãi mở miệng: "Nếu anh ta đã không cần em nữa, vậy anh có thể mang em về được chưa?"

"Tôi..." Hình như Chu Diệc Triết còn muốn nói gì nữa, nhưng ngay sau đó, y nhìn thấy sự kiên quyết mà trước đây chưa từng có hiện lên trong mắt của Tạ Hà, sự quyết tuyệt kia khiến y không thể nói ra những lời còn dang dở.

Đau đớn như bao trùm lấy Chu Diệc Triết, đến nổi lục phủ ngũ tạng của y đều như bị cắn nát.

Im lặng vài giây đồng hồ, lại tựa như đã trải qua cả một thế kỷ, rốt cuộc Chu Diệc Triết cũng mặc kệ Chu Diệc An, đi về phía của Tạ Hà bế cậu lên, nhẹ giọng nói: "Tôi đưa em về."

Chu Diệc An đờ đẫn nhìn Chu Diệc Triết ôm Tạ Hà rời đi, qua một hồi lâu, mới kịp phản ứng nơi này chỉ còn lại một mình hắn.

Chu Diệc Triết vừa rồi muốn nói gì?

Không, có lẽ y cũng chẳng muốn nói gì...

Nhưng mà hắn biết, ngay tại giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn mất đi người mà hắn yêu rồi.

Tạ Hà im lặng nằm trong lòng Chu Diệc Triết, tuỳ ý để y ôm mình trở về.

Cái cậu cần là tình yêu, chứ không phải là thương hại.

Nhất là, cậu không cần sự thương hại của Chu Diệc An.

Chỉ là quá lạnh, thật sự quá lạnh, giống như một tia ấm áp duy nhất còn sót lại ở tận sâu bên trong đáy lòng cậu đều bị mang đi sạch, tia lửa cuối cùng cũng đều bị giội tắt. Lạnh đến răng cũng run lên cầm cập, thân thể cứng nhắc, máu lạnh băng, có lẽ là vì bản năng sinh tồn của con người, khiến cậu không tự chủ được mà nhích lại gần Chu Diệc Triết hơn, trên da truyền đến xúc cảm ấm áp nhè nhẹ, nhưng cũng không thể truyền độ ấm ấy đến nội tâm cậu được, nhưng cậu vẫn... Không muốn từ bỏ.

Biết rõ kết quả là cái chết, nhưng lại rất muốn, trước khi chết không cần quá đau đớn.

Chu Diệc Triết chợt dừng chân lại, y cảm thấy cậu thanh niên trong lòng đang nhích về phía y, từng chút từng chút một, nếu không phải do y luôn để ý đến người này, thì rất có thể đã không nhận ra được...

"Lạnh sao? Tôi đưa em về nhà ngay đây." Chu Diệc Triết khàn khàn nói.

Tạ Hà bình tĩnh nhìn y, dường như bây giờ mới nhìn rõ được người đang ở đối diện mình là ai, một hồi lâu, môi cậu run run, phát ra thanh âm mỏng manh gần như không thể nghe l rõ, "Đừng buông em ra." Bởi vì thật sự rất lạnh... Rất lạnh.

Hai tay đang ôm lấy Tạ Hà của Chu Diệc Triết chợt căng chặt, y nhìn khuôn mặt tái nhợt của thanh niên, nói: "Sẽ không, tôi sẽ không bao giờ buông em ra."

【444: đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +2, trước mặt độ hảo cảm là 98】

Bình Luận (0)
Comment