Công Ngọc

Chương 4

"Trẫm cũng không thể không còn công công."

...

Hiếm khi có chuyện, trời Nghiệp Kinh như tối tăm hơn hẳn so với ngày thường. Không bao lâu sau, tuyết trắng dần đổ xuống không trung, phủ một lớp mỏng manh lên mái ngói xanh biếc, ánh lên từng tia sáng bạc.

Giờ lâm triều còn chưa tới, Tư Gián viện đã trình một phong tấu chương liên danh lên, cả thảy ba mươi bảy quan chức lục phẩm trở lên đồng loạt quỳ gối ngoài Diễn Khánh điện, muốn gặp vua khuyên can.

Phong tấu chương ấy lưu loát mấy ngàn chữ, ý chính vẫn chỉ có một câu: Tru diệt dư nghiệt.

Chủ bộ Hứa Lương Chính của Tư Gián viện hành lễ ba quỳ chín lạy trong tuyết, cao giọng la hét: "Chúng thần làm hết chức trách, thỉnh vua hướng về chính đạo, lấy đại cục làm trọng! Đây là việc lớn liên quan tới vận nước Đại Khải, mong Hoàng Thượng mau chóng hạ chỉ, Lâm Kinh Phác không thể không chết!"

"Hoàng Thượng, dẫn quốc tặc về dinh không khác nào tự sát!"

Thiên tử trong điện ngoảnh mặt làm ngơ, ngồi giữa nhà cao cửa rộng không ra.

Thái giám đang làm nhiệm vụ trong Diễn Khánh điện thấy tuyết càng rơi càng dày, liền tiến lên khuyên can hai câu.

Đám thần tử này quỳ gối giữa gió tuyết, lạnh đến mức khô như cà héo, nhìn có người tới khuyên lại càng thêm ngông nghênh, cao giọng tuyên bố: "Ý vua chẳng rõ, chúng thần sẽ quỳ mãi không đứng lên!"

Không bao lâu sau, giữa màn tuyết trắng hiện lên một cỗ kiệu đỉnh nhung. Nhóm thần tử khuyên can trông thấy người xuống kiệu, dường như thấy vàng giữa đất bùn, vội vội vàng vàng chen chúc tiến lên, cũng chẳng thèm quỳ nữa: "Hách công công!"

Hách Thuận một đêm ngủ không an ổn, giữa bàn tay là một chuỗi phật châu, đi đường còn không chắc chắn, phải có hai tiểu thái giám nâng nỡ mới rời bước nổi.

Nguyên nhân là do đêm qua ông ta chịu kinh hách trong ngục, sau đó khi mấy cấm quân áp giải mấy thích khách kia đi, có thích khách còn móc dao găm đập về phía ông ta, thiếu chút nữa đã gọt luôn mũi của ông ta xuống.

Trước khi chết, khuôn mặt thích khách ấy vô cùng dữ tợn, còn điên cuồng cười lớn: "Cẩu tặc đã bị thiến kia! Hồn phách Ân Đế, Ân Thái tử mà trở về nhân thế, sẽ lấy mạng chó của ngươi đầu tiên ha ha ha ha ha!"

Năm ấy, chính Hách Thuận làm nội ứng mở cửa cho Khải Phong binh, khiến Ân Đế bị vây chặt bốn phía, tự vẫn không thương lượng.

...

"Công công?"

Hách Thuận bị dọa tới giật mình, vỗ vỗ ngực nhuận khí, tỉnh cả hồn lại: "Chư vị đại nhân, hôm nay thật sự quá lạnh, sao lại thức dậy sớm thế này, đến đây chịu tội làm gì?"

Cuối cùng Hứa Lương Chính cũng đứng dậy đi tới đây, mặt mày cương trực, lại nghiêng người qua nói: "Đêm qua Hoàng Thượng dẫn người không nên dẫn về Diễn Khánh điện, hạ quan thân là chủ bộ Tư Gián viện, e sợ rằng Hoàng Thượng suồng sã tiểu nhân, để y an nhàn hưởng lạc, sẽ gây ra sai lầm. Bỏ lỡ quốc gia đại sự là chuyện lớn, chúng thần tử không nhìn được, mới dám dâng thư nêu ý kiến."

Đầu ngón tay đang điểm phật châu của Hách Thuận thoáng dừng một chút, liếc mắt nhìn Hứa Lương Chính: "Diễn Khánh điện là nơi Hoàng Đế sinh hoạt hàng ngày, chứ không phải Trường Minh điện để thảo luận chính sự. Một đám người đọc sách quỳ gối giữa trời băng đất tuyết, cũng chẳng sợ bản thân bôi nhọ hai từ "nhã nhặn" sao?"

Trên đường tới đây, tiểu thái giám bên cạnh đã bẩm báo lại với ông ta về chuyện Lâm Kinh Phác, chỉ là tinh thần ông ta vẫn chẳng hề tốt lên, còn chưa nhọc lòng nghĩ suy.

Có vài Gián quan khác nói: "Chẳng sợ công công chê cười, hạ quan đã quỳ ngoài điện nửa canh giờ, đến thánh chỉ cũng chẳng truyền từ trong khe cửa ra ngoài, sợ là Hoàng Thượng đã quyết tâm rồi."

"Từ nhỏ Hoàng Thượng đã thân cận cùng công công, đến Yến tướng thường ngày cũng không tiện mở miệng nói nhiều với Hoàng Thượng, vẫn là công công truyền lời. Chỉ cần công công mở miệng, Hoàng Thượng sẽ không thể làm chuyện không đứng đắn được."

Hách Thuận đã nghe quen những lời xu nịnh này, chỉ nâng thân thể mập mạp, bước từng bước nhỏ về phía trước: "Các ngươi quả là lanh lợi, biết nhân cơ hội tới trước khi kẻ nên chết phải chết, còn khiến Yến tướng vung bút chỉ điểm cho các ngươi. Đêm qua tận mắt ta đã thấy, dư nghiệt kia quả thật đã trúng một đao thay Hoàng Thượng, vết chém còn rất sâu. Hoàng Thượng vẫn còn nhỏ tuổi, chỉ nhất thời nhẹ dạ với ân nhân cứu mạng mà thôi. Lại nói, thưởng phạt phân minh, nên giết thì giết, nên cứu phải cứu, sau đó đằng nào mà chẳng chặt đầu. Chỉ cần chúng ta nói rõ đạo lý cho Hoàng Thượng nghe, Hoàng Thượng sẽ tự có quyết đoán. Các ngươi ở đây nghe Yến tướng làm cái rắm gì, nhanh nhanh chóng chóng ép tới tận Diễn Khánh điện, vừa hô hào thiên hạ vừa làm việc xấu, bảo sao bản thân Yến tướng cũng chẳng tới."

"Chuyện này..."

"Tuyết càng rơi càng lớn, đường cũng không dễ đi. Chư vị đại nhân cứ quay về phủ sưởi ấm người lên đã."

Nói xong, hai tiểu thái giám trái phải Hách Thuận đỡ ông ta vào Diễn Khánh điện.

Hứa Lương Chính nhìn cửa cung, không biết sắc mặt đã biến thành màu đỏ đậm từ lúc nào.

Cả đám người đi ra ngoài một đoạn rồi dần dần tản ra. Ông ta một thân một mình, cáu giận tháo mũ quan cánh chuồn xuống vứt vào trong tuyết, phẫn uất nói: "Còn muốn đặt hy vọng vào hoạn quan, Tư Gián viện chỉ còn là trên danh nghĩa thôi!"

Lời còn chưa dứt, một người đã nhặt mũ cánh chuồn lên, phủi gió tuyết trên vành mũ rồi đưa trả lại cho Hứa Lương Chính: "Cửa cung lắm tiếng gió, Hứa đại nhân ăn nói cẩn thận."

Hứa Lương Chính vừa nhìn, thấy người thay mình nhặt mũ là tỉnh trung thư thị lang Thương Châu, bèn nhận mũ trở về, thu liễm mấy phần giận dữ, nghiêng nửa thân hành lễ: "Thương thị lang."

Từ nhỏ, Hứa Lương Chính đã học hành gian khổ, lật nát cả sách thánh hiền, hai chuyện kiêng kỵ nhất chính là hoạn gian và họa quốc, gà mái gáy sớm, vì vậy trong triều hận nhất chuyện hoạn quan và nữ tử.

Nhưng Thương Châu này lại chính là nữ tử đầu tiên xé đất mở trời vào triều làm quan. Ban đầu nàng là biên tu trong Hàn Lâm viện, sau đó dựa vào một ngón văn chương được Yến Hồng thưởng thức, đi thẳng lên thành tỉnh trung thư, phụ tá thừa tướng hạ chiếu lệnh, phát văn thư chính trị.

Nàng từng bước lên mây, chức quan đã thuộc hàng tam phẩm, rất nhiều nam tử tranh nhau chảy máu vỡ đầu cũng chẳng thể leo lên được địa vị cao nhường ấy.

Thương Châu vận quan phục, khổng tước mắt xanh trước ngực được dệt từ lụa là châu báu, eo đeo đai thêu cá vàng ôm sát lấy thân hình mềm mại. Nếu không có ánh tuyết tôn lên môi hồng răng trắng kia, đứng trước phong độ nhường này, người ta sẽ quên rằng nàng chỉ là một nữ tử trẻ tuổi.

"Hứa đại nhân mới trở về từ Diễn Khánh điện?"

"Không sai."

Thương Châu ngậm cười, hỏi: "Có thấy được Hoàng Thượng không?"

"Chưa thấy... Hách Thuận nhúng tay vào, khuyên người của Tư Gián viện lui ra cả."

"Ra là vậy. Xem ra Hách công công có lòng tốt, ra tay muốn giúp đỡ Tư Gián viện, Hứa đại nhân cần gì phải tức giận, quay đầu còn phải tạ ơn ông ta đấy."

Hứa Lương Chính tràn ngập oán giận bất bình, cuối cùng than một tiếng, cảm thấy thà không đề cập đến còn hơn: "Thôi, lần này cũng coi như hoạn quan xuất lực vì nước, cùng nhau đồng tâm với Yến tướng, khuyên Hoàng Thượng giết dư nghiệt kia đi."

Thương Châu khẽ lắc đầu: "Hứa đại quân muốn tạ ơn ông ta, cũng chẳng phải chỉ có chuyện này."

"Hoạn quan kia còn có thể hỗ trợ cái gì?"

Hứa Lương Chính tức đến hồ đồ, vừa gấp vừa giận: "Hoạn quan thị chủ chuyên quyền, bên ngoài Hộ Bộ, Lễ Bộ, tiền của tam Ty, kho của tam Ty, cả từ đường tam Ty cũng bị nội quan quản giáo, đến cấm quân cũng phải dựa vào thái giám mà sống, nịnh nọt chủ nhân trong cung như chiêm ngưỡng trời trăng, tiền nhiều hay ít đều chảy vào túi ông ta cả! Ông ta không khiến quốc chủ lầm than đã là tốt lắm rồi!"

Thương Châu nhỏ giọng, chậm rãi nói: "Yến tướng vội vàng muốn giết dư nghiệt, Hoàng Thượng lại muốn bảo vệ tính mạng dư nghiệt. Kẹp giữa hai người này, nếu không có sách lược vẹn toàn, ắt sẽ gặp phải phản phệ. Nếu không có Hách công công thay chư vị ôm đồm phần việc vướng tay vướng chân này, đổi thành Hứa đại nhân, ngài sẽ muốn giúp Yến tướng, hay là giúp Hoàng Thượng?"

Hứa Lương Chính bị nàng hỏi ngược như vậy, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh, không nhịn được mà truy hỏi: "Làm sao ngươi biết Hoàng Thượng nhất định sẽ bảo vệ Lâm Kinh Phác? Hoàng Thượng trước giờ vẫn luôn nghe..."

Thương Châu phủi tuyết trắng trên vai, mắt nhìn tường hồng, bình tĩnh nói: "Không bằng đổi cách hỏi khác. Đại nhân có biết vì sao Yến tướng lại vội vã muốn giết dư nghiệt kia không? Tầng tầng lớp lớp chốn cung đình này đều có quan binh Đại Khải trấn thủ, coi như y có bản lĩnh thăng thiên cũng chẳng thể nào trốn thoát khỏi thành Nghiệp Kinh này được."

"Lẽ nào..."

"Tương truyền, trước khi bỏ mình, Ân Thái tử đã truyền ngọc tỷ cho Ân Ai Đế."

Thương Châu áng chừng đai cá vàng bên hông, lòng bàn tay ấm áp mềm mại hướng lên trên, lại nói tiếp: "Từ xưa tới nay, Đế Vương nắm trong tay ngọc tỷ truyền quốc mới được coi là chính thống. Ngày ấy, tuy Đại Khải diệt Ân chỉ mất nửa năm ngắn ngủi, nhưng tới nay vẫn bị coi là vô duyên vô cớ xuất binh chinh phạt. Có thể nói, Hoàng Đế Khải triều lại càng cần ngọc tỷ này hơn bất cứ Đế Vương của triều đại nào. Sẽ có một ngày, ngọc tỷ quay về với Đại Khải. Chuyện như thế ắt sẽ là chuyện tốt, phân lượng nặng nhẹ bao nhiêu, hẳn đáy lòng ngài phải tự biết."

Lần này Hứa Lương Chính không biết, còn dâng thư khuyên can, lại càng bị coi là mạo hiểm.

Xưa nay Tư Gián viện vẫn là nha môn đơn bạc, không lệ thuộc vào bất kỳ một Ty nào. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, đây cũng là nơi dễ bị điều tra nhất, không người che chở.

Lúc này, ông ta quay người lại, cung kính bái Thương Châu: "Hạ quan cực kỳ ngu dốt, đa tạ Thương thị lang nhắc nhở!"

...

Khi Hách Thuận xốc màn thêu hình rồng đi vào, Ngụy Dịch đang dùng điểm tâm.

Chẳng đợi ông ta vấn an, Ngụy Dịch đã gác đũa lại, đứng dậy đỡ lấy hai tay ông ta: "Trước đây trẫm nghe Thường Nhạc nói một lần, hóa ra là trẫm sơ sẩy, hôm qua đã khiến công công kinh hãi rồi."

"Đa tạ Hoàng Thượng đã nhớ tới lão nô."

Hách Thuận cũng chẳng đa lễ, ngồi xuống bên bàn cơm, hơ hai tay trên lò sưởi, lại đè giọng nói: "Hoàng Thượng, lão nô vô cùng lo lắng. Trận tuyết này rất lớn, bên người Hoàng Thượng bao nhiêu tai mắt, cách một bức tường cũng không nghe thấy động tĩnh bên ngoài Diễn Khánh điện, mùa đông này Nghiệp Kinh sẽ không được an ổn."

Ngụy Dịch ngây ra một lúc lâu, ánh mắt sinh ra một tia bi thương: "Không ngờ công công còn ly tâm với trẫm."

Đáy lòng Hách Thuận mềm nhũn: "Sao Hoàng Thượng lại nói ra lời thương tâm cỡ này?"

"Trẫm không giết y bởi đáy lòng vẫn còn sợ hãi. Dư nghiệt Lâm Ân đều là tử sĩ, lúc này giết Lâm Kinh Phác trong nội cung chắc chắn sẽ khiến tàn đảng tức giận, bức cho bọn họ được ăn cả ngã về không, khi đó đầu mâu sẽ chỉ về phía ai?"

Hách Thuận không khỏi nhớ tới thích khách hôm qua, lại nhớ tới thảm trạng của Ân Đế. Trước khi chết, ánh mắt ấy còn nhìn chằm chằm vào ông ta.

Ông ta xuất thân từ hoạn thần đê tiện, là quốc tặc vứt bỏ liêm sỉ, là tội nhân lưu danh thiên cổ dưới ngòi bút văn sĩ. Nhưng người bên cạnh không ai biết rằng, những năm gần đây, ban ngày ông ta hưởng phú quý như mơ, đêm vừa buông xuống, vô số người cũ tiền triều đã quấy nhiễu khiến ông ta khó có thể chìm vào giấc ngủ.

Dân gian có lời đồn đại: Ngày Đại Ân phục quốc quay về Nghiệp Kinh, đầu Hách Thuận sẽ rơi xuống đầu tiên. Những văn sĩ trung với Ân đều hận Ngụy Thiên Khiếu chín phần, hận Yến Hồng, lại hận một hoạn quan như ông ta những hai mươi phần như thế, phảng phất như chuyện vong quốc là do một tay ông ta gây ra, trong khi rõ ràng ông ta chỉ mở một cánh cửa, dẫn một con đường.

Sau khi có quyền thế, có chỗ dựa, ông ta bị phỉ nhổ không thôi, tuy nhiên vẫn thường có chỗ hối hận khó mà nguôi ngoai. Ân Hoàng hậu không hề tệ với ông ta, ông ta cũng bức chết bà.

Chỉ có khi đặt vô số vàng bạc châu báu lên trước bàn thờ Phật, ông ta mới được thanh tĩnh một chút.

Tàn hương trong bếp lò cháy đỏ phỏng tay. Lửa nóng nhân lúc ông ta không chú ý mà liếm vào chuỗi phật châu trong tay áo dài, cuối cùng rơi xuống, vỡ tan tành.

Là điềm rủi.

Tâm can Hách Thuận run lên, nhìn Ngụy Dịch nói: "Để dư nghiệt kia trong kinh thành cũng không phải biện pháp về lâu về dài... Khải triều cũng đâu phải chốn không người, lẽ nào còn phải e sợ mấy tên tàn binh bại tướng kia sao!"

"Công công biết rõ trong lòng, hàng năm Yến tướng vẫn phát binh càn quyét dư nghiệt, nhưng dư nghiệt như cỏ dại sau mưa, giết mà không tuyệt. Trước mắt còn chưa thu phục được tàn dư Tam Quận, ngược lại còn phản chiến. Lâm Ân triều đã qua gần ngàn năm, Khải binh chỉ như đứa nhỏ còn bọc trong tã lót, nếu muốn trở thành chốn về của thiên hạ còn phải phá kén lột xác, nước đọng thành vực. Nếu giam lỏng Lâm Kinh Phác, ít nhất phía Nam cũng không dám manh động nữa, không phải là tích phúc cho công công sao?"

Hách Thuận nghe xong nhất thời lại run lên, càng có mấy phần không nhận ra Đế Vương đã trưởng thành trước mắt mình.

Ngụy Dịch nhặt một hạt châu trên đất đặt vào lòng bàn tay ông ta rồi thuận thế bao lấy: "Phụ thân đi sớm, trong cung này ngước mắt chẳng quen ai, trẫm cũng không thể không còn công công."

Chân Hách Thuận mềm nhũn, nắm chặt tay Ngụy Dịch, quỳ xuống đánh "bịch" một tiếng: "Thánh chủ anh minh, Lâm Kinh Phác này tuyệt đối không thể giết!"

...
Bình Luận (0)
Comment