Công Ngọc

Chương 36

"Hắn cô đơn gần hai mươi năm, lần đầu tiên nếm được tư vị của hai chữ "cô quạnh"."

...

Tiệc tàn rất sớm, người của sứ đoàn cũng quay trở về dịch quán.

Đèn trong Diễn Khánh điện trắng đêm chưa tắt, chính điện và Thiên điện đều đóng chặt cửa, thoáng như cách cả sông xa lạch trời.

Cung tỳ bưng nước nóng tới, đang muốn phụng dưỡng rửa chân cho Ngụy Dịch.

"Nguội." Ngón chân Ngụy Dịch còn chưa dính nước, người đã lên tiếng trước.

Cung tỳ lập tức đi đổi một chậu nước càng nóng hơn, khi bưng tới trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Ngụy Dịch liếc mắt nhìn chậu nước kia, lạnh lùng nói: "Quách Tái, ngươi lại đây rửa cho trẫm."

Quách Tái vâng dạ tiến lên, cuốn gọn ống tay áo rồi ngồi chồm hỗm xuống thử nhiệt độ nước thay hắn, tay còn chưa chạm vào trong nước đã bị Ngụy Dịch đạp văng cả chậu đồng lên người.

Quách Tái bị nóng đến hoa cả mắt, run rẩy quỳ xuống đánh "bịch" một tiếng.

Trong nháy mắt, người trong ngoài hai gian đều quỳ cả xuống, động tĩnh huyên náo rất lớn.

"Hoàng, Hoàng Thượng thứ tội..." Quách Tái nhỏ giọng xin tha.

Ngụy Dịch khom người xuống, kéo khóe miệng ép hỏi: "Trẫm hỏi ngươi, ngươi có tội gì?"

Quách Tái nghẹn họng không trả lời được, đành phải rũ mi mắt, thay người ta nhận lấy lửa giận của Thánh Thượng.

Ngụy Dịch lại đạp vào cằm hắn.

Quách Tái chỉ cảm thấy cằm mình gần như vỡ nát, đến âm giọng cũng chẳng phát ra nổi: "Hoàng Thượng bớt giận, hôm nay Nhị gia cũng không có ý đó..."

"Y vô ý, chẳng lẽ là trẫm đa tình?" Nói đến đây, đuôi mắt Ngụy Dịch lạnh như băng, chẳng thèm để ý tới Quách Tái nữa.

Hắn và Lâm Kinh Phác làm sao dám đàm luận đến một chữ "tình" này, từ đầu đến cuối chỉ là bị lợi ích làm cho mê muội mà thôi.

Bọn họ chẳng dám lấy ra dù chỉ là một tia chân tình, chỉ ràng buộc lẫn nhau bằng thứ dụ,c vọng thuần túy nhất, lại cố tình chẳng chịu nổi một đòn như thế, cắn xé, thắng bại hay ôn tồn ngày ấy đều trở thành những ký ức chẳng còn chút ý nghĩa nào.

Ngụy Dịch thắng thì đã làm sao, sắc dục đều là thứ hại người.

Tính riêng điểm này, hắn hoàn toàn chẳng sánh bằng Lâm Kinh Phác nhìn xa trông rộng, ngộ tính cao. Khi Ngũ Tu Hiền và Tạ Thường Thường muốn đón Lâm Kinh Phác rời khỏi Nghiệp Kinh, y không đi mà ở lại Hoàng cung triều đình; bây giờ Bắc Cảnh muốn bắt Lâm Kinh Phác làm con tin, y lại để bọn họ tự nhiên muốn làm gì cũng được.

Bắc Cảnh chắc chắn sẽ có thứ Lâm Kinh Phác muốn, nhưng y không nên vì trù tính đại nghiệp mà bỏ Ngụy Dịch qua một bên nhanh đến như vậy, bỏ lại hắn một mình ứng phó tại Nghiệp Kinh.

Nỗi lòng Ngụy Dịch như tê dại, chân đạp chậu vàng, nghe tiếng tàn hương rơi xuống, nửa ngày sau mới lạnh lùng nhìn về hướng Thiên điện.

Hắn cô đơn gần hai mươi năm, lần đầu tiên nếm được tư vị của hai chữ "cô quạnh".

Nhưng hắn biết, trước mắt chính mình chẳng rảnh bận tâm đến ân tình đáng thương hoang đường như nước tựa sương với Lâm Kinh Phác.

Thế lực Bắc Cảnh đã nhúng tay vào, vũng nước sâu trong Nghiệp Kinh càng thêm đục ngầu, Ngụy Dịch phải vội vã nhảy vào nơi lẫn lộn này, giao du với kẻ xấu.

...

Thâm cung khó ngủ, Lâm Kinh Phác ho đến tận nửa đêm, trời còn chưa sáng đã thức dậy.

Trước khi đi, sứ đoàn Bắc Cảnh đã cầm công văn Lễ Bộ phát xuống đến Thiên điện, thỉnh Lâm Kinh Phác đi dịch quán, muốn trù tính cho việc chuẩn bị về Bắc Cảnh. Chủ nhân chính điện đã tới Lan Chiêu điện nghị sự, gần đây cũng không còn hỏi đến chuyện Thiên điện nữa.

Hai người ở chung một gian cung điện, hiếm thấy ba ngày chẳng gặp một lần, chẳng nói một câu.

Lâm Kinh Phác lên xe ngựa của sứ thần. Ngày hôm nay người tới đón y không phải sứ thần đích thân A Triết Bố phái tới mà là người của Lâm Bội Loan. Lâm Bội Loan muốn gặp y. Trước mắt, y sắp tới Bắc Cảnh làm con tin, có qua lại với người Bắc Cảnh cũng chẳng cần phải lo đến quá nhiều cấm kỵ.

Đến dịch quán, Lâm Kinh Phác xuống xe ngựa, chợt thấy ngoài xe nổi trận khô nóng khó chịu. Y tiện tay muốn cầm quạt bên eo, lại phát hiện ra rỗng tuếch.

"Lâm Nhị gia?" Tiểu nhị dịch quán hỏi y.

Lâm Kinh Phác ôn nhuận như ngọc: "Không sao, xuất cung quên mang theo túi tiền, không có bạc vụn."

Y lấy mấy xu tiền đồng từ bên eo còn lại ra, gom đủ mới thưởng cho kẻ kia.

Tiểu nhị cúi người: "Tạ ơn Nhị gia!"

Sứ thần Bắc Cảnh không hiểu đạo đối nhân xử thế của Trung Nguyên, có hơi không kiên nhẫn, bèn giục y lên lầu.

Lâm Kinh Phác đi theo gã lên trên.

Gian nhà này chẳng lớn, lư hương và chăn gấm đều là những vật tốt nhất, Tôn Hoài Hưng xử lý chút chuyện nhỏ này vô cùng chu đáo. Lâm Bội Loan đang ngồi phía kia may vá xiêm y, bên cạnh còn có một đại nam hài chừng năm, sáu tuổi.

"Đến rồi." Lâm Bội Loan nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, nói: "Mời ngồi."

Câu "mời ngồi" này vô cùng xa lạ, Lâm Kinh Phác cũng chào một tiếng rồi mới ngồi xuống.

Nam hài chẳng nhát người, hiếu kỳ víu vạt áo bào thêu trúc của Lâm Kinh Phác, chớp hai mắt hỏi: "Đây là cái gì? Xưa nay ta chưa từng thấy trên thảo nguyên bao giờ."

Lâm Kinh Phác nở nụ cười, dịu dàng nói với nó: "Cành trúc. Ngày sau ngươi ở lại Nghiệp Kinh sẽ thường xuyên thấy được. Một năm bốn mùa nó vẫn luôn xanh, hệt như thảo nguyên Bắc Cảnh."

Lâm Bội Loan thả kim khâu xuống, kéo cánh tay nó lại: "A Đạt, ngươi đi ra ngoài tìm Bố Cùng thúc thúc chơi đi. Mẫu hậu cần bàn việc với vị tiên sinh này."

A Đạt hiểu chuyện gật đầu, cầm máy xay gió trên bàn vui vui vẻ vẻ chạy ra ngoài.

Lâm Kinh Phác không khỏi sinh ý cười: "Đứa bé này vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu."

Lâm Bội Loan lại lạnh nhạt, trong đôi mắt đẹp chẳng sinh nửa phần từ bi: "Vẫn còn quá nhỏ, chẳng hiểu sự đời, không biết tương lai dù có sống sót cũng định sẵn sẽ gian nan hơn người thường gấp cả trăm lần."

Lâm Kinh Phác đã trải qua đủ kiểu khổ sở giữa nhân gian, không khỏi nhíu mày, lại ngay lập tức lấy ý cười dịu dàng che đậy: "A tỷ gọi ta đến là có chuyện gì?"

Lâm Bội Loan cười khẽ: "Ta gả tới Bắc Cảnh đã mười lăm năm, là nữ nhân của Hãn vương tiền nhiệm Cách Kho, đã không còn là công chúa Đại Ân, mà trên danh nghĩa, ngươi vẫn là vua Đại Ân. Hai tiếng "a tỷ" này, ta không chịu nổi."

Đáy mắt nàng chẳng có ý hận, năm tháng đã gột rửa mảnh lòng ấy đến không còn dư lại nửa phần. Mặt mày nàng cũng không hiện vẻ tang thương, chỉ còn âm giọng lạnh nhạt mà thôi.

Nàng tựa như mỹ nhân trong tòa thần miếu, đẹp đẽ mỹ miều nhưng lại thiếu mất vẻ linh động hoạt bát, càng tôn lên cái cao cao tại thượng, khí thế bức người.

Lâm Kinh Phác cũng chẳng hề nổi giận, chỉ vu,ốt ve ngón tay cái, đoán dụng ý của nàng: "Ngươi tìm ta đến là để nói chuyện con tin."

Lâm Bội Loan hỏi ngược lại: "Trước đây mấy ngày, ngươi đáp ứng làm con tin Bắc Cảnh giữa yến hội, rốt cuộc là có ý gì?"

"Đao đã gác trên cổ, ta chỉ muốn mạng, không còn lựa chọn nào khác." Lâm Kinh Phác đi rót trà uống, nhẹ như mây gió.

Lâm Bội Loan: "Lòng Hoàng Đế Đại Khải ngưỡng mộ ngươi, rõ ràng là ngươi chọn."

Chén trà trong tay Lâm Kinh Phác thoáng khựng lại, lại cười nói: "E là a tỷ đã hiểu nhầm rồi. Ta và hắn chỉ là gặp dịp thì chơi, theo nhu cầu mỗi bên mà thôi."

Nửa năm trước Lâm Bội Loan vẫn ở Bắc Cảnh, ít nhiều cũng từng nghe nói về sự tích của y và Ngụy Dịch, thấy người trước mắt thong dong vô tình, lại bất đắc dĩ cười nhạo: "Tâm tính như thế này, ngươi thực sự là binh sĩ tốt của Hoàng gia."

Lâm Kinh Phác vững vàng đặt cốc trà xuống, im lặng không nói.

"Ta chỉ tới đây khuyên ngươi một câu, nếu như ngươi vì muốn giúp Ngụy Dịch chiêu an Hạ Lan Quân, cho là chỉ cần không tiếc bất cứ giá nào giữ ta lại thành Nghiệp Kinh, Hạ Lan Quân sẽ chịu cúi đầu quy hàng, vậy thì ngươi sai cả mười phần rồi."

Lâm Kinh Phác nhẹ nhàng nhíu mày: "Ồ?"

Lâm Bội Loan chậm rãi đứng dậy: "Thế nhân có lời đồn đại, nói năm ấy Hạ Lan Quân khư khư cố chấp tấn công Bắc Cảnh, thậm chí sau đó chẳng tiếc trở thành quân đảo chính triều đình là vì ta; còn nói quanh năm hắn đóng thủ biên cương Bắc Cảnh cũng là vì bảo vệ ta và A Đạt, đúng là quá mức buồn cười..."

Nàng dừng một chút, tâm tư bay xa, lại ôn hòa nói: "Thuở thiếu thời, ta và Hạ Lan Quân quả thực đã có một đoạn tình lưỡng tâm lưỡng duyệt. Sau đó, ta lại bị phụ hoàng đưa lên con đường hòa thân, ban đầu còn lo lắng sợ hãi, hàng đêm nhớ nhà mà chẳng được về; sau đó nữa, gian nịnh hợp mưu khiến binh mã của Hạ Lan Quân chết đói, giết sạch tộc nhân của hắn, hắn bị ép phải canh giữ ở Thiên Hành quan những mười ba năm là bởi chẳng còn đường thối lui. Trước mắt là thù nhà hận nước, trên vai ta và Hạ Lan Quân đều gánh mạng người nặng trình trịch, ta trông coi con dân của ta, hắn trông coi binh lính của hắn. Vật đổi sao rời, tình yêu hồ đồ của thiếu niên đã bị quên lãng từ lâu rồi. Nếu nói thật, quan hệ tình cảm của ta và hắn cũng chỉ còn lại chút cảm khái chí lớn gặp nhau mà thôi."

Gió ấm thổi vào căn phòng, thổi đến mức chuông gió vang vọng, Lâm Bội Loan theo bản năng muốn cài trâm lên tóc mây, lại nhận ra trên đỉnh đầu chỉ có hai bím tóc nhỏ dài tết theo người dị tộc.

Lâm Kinh Phác cũng nhìn bím tóc cao cao của nàng, cảm thấy rất không chân thực, hỏi: "Ngươi đang muốn khuyên ta không đi Bắc Cảnh, hay là muốn khuyên ta có đến Bắc Cảnh cũng phải nhẫn nhục chịu đựng, không gây chuyện thị phi xích mích?"

"Ngươi nghe được cái nào thì coi như là cái ấy đi."

Vai Lâm Bội Loan trầm xuống, quay đầu nhìn y, dưới đáy mắt đầy phòng bị lại ẩn giấu một tia yêu thương: "Lâm Kinh Phác, với năng lực bây giờ của ngươi, Khải triều to lớn cũng sắp trở trời rồi. Chỉ là một Bắc Cảnh mà thôi, có thể làm gì được ngươi chứ?"

Lâm Kinh Phác đứng sóng vai cùng nàng, bất giác có mấy phần thần thái giống y như đúc: "Nhưng ta không quá rõ ràng, A Triết Bố giết trượng phu của ngươi. Lần đi này của ta cũng chỉ coi như đến ngắm bầu trời Bắc Cảnh mà thôi, còn rất có khả năng sẽ nâng đỡ tiểu A Đạt thành tân Hãn vương."

Lâm Bội Loan vừa kiên định vừa lạnh lùng: "Quyền thế ở nơi cao, nguy cơ chồng chất. Ta chỉ cầu Bắc Cảnh yên ổn, đây cũng là tâm nguyện của Cách Kho."

...
Bình Luận (0)
Comment