"Nhân gian chẳng nơi nào có, trong sách không có lời giải, chính Lâm Kinh Phác mới là thuốc giải."
...
Ngụy Dịch đói bụng rồi, hiếm thấy có khi khẩu vị chuyển biến tốt bèn nói muốn truyền thiện.
Hắn đang mang bệnh, thiện phòng chủ trương thanh đạm, trên bàn chỉ có ba món ăn và một đĩa thịt vịt, vẫn là cố ý thay đổi cách thức thành hầm. Mỗi món Ngụy Dịch đều ăn một ít, có ý tứ lấp đầy bụng trước, vì vậy trước mặt Lâm Kinh Phác cũng được đặt một cái bát.
Lâm Kinh Phác chỉ dùng cơm tẻ, ăn rất ít thức ăn, nhai kỹ nuốt chậm.
"Hôm nay con vịt này có hơi tanh." Ngụy Dịch đâm đâm đũa vào lớp da mỏng manh của con vịt, thần sắc có phần soi mói.
Mấy công công thiện phòng đứng bên cạnh vừa nghe đã sợ đến quỳ xuống.
Ngụy Dịch gắp một đũa thịt vịt, để vào trong chén Lâm Kinh Phác: "Ngươi là phẩm thị ngự thiện, nếm thử một chút xem mùi vị ra sao?"
Lâm Kinh Phác gắp lên nghiền ngẫm, nói: "Con vịt này da thịt tươi mới, dùng lửa vừa vặn, ta lại không hề nếm được mùi tanh."
Ngụy Dịch nhìn chăm chăm vào y, nửa ngày sau mới muốn cười.
Y đâu còn có thể nếm ra mùi tanh khác được?
Lâm Kinh Phác hậu tri hậu giác mới hiểu ý trêu đùa của hắn, không để ý tới Ngụy Dịch nữa, đến liếc mắt nhìn cũng lười, chỉ vững vàng mà để đũa xuống, dùng khăn lau miệng rồi lại dùng Đại Hồng Bào mới pha súc miệng.
Trong từng động tác chậm rãi ấy, có đôi nét phong lưu và một tia tư thái quyến rũ đến mức Ngụy Dịch cảm thấy chẳng ưa.
Đã ăn đến lưng chừng rồi, Ngụy Dịch không thỏa mãn, còn muốn truyền rượu uống.
Cung nhân hơi lúng túng một chút, vì vậy nhìn về phía Lâm Kinh Phác. Ngự y không ở đây, lúc này trên ngự tiền chỉ còn một người có thể chen mồm vào được.
Vành tai Lâm Kinh Phác còn có chút đỏ ửng chưa lui, ôn hòa gật đầu: "Mang bình rượu Trúc Diệp Thanh của Tây Giang tới đây."
Cung nhân càng buồn: "Chuyện này..."
Ngụy Dịch nhíu mày, liếc mắt nhìn Lâm Kinh Phác một cái, thấp giọng xì một tiếng, cậy thế gõ đũa sai khiến cung nhân: "Bưng thêm một chút đậu phộng nhắm rượu đến."
Hận ý và xa lánh vừa rồi đã mắc kẹt bên trong ái dục. Sau khi ăn uống no nê, hai người vẫn chưa trò chuyện thêm câu nào, bầu không khí hòa hoãn đi một cách vô cùng tự nhiên.
Phù sinh du nhàn tối đắc hoan.
Ý nói điều hạnh phúc nhất trong cuộc sống là được nghỉ ngơi.
Toàn bộ rượu bị Ngụy Dịch uống sạch, Lâm Kinh Phác chỉ phụ trách vén ống tay áo ăn đậu phộng, phân công minh xác.
Lâm Kinh Phác thoáng nhìn qua chén rượu trống rỗng của hắn, hỏi: "Hết giận chưa?"
Ngụy Dịch uống hơi say, trên mặt có vẻ bình tĩnh, trong nháy mắt để ly rượu xuống, đôi con ngươi lại có thế lửa tràn lan: "Trẫm là người dễ dỗ như vậy?"
Phô trương thanh thế mà thôi, Lâm Kinh Phác nghe chữ "dỗ" này của hắn, đáy lòng vẫn chần chừ một chút, giả bộ nghe không hiểu.
Ngụy Dịch còn nói: "Nhất thời dỗ được là bản lĩnh của ngươi. Chỉ sợ có ngày ngươi đâm sau lưng trẫm một đao, trẫm thành quỷ phong lưu dưới đáy địa ngục, còn phải nhớ tới hàng đêm khoái hoạt khi làm Hoàng Đế ở nhân gian."
Trong lồ.ng ngực hắn có sát ý, chỉ là khi đối mặt với Lâm Kinh Phác, phần sát ý ấy đã bị đè ép, khuất phục dưới khát vọng ái dục nồng nặc.
Khát vọng này là cái gì, Ngụy Dịch không nói được, từ ngữ nghèo nàn đến vô cùng. Hắn chỉ biết ấy là một thứ càng sâu hơn so với dụ.c vọng, nhân gian chẳng nơi nào có, trong sách không có lời giải, chính Lâm Kinh Phác mới là thuốc giải.
"Ngươi cũng đâu bất kham đến mức ấy. Làm quỷ còn có thể sớm đi vào đạo luân hồi, đời này ngươi và ta không có bản lĩnh đầu thai..."
Lâm Kinh Phác nhẹ giọng nói, lại im bặt đi, chọc người mơ màng.
Y cũng muốn đi lấy rượu uống, bầu rượu lại bị Ngụy Dịch chụp đi mất trước.
"Làm sao, đời này còn chưa xong đã nghĩ đến chuyện muốn dây dưa với trẫm cả kiếp sau nữa?"
Lâm Kinh Phác nhai đậu phộng đến nhỏ vụn, cười khẽ một tiếng, chuyển đề tài nói đến chính sự như "đòi nợ": "Bắc Lâm tự là bảo địa Phật gia, được cải tạo từ thời Đại Ân. Quan chức Khải triều đa phần là đến từ bên ngoài, không biết tế đàn kia vốn là một tòa tháp nhỏ, dưới đáy lại thông nhiều mật đạo, là nơi chuyên môn dùng để trữ tạp vật. Bàn về việc có thể chứa đựng bao nhiêu thuốc nổ, lần này là vẫn còn châm chước."
"Nói vậy, trẫm còn phải cảm ơn ngươi." Ngụy Dịch bất mãn, lại vẫn lắng nghe lời phân tích của y, tâm cũng chậm rãi lắng xuống.
Lâm Kinh Phác: "Lần này xác thực không tiện khống chế lượng thuốc nổ. Dưới tế đàn là thành đất, ngươi có rơi từ nơi cao xuống cũng không đến mức bị chôn quá sâu. Huống hồ dưới mắt mọi người, đây là chịu khổ, cấm quân cũng đều ở đó, quan chức Khải triều sẽ nghĩ tất cả biện pháp giải cứu Hoàng Đế ra. Yến Hồng cũng không muốn ngươi chết, ông ta vẫn luôn chờ ngươi lãng tử quay đầu. Còn có Liễu Hữu kia cũng là vì ra sách cứu giá, cho nên thanh danh mới lan truyền đi khắp nơi."
Lời này ít nhất là lời giải thích. Lâm Kinh Phác vẫn giải thích đến những nguyên nhân Ngụy Dịch chưa từng nghĩ tới, cảnh này khiến Ngụy Dịch lòng sinh vui mừng.
Hắn cười như không cười, lại nói: "Liễu Hữu chẳng qua là chỉ dùng nước xả xuống, rửa trôi đất đá, khiến cấm quân nhanh chóng khiêng tảng đá lớn đi mà thôi. Trẫm ngã sẽ không chết ngay lập tức, thật ra có ngủ thêm mấy ngày cũng sẽ không bị vây chết. Sớm muộn gì tảng đá cũng có thể được rời đi, dù y không ra mưu, trẫm cũng có thể chịu đựng qua được."
Lâm Kinh Phác cười khẽ như phục tùng: "Bạch nhãn lang, từ này dùng để chỉ loại người như ngươi đấy."
Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng – dùng để chỉ kẻ vô ơn bạc nghĩa.
"Bạch nhãn lang là để chỉ ngươi mới phải..."
Ngụy Dịch đánh rơi hạt đậu phộng giữa hai ngón tay y, lại nhặt lên ném vào miệng mình: "Tuy Ninh Vi Quân làm việc thay trẫm, nhưng hắn một lòng chỉ muốn làm Ân thần với vong phụ của mình, xuất lực điều tra vũ khí cũng là vì an nguy Tam Quận. Trái lại ngươi thì tốt rồi, cho hắn tin tức gì vậy? Trẫm chỉ chưa vào triều có mấy ngày, hắn đã bị kéo vào lao ngục Binh Bộ, rốt cuộc là bị ai tính kế?"
Sắc mặt Lâm Kinh Phác chẳng thay đổi, ăn nhiều đậu phộng khát nước, không uống rượu, bèn đi hớp một ngụm trà, thẳng thắn thừa nhận: "Là tin tức của ta nhầm lẫn."
"Lòng dạ ngươi sắc bén, chuyện quan trọng đến vậy làm sao có thể nhẹ dạ cả tin. Tin tức này là ai truyền cho ngươi? Lửa cháy trên sườn núi Phượng Long bị thiêu giữa ban ngày, hôm ấy trẫm bí mật sai Ninh Vi Quân và sĩ quan cùng đi tuần tra, hắn nói phụ cận bãi cỏ có lưu huỳnh. Vừa có lưu huỳnh, ấy chính là nơi đã giấu thuốc nổ, manh mối nối liền vào nhau mới khiến Ninh Vi Quân nghi thần nghi quỷ mà mất bình tĩnh, bèn lỗ mãng lên. Hơn nữa tại sao vừa lộ tiếng gió, thuốc nổ trong nhà kho sườn núi Phượng Long đã biến mất không còn tăm hơi rồi?"
Người trong triều chính chỉ biết tính mạng Ngụy Dịch như ngàn cân treo sợi tóc, ốm đau không rõ, nào biết hắn lưu ý tới từng cơn gió thổi cỏ lay của Nghiệp Kinh.
"Mấy ngày nay xa cách trẫm, rốt cuộc là ngươi đang đồng mưu với ai?" Thanh âm ép hỏi của Ngụy Dịch càng ngày càng lạnh, đã đến nước khiến Lâm Kinh Phác chẳng thể lảng tránh được.
Lâm Kinh Phác nâng ấm đẩy bọt trà đi, lại tìm kiếm đậu phộng cầm chơi giữa hai ngón tay, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên: "Từ đầu tới giờ, ngươi vẫn không tiết lộ nguồn gốc của Ninh Vi Quân cho ta. Để ngừa vạn nhất, ta chỉ có thể thuận thế mà làm."
Ngụy Dịch lặng lẽ không lên tiếng, lạnh lùng uy nghiêm đáng sợ.
Một lúc lâu sau, hạt đậu phộng bị Lâm Kinh Phác bỏ quên rơi xuống bên chân, y cũng không làm khó nữa: "Là Liễu Hữu. Ta nhớ lúc trước đã nói với ngươi, người này tuyệt đối không phải người hiền lành. Chẳng rõ mục đích của y, lại muốn đứng giữa ta và Yến Hồng, muốn sống thu mình kín tiếng. Người này tâm cơ thâm trầm, ta sẽ không hợp tác với y lần thứ hai."
Mi tâm Ngụy Dịch lỏng ra, hơi có suy nghĩ, cũng không vội vàng hỏi thêm.
Lâm Kinh Phác còn nói: "Có điều nói đến công đạo, quả thực Ninh Vi Quân không thích hợp điều tra án này. Tuy hắn là người cương chính chẳng sợ cường quyền, nhưng án vũ khí là do Hoàng thương và thừa tướng cùng nhau chấp bút. Đây đâu phải là cường quyền, mà là lao tù và tường sắt cứng rắn giữa thành Nghiệp Kinh, đến ngươi là Hoàng Đế cũng phải chịu bọn họ bài bố. Nếu Ninh Vi Quân dám chống lại chính diện, vậy bẻ đi quá dễ dàng."
"Nhưng trừ hắn ra, không ai dám tra xét án vũ khí." Ngụy Dịch có lo lắng đối với Ninh Vi Quân, cũng định liệu hắn sẽ không xu nịnh chủ sự kho hàng, điều tra án này phải có lòng dũng cảm, càng phải to gan. Mấy kho hàng Binh Bộ đều là trọng trấn, có quan hệ mật thiết với mấy bộ phận quan sai trong triều, phái ai đi thăm dò cũng không có kết quả tốt.
Người có thể thay Ngụy Dịch phá án vốn đã ít, người có năng lực như vậy lại càng thiếu.
Lâm Kinh Phác nở nụ cười: "Không đáng lo, ta có thể tiến cử cho ngươi một người càng tốt hơn."
Ngụy Dịch cau mày: "Hả?"
"Tiêu Thừa Diệp." Lâm Kinh Phác không chút nghĩ ngợi, đã chọn thay hắn từ lâu rồi.
Ngụy Dịch sững sờ, bị chọc cười: "Hắn là một kẻ ngu. Giao vụ án cho hắn, ngươi cứ chuẩn bị báo tang cho Tam Quận..."
Lâm Kinh Phác nói: "Hắn cũng coi như người ngu ngốc có can đảm. Thừa tướng là nghĩa phụ của hắn, Binh Bộ thượng thư là sư phó của hắn, hắn hoành hành ngang ngược cũng không ai bắt được thóp. Chỉ ta biết, hắn đã từng xé thống lĩnh cấm quân bên trong tường cung, công nhiên hất bàn trở mặt giữa quốc yến, dù là người ngu nhưng trong mắt lại không dung được một hạt cát, so với những kẻ mượn gió bẻ măng trong triều này còn mạnh hơn rất nhiều. Ngươi chỉ cần âm thầm dẫn đường cho hắn, dẫn dắt hắn đi điều tra, hắn là người có chí khí từ trong xương cốt, trái lại cũng sẽ chẳng khiếp đảm trước uy danh của Hoàng Thượng hay thừa tướng gì."
Ngụy Dịch nhìn y suy nghĩ, trái lại còn nở nụ cười: "Theo ngươi."
Lúc này, nhóm cung nhân bưng một chậu thịt hạch đào tới.
Lâm Kinh Phác không thích ăn hạch đào lột sẵn, tuy như vậy không phải dùng sức nhưng ăn lại chẳng ra vị.
Ngụy Dịch liền sai người thay đổi một chậu hạch đào lớn tới, tiện tay lấy một cây búa nhỏ, tự mình gõ hạch đào cho y. Hạch đào nát tan được đưa vào tay Lâm Kinh Phác, chỉ cần nhẹ nhàng lột một cái là đã lấy được thịt hạt no đủ bên trong.
Ngụy Dịch cúi đầu phân cao thấp với đám hạch đào, bệnh khí ngày càng phai nhạt, đã không còn giống người thân đang mang bệnh, vừa làm vừa nói: "Trẫm chỉ sợ Tiêu Thừa Diệp không chịu tiến tới, làm trễ nải sự tình, đợi thêm nữa Hỏa Môn Thương sẽ rời Nghiệp Kinh, tới trong tay cướp biển, vụ án này sẽ triệt để không được. Ít nhất với tính khí Ninh Vi Quân cũng sẽ gấp gáp hơn."
Hạch đào trước mặt đã ăn hết rồi, Lâm Kinh Phác liền cụp mắt nhìn chằm chằm tay Ngụy Dịch: "Cho nên phải trong tra ngoài phòng, hai đầu đều không thể làm lỡ. Thế lực của Yến Hồng trải rộng Nghiệp Kinh, dù cho một án Bắc Lâm tự đã tính cả mạng ngươi vào, liên lụy huyên náo rất lớn, nhưng vẫn quá khó khăn. Có điều, nếu đám hàng kia bị người chặn lại giữa đường, Yến Hồng cũng phải ngậm miệng chịu thiệt."
Ngụy Dịch không khỏi dừng động tác trên tay: "Ngươi muốn như thế? Có điều trong thành Nghiệp Kinh còn không tra được manh mối, nếu như hàng rời khỏi Nghiệp Kinh, làm sao biết mà chặn lại được? Chẳng lẽ dâng hương cầu Phật, chờ thổ phỉ nhảy ra giữa đường sao?"
"Không vội, vẫn còn biện pháp."
Ngụy Dịch vừa thất thần trong giây lát, lơ đãng đã bị cây búa kia gõ cho một cái, thoáng đau nhói lên.
Lâm Kinh Phác bèn đặt hạch đào xuống, không ăn nữa. Y đứng dậy muốn đi, lấy đấu bồng đến, nhàn nhạt nói một câu: "Không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Ngụy Dịch vội bỏ quên nửa viên hạch đào kia, nâng tay bắt được cánh tay y, ném đấu bồng vào lò sưởi nghi ngút khói, nói: "Trẫm khỏe rồi."
Tầm mắt Lâm Kinh Phác hơi rũ xuống nhìn phía dưới, môi mỏng trào phúng: "Nào có nhanh như vậy?"
"Để trẫm giả bộ, đáy lòng ngươi phải biết rõ ràng." Ngụy Dịch tức giận: "Một lần đã muốn một cái mạng của Hoàng Đế, quá tiện nghi rồi."
Eo lưng đã bị Ngụy Dịch gắt gao ôm chặt, khí tức cực nóng ép xuống, dụ.c vọng như muốn xé toạc cả cần cổ trắng nõn kia ra. Có điều hắn chẳng thể ngờ được, trước lồ.ng ngực như ngọc ấy nhiều thêm một vết bầm, lộ ra huyết sắc loang lổ và mạch máu xanh đen ứ đọng lại.
Ngụy Dịch quanh năm chịu đòn, liếc mắt một cái đã hiểu thương thế kia xảy ra lúc nào.
Lâm Kinh Phác có hơi không khỏe, đầu ngón tay khép cổ áo lại, muốn ngẩng cổ lên hôn hắn.
Nhưng Ngụy Dịch lại chẳng tận hứng được.