Một khi đã mất đi tín nhiệm, những gì mà y nói ra đều sẽ trở thành một lời nói dối mà thôi.
Ánh mắt Đặng Cảnh Văn thống khổ, nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ.
Tạ Hà chợt liều mạng giằng co, tâm tình hiện tại của cậu hết sức kích động: "Đừng chạm vào tôi đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!" Nước mắt cậu giàn giụa, khóc tới điên cuồng, bên trong tiếng khóc xen lẫn cả bất lực cùng tuyệt vọng, gần như là hỏng mất rồi: "Ông đừng chạm vào tôi... Tại sao ông lại thích tôi... Tại sao ông lại thích tôi chứ... Tôi đã trở nên khó coi rồi, rất khó coi... Hu hu..."
Tạ Hà giãy dụa quá mãnh liệt, Đặng Cảnh Văn sợ nó thương tổn đến chính mình, chỉ có thể bất đắc dĩ mà buông ra, lời nói cũng không lưu loát: "Tôi không động vào em, đừng kích động, tôi sẽ không cưỡng ép em."
Tạ Hà co người lên, hai mắt ửng đỏ, dùng ánh mắt sợ hãi mà cảnh giác nhìn y, run lẩy bẩy.
Đặng Cảnh Văn buông hai tay xuống bên hông, khẽ siết chặt, y nói: "Em đừng sợ, tôi ra ngoài đây."
Đặng Cảnh Văn đi ra khỏi cửa phòng, dựa lưng vào vách cửa, y ngẩng đầu lên, cảm thấy hốc mắt của mình có hơi ướt, lại không hề rơi nước mắt. Kỳ thật y cũng rất khó để vượt qua, thế nhưng y không thể khóc được, không thể gào lên, không thể suy sụp, càng không thể yếu đuối... Không chừng đây chính là sự trừng phạt của ông trời giáng xuống cho y, để y phải tập thành thói quen kiên nhẫn, vì những sai lầm trước đó mà chuộc tội.
Cũng không biết phải trải qua bao lâu đây.
Trong phòng bỗng nhiên truyền tới một tiếng "Choang".
Đặng Cảnh Văn lập tức đẩy cửa vào phòng, liền nhìn thấy chén canh trên bàn đã bị ném vỡ, đứa nhỏ đang cầm một mảnh vỡ mà dùng sức cứa cổ tay mình! Máu tươi trào ra! Máu tươi khiến mắt Đặng Cảnh Văn đều nổ đom đóm, hình ảnh ngày hôm đó phảng phất như đang hiện diện trước mặt y, chỉ kém một chút nữa thôi, y sẽ vĩnh viễn mất đi đứa nhỏ của y!
Y xông tới đoạt lấy mảnh vỡ trong tay đứa nhỏ! Nắm thật chặt ở trong tay, mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay của y, y cũng không hề cảm thấy đau đớn, nhìn thấy đứa nhỏ tiếp tục cúi xuống tìm một mảnh vỡ khác, y liền dùng sức ôm lấy eo của nó, cưỡng ép ôm nó ra khỏi phòng.
Tạ Hà liều mạng giãy dụa, thế nhưng không thể nào thoát khỏi, cậu khổ sở khóc lóc: "Tiên sinh, ông đừng lưu lại một tên phế vật như tôi nữa. Mặt của tôi đã không còn như trước nữa, cho nên có lưu lại đây thì tôi cũng chẳng có tác dụng gì nữa đâu, thật..."
Môi Đặng Cảnh Văn khẽ run. "Đừng nói những lời như vậy..."
Thân thể Tạ Hà cứng đờ một cái, nước mắt còn chưa khô đã lộ ra một nụ cười lấy lòng, "Xin lỗi... Tiên sinh, là lỗi của tôi, ông đừng trừng phạt tôi có được không, tôi không nói nữa..."
Đặng Cảnh Văn cúi đầu, kinh ngạc nhìn đứa nhỏ ở trong lồng ngực, lúc thì nó khóc lóc, lúc thì nó bật cười, phút chốc thì giãy dụa điên cuồng, phút chốc lại sợ hãi mà cúi đầu xin tha.
Y rốt cuộc không thể không thừa nhận, sự tồn tại của mình đối với đứa nhỏ này chỉ mang tới vô tận thống khổ, phần thống khổ kia còn muốn đem nó bức tới điên, tới chết rồi.
Nhưng y làm sao có thể cam lòng để đứa nhỏ phải chịu đựng những thứ như vậy chứ, người nên gánh lấy những thống khổ này... Phải là y mới đúng.
Y làm sao có thể ích kỉ mà tiếp tục giữ lấy đứa nhỏ đây, bởi vì không muốn buông tay... Cho nên đã đẩy đứa nhỏ vào tuyệt cảnh như ngày hôm nay, y làm sao có thể tiếp tục làm ra loại chuyện như vậy được nữa... Đặng Cảnh Văn đau đớn nhắm mắt lại.
Máu tươi thuận theo khe hở của ngón tay mà tí tách rơi trên mặt đất, nhưng y căn bản không hề biết, khoé môi y co rút, âm thanh ngột ngạt mà bi thương.
"Tôi không thích em nữa, tôi để em đi."
【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +2, trước mắt độ hảo cảm là 96】
Đặng Cảnh Văn nói ra câu này, mỗi một chữ đều như nạo khoét trái tim y, so với việc trơ mắt nhìn đứa nhỏ thống khổ, những việc nhỏ nhặt này lại càng không đáng kể. Vì thế, y tình nguyện yên lặng mà bảo vệ nó, không bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa.
"Tôi sẽ để em đi, nhưng em phải băng bó vết thương lại trước đã." Đặng Cảnh Văn nói.
Từ khi chiếm được câu trả lời của y, đứa nhỏ đột nhiên liền yên tĩnh hơn rất nhiều, không nháo nhào lên nữa, chỉ là thần sắc có hơi hoảng hốt một chút mà thôi, giống như vì quá kinh hỉ mà có chút không thể tin được, ngơ ngơ ngác ngác đứng đó.
Đặng Cảnh Văn buông tay ra đi gọi bác sĩ, cũng không có ngoảnh đầu lại nhìn.
Khoảng thời gian này bởi vì bệnh tình của Tạ Hà, bác sĩ vẫn luôn túc trực ở Đặng trạch, cho nên liền tới rất nhanh chóng. Bởi vì ngăn cản kịp thời, và vết thương trên cổ tay Tạ Hà cũng không có quá sâu, máu cũng đã nhanh chóng ngừng chảy, bên ngoài quấn thêm một lớp băng gạc.
Lúc này Đặng Cảnh Văn mới ôm đứa nhỏ, y trầm mặc trong giây lát, xoay người đưa nó tới phòng khách, biểu tình lạnh lùng: "Trước khi vết thương của em lành hẳn, em hãy ở đây đã."
Phòng khách đương nhiên không thể sánh bằng phòng ngủ của Đặng Cảnh Văn, thế nhưng đứa nhỏ rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận từng li từng tí mà nhìn y.
Đặng Cảnh Văn xoay người, thống khổ trong mắt cũng không hề che giấu được... Đứa nhỏ của y lại khát khao được rời khỏi y như vậy, còn sợ y sẽ đổi ý nữa chứ...
Từ sau khi Đặng Cảnh Văn nói ra câu "Tôi không thích em nữa, tôi để em đi", y cũng không còn xuất hiện trước mặt Tạ Hà nữa.
Mỗi ngày Tạ Hà đều giam mình trong căn phòng nhỏ kia, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống an nhàn của bản thân.
【 Tạ Hà: rốt cuộc cũng được rời khỏi tầm mắt của ba ba, cho nên nói, cha mẹ quan tâm con cái quá mức có đôi khi cũng là một loại gánh nặng ngọt ngào. 】 ngữ khí cậu cảm khái, một bên xem phim một bên ăn mỹ thực, còn tự rót cho bản thân một ly rượu ngoại.
【444: (⊙o⊙) a, thì ra là vậy sao? 】
【 Tạ Hà: bảo bối, chẳng lẽ chưa từng có ai quan tâm em sao? Mỉm cười ~ ing 】
【444: em chỉ là một cái hệ thống. . . . . . 】
【 Tạ Hà: gọi một tiếng ba ba, tôi liền đến yêu em : )】
【444: ╭(╯^╰)╮】 tuy nó là một cái hệ thống, nhưng nó cũng biết kí chủ đại đại đây là đang muốn chiếm tiện nghi của nó! Nó mới không thèm mắc mưu đâu nhá!
【 Tạ Hà: nghĩ tới phải rời xa khỏi vòng tay ấm áp của ba ba, thật là có chút tiếc nuối a, mỉm cười ~ ing. 】
【444: Nói sao thì nói. . . . . . Sao ngài lại không muốn chữa khỏi khuôn mặt của mình vậy? 】 kí chủ đại đại yêu khuôn mặt này như vậy, ngay tại thời khắc sinh tử cũng không quên tự sướng. . . . . . Lại không ngờ có thể chịu đựng được mỗi ngày sống chung với cái sẹo này _(:зゝ∠)_
【 Tạ Hà: bảo bối, đàn ông rất hay quên. Cho dù là gây ra không biết bao nhiêu là sai lầm đi nữa, cũng sẽ có một ngày mà quên đi lỗi lầm ấy thôi, áy náy hay ăn năn gì đó cũng sẽ theo từng ngày mà giảm đi, đây là việc không thể tránh khỏi, nhưng tôi có thể trì hoãn quá trình giảm đi này đó nha. 】
【 Tạ Hà: vết sẹo này sẽ luôn tại từng giây từng phút mà nhắc nhở y đã gây ra cái sai lầm gì với tôi, khiến y một khắc cũng không thể buông xuống hổ thẹn với tôi, tại mọi thời khắc đều luôn tự trách cùng thống khổ, không ngừng xúc tác tình yêu của y đối với tôi. Tôi thật vất vả mới có được thứ này, làm sao có thể dễ dàng chữa khỏi được chứ : )】
【444: . . . . . . 】
Một tuần sau, bác sĩ thay thuốc cho Tạ Hà, Đặng Cảnh Văn lại gặp được cậu.
Tầm mắt Đặng Cảnh Văn đảo qua Tạ Hà, trong mắt chợt loé lên đau đớn, đem văn kiện trong tay mình đưa cho cậu, nói: "Em có thể rời đi rồi."
Tạ Hà lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, mở túi văn kiện ra nhìn, bên trong là chứng từ bất động sản, chìa khoá xe, còn có cả chi phiếu... Sắc mặt của cậu nhất thời có chút kinh hoảng, tựa như đang cầm trên tay là miếng khoai lang bỏng tay vậy.
Đặng Cảnh Văn nhìn thấy như vậy, y nỗ lực khiến giọng của mình cực kì bình tĩnh, nói: "Tôi chưa bao giờ bạc đãi người của tôi cả, em theo tôi cũng đã được một thời gian dài, đây là phí chia tay, em cầm lấy đi. Đừng suy nghĩ nhiều, nếu giả sử là người khác, tôi cũng sẽ làm như vậy, em cũng không phải là ngoại lệ."
Câu nói này khiến Tạ Hà nhất thời thả lỏng, không còn kích động nữa, lông mi cậu rũ xuống, nghĩ tới bản thân sắp rời khỏi căn nhà này, sau khi giải thoát, bỗng nhiên lại sinh ra một loại cảm giác bi thương.
Đây chính là ngôi nhà mà cậu từ nhỏ đã lớn lên, hiện tại cậu phải rời đi, không phải là dùng thân phận là con y, mà là lấy thân phận là một thứ đồ chơi chán ghét bị vứt bỏ.
Tạ Hà trầm mặc trong chốc lát nói: "Tiên sinh... Tôi có thể không lấy những thứ này hay không, tôi muốn đổi lấy một thứ để mang đi?"
Ngón tay Đặng Cảnh Văn hơi run rẩy, y rất muốn hỏi, nếu em không lấy những thứ này thì ra ngoài đó em phải sống sao đây, em ở đâu, ăn cái gì, em lấy tiền đâu ra mà dùng... Thế nhưng y không dám biểu lộ ra một chút quan tâm nào, chỉ có thể dùng âm thanh cực kì ngột ngạt nói: "Em chắc chứ?"
Tạ Hà không do dự mà gật đầu.
Đặng Cảnh Văn bình tĩnh nhìn cậu, nói: "Được, em muốn mang theo cái gì."
Tạ Hà đi tới nhà kho phía sau hoa viên, nhà kho đã rất lâu không chạm tới, trên khoá sắt còn có cả rỉ sét... Lần trước được mở ra chính là lần dọn phòng của Tạ Hà, đồ vật của cậu đều bị vứt ở trong này, bị ném vung vãi ở trên sàn nhà, tựa như một bãi rác.
Cậu rất vui mừng khi đống rác này vẫn chưa được thanh lý, Tạ Hà cũng không sợ dơ, trực tiếp chui vào bên trong, rất nhanh đã tìm thấy một cái mô hình bị đè hư ở một góc.
Đó là một căn nhà mô hình, có ba phòng và hai tầng, phía trước là một cái hoa viên, mặt trên còn có hai người một lớn một nhỏ. Đây cũng không phải là đồ vật gì hiếm lạ, thế nhưng lại đối với cậu rất đặc biệt... Khi còn bé cậu cực kì dốt nát, ngay cả mô hình cũng không ghép lại được, có một ngày Đặng Cảnh Văn vừa vặn trở về nhà nhìn thấy, liền tuỳ tiện giúp cậu ghép nó. Lúc đó cậu cực kì vui vẻ, nói đây là ba ba, đây là con, chúng ta là người một nhà...
Đây là trong trí nhớ của cậu, ngoại trừ tiền tài, xe cộ, hàng hiệu xa xỉ kia... Đây là lần duy nhất Đặng Cảnh Văn giúp cậu dựng một ngôi nhà.
Cậu thay đổi qua rất nhiều xe, nhưng cái mô hình nho nhỏ này, lại vẫn cẩn thận cất kỹ từng li từng tí.
Hiện tại cậu phải rời khỏi nơi này... Đây là thứ duy nhất mà cậu muốn mang đi.
Trong mắt Tạ Hà lộ ra thần sắc hoài niệm, bình tĩnh nhìn về phía xa, cậu nói với Đặng Cảnh Văn: "Tiên sinh, tôi muốn mang thứ này đi."
Đặng Cảnh Văn nhìn thứ mà đứa nhỏ coi như bảo bối mà ôm trong lòng ngực, mô hình kia đã bị hỏng một phần, còn nhìn rất bẩn thỉu, không có chút nào đáng giá, thế nhưng đứa nhỏ lại cẩn thận cầm lấy như thế, ở trong mắt cậu, xe hay chi phiếu cũng không đáng giá bằng, không bằng thứ có thể mang lại vui vẻ cho cậu, đã như vậy, y còn miễn cưỡng làm cái gì?
Đặng Cảnh Văn căn bản không nhớ tới tại sao đứa nhỏ lại để ý thứ này đến như vậy, y cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời cũng nhớ không ra là cái gì, mà cho dù có nhớ ra cũng không quan trọng. Dù sao chỉ cần đứa nhỏ thích là được rồi, vì vậy y nói: "Được, em mang đi đi."
Đứa nhỏ liền rời đi, lúc cậu sắp đi xa, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Đặng Cảnh Văn một cái, đã từ rất lâu rồi, đứa nhỏ rốt cuộc cũng nở lại nụ cười lần thứ hai, tuy rằng không còn mỹ lệ như lúc trước, nhưng nụ cười này, vẫn như cũ khiến tâm Đặng Cảnh Văn dâng lên từng đợt sóng trào.
Đứa nhỏ khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn ông."
Đặng Cảnh Văn không nhúc nhích, y chỉ đứng tại chỗ, nhìn đứa nhỏ từng chút từng chút một rời khỏi tầm mắt của mình, y sợ rằng mình chỉ cần di chuyển một bước chân thôi, cũng sẽ không nhịn được mà xông tới, ôm lấy nó, hôn nó, nói cho nó biết... Kỳ thật y rất yêu nó, rất hi vọng nó có thể ở lại.
Nhưng nếu như y làm như vậy, chẳng khác nào là xây dựng hạnh phúc của bản thân ở trên thống khổ của đối phương.
Đặng Cảnh Văn đứng tại chỗ thật lâu cũng không hề nhúc nhích, sau đó mới gọi điện thoại sai người sắp xếp chuyện tiếp theo, đứa nhỏ không muốn tiền của y, bản thân nó lại chẳng làm được gì, nếu lăn lộn ở bên ngoài nhất định sẽ rất là rất khó khăn. Tuy rằng y đã để nó rời, nhưng cũng không muốn nhìn thấy nó suy sụp, chỉ có thể nghĩ cách khác mà chăm sóc nó, còn không được lộ ra một dấu vết.
Tạ Hà ôm mô hình rời khỏi Đặng gia.
【444: kí chủ đại đại, hiện tại phải làm sao đây ạ ~】nó đã không còn cuống quít lên như trước đây nữa, nó đã được khai thông rồi, kí chủ đại đại luôn có cách để khiến Đặng Cảnh Văn tiếp tục theo đuổi ngài ấy, đi theo kí chủ đại đại thật sự là rất an tâm nha! (≧▽≦)/
【 Tạ Hà: thuận theo tự nhiên thôi. 】
【444: hở hở hở ( ⊙ o ⊙ ) a! 】 chẳng lẽ lần này kí chủ đại đại không có chủ ý gì hết sao ? !
【 Tạ Hà: tôi mặc dù là một tên thiểu năng, Đặng Cảnh Văn cũng có thể bảo đảm cho tôi được sống tốt, trước cứ để y bình tĩnh một chút đã, sau đó tôi sẽ dạy y làm thế nào mới có thể trở thành một ba ba tốt nhất: )】
Tạ Hà đi không có mục đích.
Rời khỏi Đặng gia, không có thân phận của Đặng Trác, tựa như một người chưa từng tồn tại ở thế giới này.
Không chừng, cũng không có cái gì gọi là tương lai.
Bởi vì trên mặt có vết thương, khó tránh khỏi người qua đường chỉ chỏ lung tung, Tạ Hà lộ ra biểu tình trốn tránh, ánh mắt tự ti, vẫn luôn cúi đầu mà bước đi, kết quả liền đụng phải một người phụ nữ trung niên, cà phê trên tay của đối phương cũng giội xuống trên người cậu.
Tạ Hà hốt hoảng nhìn đối phương, "Thật, thật xin lỗi..."
Người phụ nữ vốn rất tức giận, thế nhưng nhìn thấy biểu tình chấn kinh như động vật nhỏ của Tạ Hà, bỗng nhiên lại lộ ra đồng tình, "Bỏ đi, tôi không sao."
"A, cảm ơn ạ." Tạ Hà cảm kích nói.
Đối phương nhìn Tạ Hà, đột nhiên lúc cậu chuẩn bị rời đi liền hô, "Này, cậu nhóc, cậu muốn đi đâu vậy?"
Tạ Hà ngơ ngác nhìn đối phương, không hé răng, biểu tình ngơ ngác.
Biểu tình đối phương nhu hoà đi, thở dài, "Cậu không có chỗ để đi đúng không?"
Tạ Hà mím môi, viền mắt ửng đỏ.
Sau đó Tạ Hà liền được người phụ nữ này đem về, cô ly hôn đã nhiều năm, một mình tự mở một quán cà phê, đứa con duy nhất cũng không có ở bên cạnh. Cô nói với Tạ Hà: "Tôi gọi là Du Ngọc, cậu ở đây giúp tôi làm một ít chuyện đi, tôi cho cậu ở lại, còn bao ba bữa cơm, có được không?"
Tạ Hà cảm kích nhìn cô: "Được ạ."
Du Ngọc gật đầu, không nói gì nữa, trực tiếp đưa Tạ Hà tới phòng ngủ, chỉ là một căn phòng đơn sơ, ngay cả phòng vệ sinh cũng là ở bên ngoài hành lang, trong phòng cũng không có đồ đạc gì nhiều, chỉ có một cái giường và một cái bàn nhỏ, đối phương giới thiệu một chút, dặn dò chín giờ ngày mai nhớ đi làm, sau đó liền rời đi.
Du Ngọc mới vừa đi ra khỏi cửa liền nhận được điện thoại, bên kia truyền tới giọng của Lưu Ngạn, "Đã làm xong chưa? Cậu ấy có đáp ứng ở lại hay không?"
"Ở lại chứ còn sao, hơn nữa còn là một đứa nhỏ rất ngoan ngoãn." Du Ngọc nói xong hơi dừng lại một chút, thanh âm có chút chần chờ, "Các anh... Tại sao lại muốn tôi làm như vậy? Nó đã rất đáng thương rồi." Mặc dù là được sắp xếp để tiếp cận với Tạ Hà, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của đứa nhỏ... Nếu như trên gương mặt không có vết sẹo kia, là cỡ nào mỹ lệ... Thật sự là không đành lòng tổn thương nó.
Lưu Ngạn nói: "Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không thương tổn gì tới nó, cô chỉ cần chăm sóc cho nó thật tốt, đừng để nó nhận ra có chỗ nào không đúng là được."
Tạ Hà ngồi ở trên giường gỗ, biểu tình ưu thương nhàn nhạt, cậu thật sự là rất ưu thương đó, bởi vì cậu không thể trốn đi coi phim và ăn mỹ thực, không cho cậu thế giới riêng là hành vi ác nhơn tới cỡ nào.
【 Tạ Hà: bảo bối, nơi này có bao nhiêu cái camera vậy? 】
【444: có hai cái tất cả, một cái gắn trên bóng đèn, một cái để ở cửa. Máy nghe trộm thì có năm cái. . . . . . Giời ạ, căn phòng nhỏ như thế này, có dùng một cái cũng đủ hiệu quả như năm cái rồi mà _(:зゝ∠)_】
【 Tạ Hà: tôi biết rồi, ba ba thật sự là một tên cuồng khống chế a : )】
Tạ Hà đem mô hình ở trong lồng ngực mình lấy ra đặt lên cái bàn duy nhất ở trong phòng, bình tĩnh nhìn nó, từ trong mắt toát lên một chút ý cười ôn hoà cùng hoài niệm, phảng phất như đang chìm đắm trong mộng đẹp, biểu tình cũng đều trở nên hạnh phúc và ngọt ngào.
Thanh âm của cậu rất nhẹ nhàng: "Ba ba..."
Cậu đem mô hình có chút sứt sẹo chỉnh lại, cầm lấy hai người tí hon kia đặt đối diện mình.
"Ba ba, ba nói đây là ba và con, ba còn nhớ không?"
"Đây chính là nhà của chúng ta, căn phòng này là của ba, căn phòng này là của con, chúng ta còn có một hoa viên nữa, ba nói ba sẽ ở đây chơi với con. Đây là nhà của chúng ta..."
Tạ Hà nói nói, nước mắt liền chảy xuống.
"Ba ba... May là còn có ba ở đây với con, con biết ba sẽ luôn ở bên làm bạn với con mà..."