Sở Hình trở lại tẩm cung của Tạ Hà, thủ hạ của hắn đã bị quét sạch hoàn toàn khỏi hoàng cung, đồng thời cũng kiểm soát lại chặt chẽ, ngay cả một con chim cũng không bay ra được, người ở bên ngoài cũng không hề biết được chuyện gì đang xảy ra ở bên trong.
Mới bắt đầu Tạ Hà cũng không có phảng kháng, không biết là do không còn khí lực hay là không quan tâm, giờ khắc này hắn đang nằm ở trên giường, tròn mắt mờ mịt, bên trong mâu sắc hoàn toàn tĩnh mịch, máu tươi thuận theo khóe miệng chảy xuống, vô cùng chật vật.
Sở Hình chỉ cảm thấy cực kì sảng khoái, nhớ tới những chuyện vừa xảy ra… Đôi mắt hơi trầm xuống một chút.
【 đinh, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +10, giá trị hắc hóa -10, trước mắt độ hảo cảm là 10, giá trị hắc hóa là 90】
Sở Hình bình tĩnh nhìn Tạ Hà một hồi, lúc này mới mở cửa đi ra, tùy tiện gọi thân tín tới dặn dò: “Ra ngoài tìm một đại phu, bịt mắt rồi mang về đây.”
Cửa lớn đóng lại, biểu tình Tạ Hà liền thay đổi, tĩnh mịch trong mắt đều bị quét đi sạch sẽ, vươn mình đổi một tư thế khác nằm xuống, ài, tư thế ưu mỹ hoàn hảo như thế thật ra cũng chẳng thoải mái chút nào hết.
【444: kí chủ đại đại ngài còn khỏe không dọ. . . . . . /(ㄒoㄒ)/~~】 thoạt nhìn thiệt là thảm, vừa rồi nó phải nhịn lắm mới không có khóc đó!
【 Tạ Hà: tôi còn tốt lắm a. Mỉm cười ~ ing】
【444: thật sao? Em chỉ có thể che chắn được 30% cảm giác đau thôi à. . . . . . QAQ】
【 Tạ Hà: vừa đủ, tuy có hơi đau, nhưng lại rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ: )】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà: bảo bối đừng lo lắng, nếu tôi không gào lên thảm một chút, thì làm sao có thể khiến giá trị hắc hóa của y giảm xuống chứ? Tôi càng gào thảm, biểu hiện càng thống khổ, thì mới có thể cho y kɦoáı ƈảʍ khi tra tấn tôi, giá trị hắc hóa giảm cũng là lẽ dĩ nhiên. Lúc này chỉ mới là bắt đầu, y còn chưa tưởng tượng được tôi còn có thể thảm tới mức nào đâu, mỉm cười ~ ing 】
【444: ngài còn đang chảy máu đó. . . . . . 】
【 Tạ Hà: chỉ là vết thương nhỏ, chẳng qua là nhìn khủng bố mà thôi. Tôi chỉ cắn cái miệng có chút xíu, qua vài ngày là lành ngay á mà. Yên tâm đi, những chỗ không thể bị thương bảo đảm sẽ không bị gì, tôi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội hưởng thụ ngự thiện của cung đình trong truyền thuyết đâu : )】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà: lại nói tiếp, vừa rồi tôi đã quan sát kỹ căn phòng này, không hổ là hôn quân xa hoa lãng phí, toàn dùng kim ngọc quý báu để làm “đồ chơi”, ngay cả chất liệu bằng bạc kia cũng thật là hiếm thấy, tuy không có chạy bằng điện, nhưng được cái là tài nghệ điêu khắc tinh xảo ở cổ đại, mỗi một thứ đều là một tác phẩm nghệ thuật đạt tới đỉnh cao, thật là có một phen phong vị khác a. . . . . . 】
【444: ngài nhìn trúng mấy món ? 】
【 Tạ Hà: không nhiều lắm không nhiều lắm. 】
444: nó thật ngốc mới đi đau lòng cho kí chủ đại đại, lạnh lùng ~ ing. Đợi chút, nó có phải lặp lại thiết lập này hơi nhiều rồi hay không? ? ?
………………….
Tạ Hà nhàn nhã nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lúc.
Mãi cho đến khi bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, hắn lập tức liền trở mình lăn xuống đất, bắt đầu chậm chạp bò ra ngoài, dọc đường đi còn kéo theo cả một đường máu tươi khiến người khác phải sợ hãi, hắn vừa mới bò tới cửa, liền thấy cửa lớn bị đẩy ra, một đôi ủng đen liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tạ Hà ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hình, sắc mặt cũng trắng bệch, không còn chút máu!
Sở Hình cúi đầu nhìn Tạ Hà, đôi mắt nheo lại nguy hiểm, không phải nỗ lực tự sát mà là nỗ lực bỏ trốn sao, xem ra tên hôn quân này cũng chẳng thành thật một chút nào cả. Y khom lưng bắt lấy hắn, trực tiếp kéo cánh tay đơn bạc của Tạ Hà lên, thô bạo kéo hắn trở về giường.
Trong mắt Tạ Hà đều là một mảnh tuyệt vọng, vùng vẫy một hồi, cũng không còn hứng mà nhắm mắt lại.
Sở Hình mặt lạnh, trực tiếp bóp miệng Tạ Hà ra, nói với đại phu đang choáng váng ở bên cạnh: “Còn ngốc ở đó làm gì? Qua đây nhìn.”
Đại phu nơm nớp lo sợ, đang yên đang lành ở nhà liền bị người khác trói tới đây, thật sự là tai họa bất ngờ giáng xuống đầu! Bất quá nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Sở Hình, vừa nhìn liền biết gϊếŧ người như ngóe a! Gã nào dám phảng kháng chứ, thiếu chút nữa còn bị dọa cho quỳ xuống luôn.
Đại phu tỉ mỉ nhìn miệng của Tạ Hà, nửa ngày sau mới thở dài nói, “Cũng may là vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn cần phải chú ý một chút, không thể lại…” Gã còn chưa nói xong, Sở Hình cũng đã hiểu.
“Để thuốc ở lại, ngươi có thể đi.” Sở Hình nói.
Đại phu thở phào nhẹ nhõm, “Cảm tạ hảo hán cảm tạ hảo hán!” Gã thật sự đã coi Sở Hình là thổ phỉ rồi!
Sở Hình để thân tín của mình bịt mắt đại phu lại lần nữa mang đi ra ngoài, sau đó mới quay đầu lại cười lạnh với Tạ Hà, cưỡng ép thoa thuốc cho Tạ Hà xong, liền đem cái thứ kia đeo lại cho hắn, lúc này mới lạnh lẽo nói: “Bệ hạ, người thật sự không nghe lời chút nào hết.”
Tạ Hà lập tức nhắm mắt lại, mắt điếc tai ngơ.
Sở Hình cười lạnh một tiếng, vươn tay ra, không chút nào mà xé rách vết thương của hắn.
Tạ Hà bởi vì mang theo xích miệng, căn bản không thể nói được câu nào, sắc mặt đau tới vặn vẹo, chỉ có thể phát ra âm thanh a a, hắn nhìn về phía Sở Hình, trong mắt đều tràn đầy hận ý, tựa như nói ngươi tốt nhất là nên gϊếŧ ta, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không được tử tế!
Sở Hình vỗ vỗ mặt hắn, lộ ra một nụ cười quái dị, “Bệ hạ mới đây đã nổi giận rồi sao? Đây chỉ mới là bắt đầu thôi…” Y cúi xuống, nhìn chăm chú hận ý cũng tuyệt vọng trong mắt Tạ Hà, chậm rãi nói: “Thần sẽ cho bệ hạ biết, có đôi khi muốn chết cũng là một loại hi vọng rất xa vời.”
………………………..
Tạ Hà không nghĩ tới thể lực của Sở Hình lại tốt đến như vậy, hàng tồn cũng nhiều đến thế, đem hắn ấn đi ấn lại làm nhiều lần, cuối cùng còn làm hắn tới bất tỉnh luôn.
Lúc hắn tỉnh lại phát hiện thân thể đã được người tắm rửa qua, ngoài trừ trên miệng vẫn còn mang xích, trên người chỉ mặc một cái áo choàng, hai cổ tay cũng được thoa thuốc qua, bên ngoài còn là một lớp băng vải dày cộm, mặt trên còn có một cái còng làm bằng vàng ròng đính đá bảo thạch ước chừng cỡ ba ngón tay, trên còng còn có một cái vòng nhỏ, một cái dây khóa sống động xuyên qua cái vòng nhỏ đó buộc chặt, đem hai tay của hắn gắt gao ràng buộc lại với nhau, dây khóa được nối cố định với chân giường, độ dài chỉ đủ cho hắn hoạt động ở trên giường.
Tạ Hà cực kì đói bụng, mà khi hắn đói hắn sẽ rất là mất hứng, ăn không đủ no thì sau khi thức dậy sẽ làm ra một số chuyện khiến người khác cũng không được thoải mái theo.
【 Tạ Hà: thật là không có tính người, không phải muốn tôi sống tốt hay sao? Làm sao lại không cho tôi ăn kia chứ? Muốn đói chết tôi à : )】
【444: kí chủ đại đại, em cảm thấy nếu y biết được ngài cứ một mực muốn chết, bảo đảm sẽ nghĩ ngài muốn tuyệt thực. . . . . . 】
【 Tạ Hà: tôi tuyệt thực thì y sẽ không ép tôi ăn sao? Ngay cả điểm giác ngộ này cũng không có? Trừ điểm!】 Hắn bị giam cầm như vậy thì ngay cả mặc đồ hay ăn cơm đều chỉ cần há mồm, ngón tay cũng không cần phải động thì mới được coi là một cuộc sống viên mãn, chứ không phải là ở đây chịu đói, điểm này thì ngay cả hàng to xài lâu cũng không thể bù đắp được đâu! Miệng trên miệng dưới của hắn đều cần được đút no đó nha!
【444: . . . . . . 】 hôm nay kí chủ đại đại bị đói có vẻ như táo bạo hơn một chút. . . . . . _(:зゝ∠)_
【 Tạ Hà: ha hả. 】
Lúc Sở Hình trở lại hoàng cung cũng đã rất muộn rồi, vừa vào tới cửa đã nhìn thấy hắn nằm nghiêng ở trên giường, mặt không có chút máu, hai mắt nhắm nghiền, một bộ dáng hấp hối, hắn như vậy cũng bớt đi một phần lệ khí thường ngày, thoạt nhìn vừa yếu ớt vừa đáng yêu.
Lúc y ra ngoài đã phân phó không cho bất luận kẻ nào được tiến vào, kết quả không nghĩ tới sẽ trễ như vậy mới trở lại, hôn quân bị đói bụng cả một ngày trời, hiện tại khẳng định là không được dễ chịu.
Sở Hình dừng một chút xoay người lại, lúc trở về trên tay cũng bưng theo một cái bát, bên trong là cháo thịt nạt rau dưa, dễ tiêu hóa mà cũng dễ ăn.
Y đi tới bên giường Tạ Hà, đem hắn ôm vào ngực, gỡ xích miệng xuống cho hắn, động tác này khiến Tạ Hà đau tới cau mày, sau đó từ từ mở mắt ra, khi nhìn rõ là Sở Hình rồi, trong mắt đột nhiên lộ ra thần sắc căm hận.
Sở Hình phản ứng rất nhanh, nhanh chóng bóp lấy cằm của Tạ Hà, để hắn không có cách nào cắn mình bị thương, bưng bát cháo lên đổ vào miệng hắn.
Nhưng Tạ Hà giãy dụa rất lợi hại, không chút nào phối hợp hết, một bát cháo còn chưa uống được hai ngụm, đã bị đổ toàn bộ ra bên ngoài, trên vạt áo trên giường đâu đâu cũng có, từ đầu tới cuối hắn đều lạnh lùng nhìn Sở Hình, trong mắt cũng là ý cười băng lãnh cùng châm biếm.
Lông mày Sở Hình khẽ nhíu lại, tựa như nghĩ tới cái gì đó, phát ra một tiếng cười nhẹ, “Bệ hạ thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Sở Hình lại lần nữa đi ra ngoài lấy một bát cháo khác cho hắn.
Y vươn tay lau khô khóe miệng của Tạ Hà, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng đỏ sẫm kia, bỗng nhiên cầm lấy bát cháo uống một ngụm, sau đó cúi đầu hôn lên môi của Tạ Hà! Ở khoảng cách gần như vậy, không hề chớp mắt mà nhìn khiếp sợ trong mắt của Tạ Hà, khuất nhục cùng phẫn nộ, từng chút một mà đem cháo từ bên trong truyền qua.
Người này có đôi môi mềm mại đến không tưởng, tựa như mang theo một loại trong veo mát lạnh, mỹ vị đến khiến người khác muốn cắn nuốt… Đôi mắt Sở Hình u ám, không tự chủ được mà như cướp đoạt hôn xuống.
Tạ Hà bị ép ngước cổ há miệng ra, bị hôn tới gần như không thở được, hoàn toàn không khống chế được mà đem đồ ăn đều nuốt vào, ánh mắt càng trở nên giận dữ và xấu hổ hơn.
Sở Hình lại như được nhấm nháp mỹ vị, mỗi lần đút cháo đều rất tinh tế mà hôn qua một lần, cảm giác kia thật giống như món ngon khiến người khác không tài nào quên đi được, thật sự rất là có dư vị vô cùng… Cứ như vậy, Tạ Hà rốt cuộc không kiên trì được, thần sắc khuất nhục mà gian nan mở miệng, “Trẫm có thể… Tự ăn…”
Nhưng Sở Hình cũng không có ý định tác thành cho hắn, vừa có thể nhục nhã hôn quân còn có thể làm chuyện y vui vẻ, y làm sao có thể bỏ qua được? Y cười lạnh: “Muộn rồi.”
Chỉ là một báo cháo, Sở Hình lại đút hơn nửa canh giờ ( = 1 tiếng), cuối cùng đôi môi của Tạ Hà đều bị hôn tới sưng lên, hiện ra màu hồng dụ người mới chịu thôi, Sở Hình cụp mắt nhìn nam nhân ở trước mặt mình.
Mùi vị của cửu ngũ chí tôn quả nhiên thật khiến người khác lưu luyến khó quên.
【 đinh, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +10, trước mặt độ hảo cảm là 20, giá trị hắc hóa 90】
Lồng ngực Tạ Hà kịch liệt phập phồng, mắt phượng oán hận mà nhìn Sở Hình, tóc dài đen kịt ngổn ngang ở trên giường, kết hợp với làn da trắng nõn như tuyết của hắn quả thật là đẹp không sao tả xiết được.
Nghĩ tới người cao quý nhất thiên hạ giờ khắc này lại tựa nam sủng mà bị y đùa bỡn bắt nạt, trong lòng Sở Hình liền sinh ra một cỗ kɦoáı ƈảʍ chinh phục mà từ trước tới nay chưa bao giờ có, bên môi cũng lộ ra một nụ cười nhạt.
Lúc này mới đem Tạ Hà đè xuống đổi thuốc, sau đó lại đem hắn mạnh mẽ làm nhục một phen.
………………………
Sở Hình là một người có tự chủ, mấy ngày nay cũng không có làm gì Tạ Hà, bất quá y lại tìm được một niềm vui mới, tỷ như đút cho Tạ Hà ăn. Từ sau lần nếm được mỹ vị kia, mỗi ngày ba bữa y đều sẽ đúng giờ mà đút cho Tạ Hà, Tạ Hà mới đầu còn phản kháng kịch liệt, sau đó liền chấp nhận số phận, sự phản kháng của hắn trong mắt của Sở Hình chẳng khác nào là một trò cười cả.
Niềm vui thứ hai của Sở Hình chính là đổi thuốc cho Tạ Hà, mỗi lần đều đem Tạ Hà làm cho giận dữ và xấu hổ muốn chết.
Cứ như vậy qua mấy ngày, giá trị hắc hóa của Sở Hình cũng giảm xuống được 10 điểm.
Vết thương trên người Tạ Hà cũng đã lành hẳn, hắn bắt đầu suy nghĩ phải thay đổi tình trạng bây giờ một chút, dù sao thì hắn cũng rất muốn ăn được một bữa cơm cung đình, chứ ngày nào cũng ăn cháo như thế này thì thật ngấy muốn chết, vả lại mang theo xích miệng cũng chẳng thoải mái chút nào cả, hơn nữa hắn cũng rất hoài niệm Sở tướng quân trước kia.
Rất nhanh, cơ hội mà Tạ Hà chờ đợi cũng tới rồi.
Cảnh Chiêu là một hôn quân, tuy rằng cũng có mấy ngày không vào triều, nhưng nhiều nhất cũng không quá năm ngày, mà hiện tại đã là ngày thứ tám. Đại quân của Sở Hình hồi kinh, hoàng đế liền không lộ diện, lại liên tưởng đến bi kịch trước kia của Anh Quốc Công phủ, khiến trong lòng của nhiều người cũng có ít nhiều suy đoán riêng, kinh thành trước nay chưa từng có sóng gió… Nếu Tạ Hà còn không lộ diện nữa, thì ngụy trang cũng sắp kéo dài không nổi rồi.
Lúc này Sở Hình chỉ có hai sự lựa chọn, một là trực tiếp gϊếŧ chết hắn, khởi binh mưu phản, hai là đem hắn ra ngoài dạo một vòng, tạm thời làm yên lòng trên dưới triều đình, cũng cho y tranh thủ thêm một chút thời gian.
Ngày thứ chín, Trần Tông liền tiến cung.
Mẫu thân của gã vì chịu đả kích của tiểu nhi tử mà bệnh không qua khỏi, vừa gặp được Trần Tông liền nhắm mắt buông tay, Trần Tông thống khổ vạn phần mà an táng mẫu thân, xử lý xong xuôi chuyện nhà, lại đồng thời sắp xếp bố cục bên ngoài thay Sở Hình, tới hôm nay mới có cơ hội tiến cung được.
Lần này gã tới là muốn thương lượng chuyện của Tạ Hà, rất nhiều người nói bóng nói gió với gã, hoài nghi hoàng đế đã chết, gã cũng không thể kéo dài thêm được nữa.
Trần Tông đi thẳng tới thư phòng của Sở Hình, đợi hơn một canh giờ, mới cùng Sở Hình tiến tẩm cung của hoàng đế, lúc gã đi vừa đi vào cửa nhìn thấy dáng dấp của Tạ Hà, nhất thời liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Một cẩu hoàng đế lúc nào cũng tự đại ngông cuồng, giờ khắc này hai tay lại bị trói ở phía sau, sắc mặt trắng bệch, thân thể gầy gò, vô cùng chật vật mà nằm nghiêng ở trên giường… Bên trong mắt phượng đen tuyền đều là một mảnh âm u tử khí, nhìn thấy bọn họ vừa tiến vào, nhất thời lộ ra thần sắc cực kì oán độc, trong cổ họng cũng phát ra một âm thanh trầm thấp ngột ngạt, tựa như con thú sắp chết giãy dụa ở trong lồng.
Trần Tông chỉ run lên một chút, lập tức cười ha hả, hầm hực trong lòng mấy ngày nay cũng nhất thời tiêu tán hơn phân nửa, chỉ cảm thấy cực kì suиɠ sướиɠ!
Gã đi tới trước mặt Tạ Hà, cười lạnh nói: “Bệ hạ, tư vị muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong như thế nào hả?”