Công Ngọc

Chương 23

"Có người muốn lột sạch Đế bào trên người hắn, kéo hắn xuống khỏi ngự tòa."

...

Phủ thị lang tọa lạc trên con đường chẳng đẹp đẽ là bao. Nơi ấy gần ngoại ô kinh thành, tổng cộng có hai gian tiểu viện, từ ngoài nhìn vào chỉ như một gian nhà nghèo tầm thường, rêu xanh bò đầy tường, cây mai vàng trong viện đã khô héo, duy chỉ cành trúc biếc xanh mới lộ ra mấy phần ý xuân đã về.

Thương Châu vận một bộ váy vàng nhạt như ý, đang tựa vào đình viện nhắm mắt dưỡng thần.

Vết thương trên thái dương nàng đã khỏi, có điều muốn vết tích phai mờ phải thêm một khoảng thời gian nữa. Nàng chẳng tận lực che lấp vết thương, vẫn ngày ngày tới nha môn trung thư làm việc, chỉ là danh tiếng còn chưa hạ xuống nên cũng không tiện đi lại các nơi trong thành Nghiệp Kinh, còn nhàn hạ hơn rất nhiều so với những ngày trước.

"Đại nhân, sáng nay Tạ tiên sinh đã rời kinh."

Một tên cận hầu thấp giọng nói, lại trình một bản chép thơ lên: "Bên ngoài vừa có người dâng bản sách này lên, người kia hình như chỉ là một kẻ điếc, hỏi còn chẳng biết tên họ, vô cùng cổ quái."

Thương Châu im lặng, thoáng nhìn chữ bên trên, đôi mắt bỗng sáng lên, lập tức cầm lấy như nhặt được trân bảo: "Là tác phẩm của Tạ tiên sinh."

"Lần này Tạ Thường Thường hại đại nhân thảm như thế, suýt chút nữa đã khiến đại nhân kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi."

Thương Châu cụp mắt, chỉ lo lá trúc ướt sương sẽ đọng lên trang giấy, nâng bản chép thơ muốn đi vào nhà đọc: "Ngươi không biết, bà là sơ tâm của ta. Nếu không có thơ của bà, đoạn đường gian nan hiểm trở này, nhất định ta sẽ chẳng đi nổi."

Nàng còn đang muốn điểm đèn, ôm thảm nhung lông thỏ lật xem thơ mới, lại nghe bên ngoài có người đến báo: "Đại nhân, Yến tướng đến."

Thương Châu lập tức thả bản chép thơ xuống, đứng dậy đi tới tiền thính nghênh đón: "Hạ quan bái kiến Yến tướng."

Yến Hồng vén áo bào ngồi xuống, nghiêm mặt gật đầu: "Nơi không người, vẫn xưng hô thầy trò đi."

"Vâng, thầy." Thương Châu tự tay châm trà cho ông ta.

Yến Hồng nhận trà, nhìn trán nàng rồi hỏi: "Vết thương thế nào rồi?"

"Vốn chỉ là vết thương nhỏ, cũng chẳng gây trở ngại gì." Thương Châu cung kính quỳ xuống, cụp mắt nói: "Lần này học sinh khiến thầy thêm phiền toái, làm hỏng chuyện của thầy, còn chưa từng thỉnh tội, mong thầy trách phạt."

Yến Hồng đánh giá gian tiền thính này, còn chẳng sánh được với một gian sương phòng lớn của quan lại tầm thường, ngữ khí hơi chìm xuống" "Đứng lên đi, phạt ngươi rồi, Bác Học khoa năm nay vẫn phải tổ chức như thường, thí sinh cũng đã lục tục vào kinh rồi."

Thương Châu còn muốn nói nữa, Yến Hồng giơ tay ngắt lời nàng, cũng chẳng hề có ý tứ trách cứ: "Lần này Lâm Kinh Phác ở trong tối, ta lại ở ngoài sáng. Việc tạo thế cho nữ tử và Học viện đánh nhau cũng đều là một tay y đẩy lên, khiến chúng ta chiêu nào chiêu nấy đều bị động, ngươi và ta đều trở thành quân cờ bị y đùa bỡn trong lòng bàn tay. Mà bố cục y muốn, đương nhiên vẫn còn chỗ yếu hại."

Thương Châu mím môi, đứng lên thẳng tắp, lại nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài.

Yến Hồng nhấp một ngụm trà, vững giọng nói tiếp: "Năm đó cũng là vi sư sơ sẩy, cho là giết "hiền Thái tử" Lâm Minh Chương, người của Ân triều sẽ chẳng còn ngày sau nữa, lại chẳng ngờ qua bảy năm ngắn ngủi, dư nghiệt Trung Nguyên thế vẫn chẳng đổi. Chuyện đã thành rồi, Lâm Kinh Phác có hậu phương, có tâm tính có thủ đoạn, còn có thể chịu nhục, cam nhịn đi vào ổ địch, tuyệt đối chẳng phải là hạng giá áo túi cơm. So với Lâm Minh Chương năm ấy, y chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh."

Thương Châu muốn trấn an ông ta: "Khi Ân triều vong, bọn họ khuynh động lực lượng cả nước mới bảo vệ được Lâm Kinh Phác. Năm đó y vẫn còn nhỏ, những năm nay được Ngũ Tu Hiền một tay dạy dỗ, thầy có thể dự liệu được rất nhiều chuyện."

Yến Hồng đứng dậy đi vào sân vắng, nhìn giọt mưa trên mái hiên, nước đọng thành ao, nơi cổ họng thoáng chốc nguội lạnh: "Những năm nay, tâm huyết vi sư đều trút xuống chuyện thay đổi chế độ xã hội, bới móc khuyết điểm thế gia, chuyện sơ sẩy cũng chẳng phải chỉ mình Lâm Kinh Phác, cho dù là đề phòng y hay giết y đều không phải là việc khó khăn nhất."

"Thầy..."

"Chuyện sơ sẩy nhất, vẫn là Thiên tử trên đầu chúng ta." Giữa lời trào phúng, Yến Hồng còn nhuốm vẻ vui mừng, thần sắc cực kỳ phức tạp, lại hỏi nàng: "Ngươi cảm thấy Hoàng Đế của chúng ta là dạng Hoàng Đế nào?"

Thương Châu suy tư: "Nhìn như thiếu niên hoa mắt ù tai, kì thực..."

Nàng ngậm miệng, không dám tùy tiện nói tiếp.

Yến Hồng liền nối tiếp lời nàng: "May mà Khải triều là tân triều, tiên đế không hiểu tâm thuật Đế Vương, ra đi quá vội vàng, không bày sẵn đường trong triều cho hắn. Có thể lúc trước khi Hoàng Thượng bồi dưỡng hoạn quan vẫn còn bình tĩnh ẩn nhẫn, bây giờ Nội phủ bại một lần, hắn lại lập tức tha mất một miếng thịt mỡ đi giữa đám người. Huống hồ, từ nửa năm trước khi Lâm Kinh Phác vào kinh, Lãng Xuân phường đối diện Học xã của nữ tử đã mở rồi, nào có thể coi là một mình Lâm Kinh Phác trù tính được."

Ông ta sao có thể không biết những năm nay trên triều đình, Ngụy Dịch có được hay chăng, đáy lòng cũng chẳng thăm dò ra được ý đồ gì xấu.

Những năm nay, Yến Hồng vẫn biết mình đang làm gì. Ông ta áp chế thế gia, thế gia tất sẽ dùng thế lực chèn ép lại hoàng quyền. Có lẽ, ông ta sớm đã mong có ngày có thể tranh đấu cùng Ngụy Dịch, vậy mà ngày ấy lại tới quá nhanh, khí thế hung mãnh, còn khiến ông ta cảm thấy ngoài dự liệu.

"Khôi phục khoa cử, hắn nghiễm nhiên đã hạ chiến thư với bổn tướng, đứng cùng một chỗ với Lâm Kinh Phác."

Thương Châu cau mày: "Thầy muốn ứng đối với người kia?"

Mấy giọt mưa rơi vào lòng bàn tay Yến Hồng, nát bấy chẳng còn tàn ảnh. Ông ta lạnh lùng kéo ống tay áo lại: "Không vội, chỉ là tiểu bối, để hắn đắc thủ một lần thì có làm sao? Thiệu thượng thư ở Kế Châu đã khởi hành hồi kinh rồi, việc này hoàn toàn chẳng tới phiên ta nhọc lòng, cứ để bọn họ nháo trước đã."

"Không phải Thiệu thượng thư chỉ đi Kế Châu an táng mẫu thân thôi sao, vì sao còn có thể dẫn người về Nghiệp Kinh được?" Thương Châu không rõ, tâm tư lung lay, còn nói: "Học sinh có nhớ, trước kia Hoàng Thượng lớn lên ở nông thôn Kế Châu, chẳng lẽ, Hoàng Thượng còn có cố nhân ở Kế Châu?"

Yến Hồng vui mừng nhìn nàng: "Thói đời loạn lạc, đến con chó con mèo cũng có thể là hoàng thân quốc thích. Thiên hạ cũng đâu chỉ có mình hắn mang họ Ngụy."

...

Ngày xuân ngắn ngủi, sau giờ Ngọ, trời đã buông mây nóng rát, gần như vào hạ, Diễn Khánh điện cũng phải lấy thêm mấy chậu băng.

"Hoàng Thượng, bài thi của các thí sinh đều đã được trình cống lên đây cả rồi. Thần và những vị giám khảo khác đã đánh giá thành mấy loại, có điều ba vị trí đầu của Bác Học khoa vẫn phải để Hoàng Thượng tự tay khâm định."

An Tri Chấn báo cáo tỉ mỉ công việc khoa thi tại ngự tiền, mấy ngày nay ông ta chạy đi chạy lại, sóng gió vất vả vì việc của Bác Học khoa, trái lại tinh thần càng thêm sáng rõ.

Ngụy Dịch gật đầu: "Lát nữa trẫm sẽ xem kỹ, An thái sư khổ cực rồi."

"Có thể thay Hoàng Thượng phân ưu là may mắn của thần..."

Ngôn từ của An Tri Chấn cao vút lên, lại chẳng tiện ngẩng đầu. Giờ khắc này, Lâm Kinh Phác còn đang ngồi trên đệm mềm cùng Ngụy Dịch, nếu không có người khác, cũng chẳng có cái nóng như xé da nướng thịt kia, lưng hai người gần như đã kề sát vào chung một chỗ.

"Hoàng Thượng, Thiệu thượng thư đang cầu kiến bên ngoài."

Sau khi Quách Tái thông báo còn thấp giọng cúi đầu nói bên tai Ngụy Dịch cái gì, Lâm Kinh Phác ngồi cạnh dễ dàng nghe được, Ngụy Dịch cũng chẳng kiêng kỵ, để y nghe thoải mái.

Sắc mặt Ngụy Dịch nhất thời không được tốt lắm.

An Tri Chấn vội vàng khom người cúi đầu: "Vậy, thần xin cáo lui trước."

Gần như là chân trước chân sau, Thiệu Minh Long đã dẫn một nam một nữ đi vào chính điện.

Lâm Kinh Phác tĩnh tọa xoa xoa băng lạnh, liếc mắt đánh giá tướng mạo hai người kia. Bọn họ giống nhau tới mấy phần, hẳn là hai mẹ con, áo quần trên người hào hoa phú quý, có thể nhìn ra là chẳng vừa vặn lắm, hệt như mặc trộm của người khác, từng cử chỉ cũng chẳng giấu nổi vẻ tục khí.

Y nhíu mày liếc nhìn Ngụy Dịch, phát hiện hắn có gì đó không đúng lắm.

"Thần Thiệu Minh Long tham kiến Hoàng Thượng..."

Chẳng chờ Thiệu Minh Long nói xong, phụ nhân đằng sau đã cười đùa tiến lên đón: "Dịch ca nhi, tâm can của ta, mấy năm rồi cô mẫu cũng chẳng gặp được ngươi, chớp mắt đã lớn đến vậy rồi..."

Phụ nhân kia còn bận kéo theo nam tử tráng niên bên cạnh: "Nhanh, Hổ, mau qua đây nhìn một cái, đây là đường đệ ngươi đấy. Bây giờ các ngươi chơi đùa với nhau vẫn được, tiền đồ của người ta đã là Hoàng Thượng rồi."

Ngụy Hổ kia cao lớn thô kệch, ấy là gen di truyền của Ngụy gia. Gã đánh giá Thiên tử trên ngự tòa, gương mặt thô ráp kia toát ra vẻ coi thường lẫn khó mà tin nổi: "Ngày xưa cảm tình của ta và đương kim Hoàng Thượng cũng đúng là tình huynh đệ đấy. Hoàng Thượng lau giày cho ta, hầu ngựa cho ta, còn ăn qua cơm thừa canh cặn của ta rồi!"

Phụ nhân trên điện nhảy dựng lên gõ đầu gã: "Khụ, huynh đệ các ngươi đã lâu không thấy, vừa thấy mặt đã nói những thứ không quan trọng kia làm gì."

Ngụy Dịch mặt mày kín bưng, sau gáy lại chảy xuống từng tầng mồ hôi.

Những kẻ này tiến vào gian điện trông đã vừa bẩn thỉu vừa xúi quẩy, nhìn Lâm Kinh Phác lại càng giống tiên nhân. Y cười lãnh đạm, băng dưới lòng bàn tay đã hóa thành nước, rất có hứng thú chế giễu.

Nhưng y vừa nhấc mắt, đã thấy dường như Ngụy Dịch mơ hồ phát run.

Trong lòng y không khỏi kinh ngạc, Ngụy Dịch thế mà lại phát run.

Chẳng rõ là tức giận, hay là sợ.

Thiệu Minh Long: "Hoàng Thượng, tháng trước thần hồi hương an táng tiên mẫu, trên đường ngẫu nhiên gặp được Trưởng công chúa, bèn đưa bọn họ về Nghiệp Kinh."

"Trưởng công chúa?" Ngụy Dịch lạnh mắt nhìn đức hạnh hai kẻ kia, miễn cưỡng sinh ra một tia cười lạnh: "Trẫm còn chưa ban sắc lệnh phong hào, Thiệu thượng thư đã đổi giọng nhanh đến thế rồi."

Thiệu Minh Long: "Phong hào chẳng vội, có thể để Lễ Bộ định ngày. Người này quả thật là tỷ muội đồng mẹ của tiên đế, là cô mẫu của Hoàng Thượng, có công ơn nuôi dưỡng Hoàng Thượng. Ban đầu lập triều, Kế Châu chiến loạn không dứt, nông thôn Khải Phong cũng hỗn loạn bất kham, tiên đế luôn muốn tìm người thân lại chẳng có kết quả, bây giờ có thể tìm Trưởng công chúa về, cũng coi như làm sáng tỏ tâm nguyện của tiên đế một phen."

"Thiệu thượng thư không hổ là lương thần điều binh khiển tướng, tin tức trên đường cũng bị khóa chặt toàn bộ, hồi kinh rồi mới cho trẫm kinh hỉ. Trẫm còn phải thưởng ngươi thật long trọng." Cổ họng Ngụy Dịch lạnh lẽo đong đầy lửa giận, lại đè nén phẫn nộ xuống, không phát ra được.

Thiệu Minh Long mặt không sợ hãi, quỳ xuống.

Dân gian vẫn đồn đại, Ngụy Dịch là con trai của Ngụy Thiên Khiếu và một ni cô mỹ mạo sinh ra trong am. Hắn sinh còn chưa lâu, mẫu thân ni cô đã nhảy sông tự vẫn, Ngụy Thiên Khiếu chỉ là phường lưu manh, chẳng biết nuôi hài tử nên đưa hắn cho thân thích nuôi nấng, ngày thường còn chẳng thèm hỏi tới.

Thân thích kia, chính là thân tỷ Ngụy Phượng Trân của Ngụy Thiên Khiếu.

Ngày ấy, Ngụy Dịch là nghiệt chủng người người hô đánh, có thể tưởng tượng được trước đây cuộc sống của hắn giày vò đến nhường nào. Bây giờ, Lâm Kinh Phác thấy hai mẹ con nhà này, đáy lòng cũng nắm được đại để rồi.

Dọc theo con đường này, Ngụy Phượng Trân được Thiệu Minh Long chăm lo sinh hoạt thường ngày, đeo vàng đeo bạc đã cực kỳ kiêu ngạo, bây giờ đánh giá cung điện rực rỡ ánh vàng này, bèn "ui da" một tiếng, cười đi tới trước mặt Ngụy Dịch: "Cháu ngoại trai ngoan, cô mẫu đúng là không nuôi không ngươi mười hai năm. Chúng ta là máu mủ một mạch, ngươi muốn phong cô mẫu làm Trưởng công chúa, nói thế nào cũng phải phong đường ca ngươi là vương gia chứ, phải không?"

Sắc mặt Ngụy Dịch đã nham hiểm vô cùng, lạnh lùng nhìn hai mẹ con Ngụy Phượng Trân và Ngụy Hổ. Vào giờ phút này, hắn phảng phất như đang chịu phạt, có người muốn lột sạch Đế bào trên người hắn, kéo hắn xuống khỏi ngự tòa.

Có người muốn nhắc nhở hắn: Dù hắn có làm Hoàng Đế, cũng chỉ là một kẻ mệnh tiện.

Nếu Lâm Kinh Phác không ngồi ở chỗ này, hắn còn dễ chịu đựng hơn một chút, nhưng đến nước này, chẳng rõ hắn đã kém cỏi hơn Lâm Kinh Phác bao nhiêu phần rồi.

Vậy mà Lâm Kinh Phác bất động thanh sắc, đầu ngón tay bắt được mấy khối băng, đột nhiên quăng mạnh vào người Ngụy Phượng Trân và Ngụy Hổ, ép bọn họ phải cách lui Ngụy Dịch ra vài bước.

Bột băng văng cả lên quan bào của Thiệu Minh Long. Ông ta không lui đi, cũng có thể là chẳng kịp đề phòng, chỉ kịp cụp con ngươi xuống.

Lâm Kinh Phác cầm hàn băng trong tay, lại cười cực kỳ dịu dàng: "Nếu là Trưởng công chúa và Vương gia, vậy chiếu theo lễ nghi tôn ti, đầu tiên phải quỳ xuống trước mặt Hoàng Thượng, dập đầu hành lễ đi đã."

...
Bình Luận (0)
Comment