"Những ngày này, bọn họ vô cùng mẫn cảm với từng lời ăn tiếng nói của đối phương."
...
Kế Châu và Nghiệp Kinh cách nhau chỉ hơn tám trăm dặm, nhìn từ bản đồ chỉ cách một châu, cố gắng ra roi thúc ngựa càng nhanh càng tốt, khoảng hai ngày là có thể đuổi đến.
Dù Nghiệp Kinh đã bắt đầu mùa đông, sắc trời Kế Châu vẫn thiên về ấm áp.
Hôm nay có khách quý trong kinh đến, Yến Phi Tiệp thiết yến chiêu đãi trong phủ, thủ hạ phụ tá đều đến trình diện, khách khứa chật nhà.
Tư dung Yến Phi Tiệp không lóa mắt được như phụ thân gã, nhưng cũng là phú hào cường lực, khí phách phi phàm: "Chư vị, hôm nay Yến mỗ âm thầm thiết yến, không cần giữ lễ tiết, ăn uống no đủ là được!"
Gã ta ngồi trên cao, không khỏi nhìn về phía bàn ăn nữ tử bên hông, khi nâng cốc còn khẽ xì một tiếng.
Mọi người lục tục đến đông đủ, Yến Phi Tiệp mới không nhanh không chậm mà giới thiệu: "Hai vị này đều là khách nhân từ Nghiệp Kinh tới. Đào đại nhân Đào Tri Viễn, bây giờ là Hộ Bộ tứ phẩm, là huynh đệ tốt cùng đọc sách với ta năm ấy, đã nhiều năm không gặp. Còn đây là một vị khác, các ngươi chưa từng thấy nhưng có lẽ đều đã nghe qua danh hào vang dội của nàng, Thương Châu, Thương thị lang, là tâm phúc của ta trong triều."
Đào Tri Viễn và Thương Châu cùng đồng hành đến Kế Châu, đều là được Ngụy Dịch âm thầm phái đến, mật chiếu Yến Phi Tiệp hồi kinh.
Thương Châu nghe nói, đứng dậy mỉm cười chắp tay với hai bên khách mời.
So với Nghiệp Kinh, Kế Châu chỉ là một vùng đất nhỏ, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy nữ quan, dồn dập châu đầu ghế tai, tựa như đang cười nói cái gì.
Yến Phi Tiệp liếc mắt quan sát nàng một cái, sắc mặt hơi tối, cũng không nói thêm gì, tự nhiên ngồi uống rượu mua vui với người khác.
Thương Châu cũng rót một chén rượu, muốn tới trò chuyện với Yến Phi Tiệp.
Một kẻ hầu mặt mày dữ tợn liền chắn trung gian, muốn chúc rượu Thương Châu, còn chẳng hề e dè mà đánh giá nàng từ trên xuống dưới, miệng lưỡi trơn tru: "Năm đó từ biệt Nghiệp Kinh, tính ra cũng đã bốn, năm năm chưa thấy Thương thị lang, đều nói phú quý mới nuôi được người, nhìn Thương thị lang đúng là càng ngày càng mỹ mạo."
Thương Châu không lĩnh công văn của triều đình, đi suốt đêm đến Kế Châu, bởi vậy cũng không vận quan phục, chỉ mặc trang phục của nữ tử tầm thường, búi tóc cắm một cây ngân trâm đơn giảm, càng tôn lên ngũ quan tươi đẹp của nàng.
Một khách mời khác đi tới, mang vài phần men say trêu đùa cùng kẻ kia: "Thương thị lang nào phải nữ tử tầm thường. Nghiệp Kinh có bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt, cố tình lại để một cô nương đỗ trạng nguyên, được cả Yến tướng và Hoàng Thượng coi trọng. Ngươi khen Thương thị lang cái gì chẳng khen, lại khen mỹ mạo của nàng, đây chẳng phải thành tâm muốn quở trách nàng hay sao!"
"Chà, nữ tử hiền đức là hàng đầu, tướng mạo là điều quan trọng thứ hai! Chức quan có to hơn nữa, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng! Đến cô ni còn hoàn tục vì lấy chồng! Chỉ cần xinh đẹp một chút, có lớn vài tuổi cũng chẳng sao, có thể gả được cho người tốt, chuyện này sao có thể gọi là quở trách được!"
"Nghe ngươi nói thế, chẳng lẽ là muốn với lên cành cao?"
Người kia càng nói càng lớn tiếng: "Sao lại không chứ! Có điều Thương thị lang làm sao nhìn lọt mắt đám người ở địa phương nhỏ chúng ta được! Chỉ cần Thương thị lang nói một câu, ta có bỏ vợ bỏ con, đập nồi bán sắt cũng phải trở về thu xếp quà cưới, nâng kiệu hoa đến đón nàng xuất giá..."
Mấy người ở chỗ ngồi đều cười vang lên.
Mặt mày Thương Châu thanh đạm, tiếp tục chúc rượu mà không uống giữa một đám nam nhân đang cười trào phúng, xương sống thẳng tắp.
Đào Tri Viễn là người cẩn thận, ngồi dưới đáy nghe, vô cùng sững sờ, sau lưng chợt toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Dù là nữ tử hào kiệt, nhưng dầu gì Thương Châu cũng là quan to tam phẩm triều đình. Người Nghiệp Kinh có không phục nàng bao nhiêu cũng không dám dùng ngôn từ khinh bạc ngay trước mặt như vậy.
Nhưng đám người Kế Châu này lại không hề kiêng kỵ, nghiễm nhiên là đã quen làm bọn rắn độc rồi. Nói đến thế này, nhi tử Yến Hồng còn đối đãi với bọn họ như thượng khách, làm sao lại nghiêm túc tâm tình nổi với một nữ học sinh của Yến Hồng.
Y không khỏi nổi lên lòng lo lắng, chỉ e việc xấu lần này Hoàng Thượng giao cho bọn họ tại Kế Châu sẽ không thành được.
Những người kia thấy Thương Châu không lên tiếng, nhìn nhau vài lần, lại dùng giọng điệu trêu đùa tiến tới: "Thương thị lang, nhóm huynh đệ chúng ta đều là những kẻ thô bỉ không có kiến thức, mồm miệng không ngăn được, tuyệt đối xin đừng tính toán."
Yến Phi Tiệp ngồi nghe cũng xì một tiếng, không khỏi nhìn lại, trên mặt lộ ra ý cười trào phúng rõ rệt.
"Chư vị đều là người tính tình sảng khoái." Thương Châu nhẹ giọng cười một tiếng, gác chén rượu lại, kéo tay áo lên rồi cao giọng: "Quyền thế thiên kim đều là những vật ngoài thân, chỉ cần có vị lang quân nào có thể thay Đại Khải đạp bằng thổ địa Bắc Cảnh, Thương mỗ ắt sẽ tự nguyện mang theo ngàn sách vạn quyển gả cho người ấy."
Những người kia nhất thời không tiếp lời của nàng, không nhịn được mà cười ồ lên.
Chỉ có Yến Phi Tiệp không cười, lạnh lùng lên tiếng nói: "Bắc Cảnh quá xa, chẳng bằng trước tiên nghĩ cách bình định hoạn nạn bên trong Nghiệp Kinh đi đã."
"Trong Nghiệp Kinh nào có hoạn nạn." Thương Châu đáp.
Dù Yến Phi Tiệp ở địa phương nhỏ nhưng vẫn biết đến rõ rõ ràng ràng chuyện của Nghiệp Kinh. Gã nói: "Dư nghiệt Lâm thị kia không chết, ly gián tình tâm Đế thần, sao Nghiệp Kinh lại không có hoạn nạn được. Ngươi là học sinh của phụ thân, ông thưởng thức, bồi dưỡng ngươi như vậy, ngươi nên phân ưu thay ông, sao có thể to mồm phét lác đến như thế."
Thương Châu đẩy cốc: "Ta trước tiên là thần tử của Hoàng Thượng, sau đó mới là học sinh của Yến tướng. Trước mắt trong Nghiệp Kinh không có đại loạn, có điều đang đứng trên thế đà bấp bênh, triều đình cần người hiền. Thực chẳng dám giấu giếm, ta và Đào đại nhân ngựa không ngừng vó tới Kế Châu là muốn khuyên nhủ Yến đại nhân."
Yến Phi Tiệp hơi nhíu mày lại, giơ tay cho ngừng tiếng nhạc, mọi người cũng về chỗ ngồi trước, buổi tiệc nhất thời nghiêm túc lên không ít.
Đào Tri Viễn cảm thấy thời cơ đã điểm, muốn tận dụng mọi thứ, vội chắp tay nói: "Trước đây mấy ngày, Nghiệp Kinh đổ trận tuyết lớn, hẳn Yến đại nhân đã biết chuyện Yến tướng bệnh nặng rồi."
Mi tâm Yến Phi Tiệp hơi trùng xuống, ngữ khí cũng trầm trầm: "Có ngự y ở đó, hẳn không bao lâu nữa là có thể chữa khỏi."
Đào Tri Viễn: "Bệnh này của Yến tướng trùng hợp đuổi đến ngày tuyết rơi mới phát tác, có thể nói là do tích tụ mà gây nên, ngự y cũng chỉ có thể dùng phương thức điều dưỡng một, hai. Yến đại nhân nghĩ xem, nếu Yến tướng có thể nhìn thấy tôn tử ngoan, bệnh cũng có thể tốt hơn phân nửa rồi!"
Thị tỳ mỹ mạo dán lên người Yến Phi Tiệp mà rót rượu. Gã không có kiên nhẫn với nữ sắc, bèn đuổi người đi.
"Đào đại nhân muốn ta hồi Nghiệp Kinh, cứ việc nói thẳng."
Yến Phi Tiệp không nể mặt nể mũi đánh gãy bao lời hoa mỹ của Đào Tri Viễn, con ngươi như sản sinh một tia ý lạnh: "Ta không phải người thông minh tuyệt đỉnh, tuy nhiên chớ có coi ta là kẻ ngu si mà chọc cười. Trong triều có quy củ rằng một bộ tộc chỉ có thể có một người làm quan từ tam phẩm trở lên, phụ thân để ta canh giữ Kế Châu nhiều năm như vậy chính là để ổn định lòng người. Lại không nói ông sinh bệnh gì, bệnh có nặng hay không, nếu như bây giờ vì ngu hiếu, ta tùy tiện trở lại thăm viếng phụng dưỡng, khó tránh khỏi sẽ có người nghi ngờ trong lòng rằng muốn tiếp chưởng quyền to của ông, đến lúc đó miệng lưỡi bao người sẽ cho rằng các đời thừa tướng Khải triều đều phải là họ Yến mới được."
Đào Tri Viễn nghẹn lại, mặt mày thoáng lúng túng, ngượng ngùng cúi thấp đầu.
Thương Châu cười cười, cũng không nói lời hoa mỹ gì, hỏi thẳng: "Vậy Yến đại nhân cũng thuận theo như vậy, đời đời kiếp kiếp cắm rễ tại Kế Châu?"
Yến Phi Tiệp khựng lại, không thích mà nhìn nàng.
"Yến tướng chèn ép thế gia quan chức trong triều nhiều năm, người trong thiên hạ cũng đã khâm phục khẩu phục. Vì thế ông ở Nghiệp Kinh một ngày, ngươi lại một ngày không về được Nghiệp Kinh. Tâm huyết cả đời của Yến tướng đều ở Nghiệp Kinh, đợi sau khi ông trăm năm, e là người người trong triều đều sẽ e ngại đến thân phận thế gia, muốn đại nhân triệt để phân rõ giới hạn với quyền lực trong triều."
Thương Châu lại nói: "Yến đại nhân nhậm chức thứ sử Kế Châu đã bảy năm có lẻ, những châu khác đã thay bao đời thứ sử, cũng lục tục vào kinh, chỉ có Kế Châu vẫn giữ nguyên như thế. Tiên đế khởi binh từ Khải Phong, nguyên nhân chính là bởi năm ấy, Kế Châu là châu hỗn loạn nhất Trung Nguyên, mà bây giờ thuế má lại chiếm những bốn phần mười những châu Tây Nam. Từ đây có thể thấy được, dù Yến đại nhân không có uy danh như Yến tướng, cũng không nên bị vây trong một châu cỏn con thế này. Người có tài là phúc trí trời ban cho muôn dân."
Lòng Yến Phi Tiệp không ưa Thương Châu, nhưng gã không phủ nhận được, lời của nàng rất dễ khiến người nghe vào. Nàng làm việc vì Hoàng Đế, từng câu từng chữ lại như đang suy nghĩ vì gã.
Gã càng nghĩ càng loạn, bèn nâng chén kính tặng: "Thương thị lang chẳng vội, trước tiên uống một chén."
Thị tỳ rót đầy một chén cho Thương Châu.
"Thái Y viện cũng chẳng ai đảm bảo được bệnh tình của Yến tướng sẽ kéo dài đến khi nào." Đôi môi Thương Châu hơi mím lại, cạn sạch một hơi rượu, sắc mặt lại vẫn trầm tĩnh như trước: "Yến đại nhân lại là hiếu tử, nghe theo lệnh phụ thân mà làm việc, không thể chỉ trích nặng. Có điều lệnh lang còn nhỏ, lẽ nào đại nhân không muốn dự định lót đường cho con sao? Chính như Yến tướng đã nói, nhà ai quyền thế đại tiện, ai tới làm quan, con đường này đầy rẫy bất công. Nhưng nếu uốn cong thành thẳng, những người có hoài bão quyền thế đều không thể khai chi, vậy chẳng phải càng thêm bất công sao?"
Yến Phi Tiệp không uống rượu nữa, đã có mấy phần đầu váng mắt hoa, hơn nửa ngày vẫn nhìn trái nhìn phải mà hỏi: "Thương thị lang và Đào đại nhân khổ cực tại Nghiệp Kinh, nếu đã đến Kế Châu, vậy liền ở thêm mấy ngày, Yến mỗ chắc chắn sẽ chiêu đãi thật tốt. Chuyện sau này, không bằng lại nghị luận."
Lúc này, có hai người vận áo đuôi ngắn đi đường đi nhanh vào từ phòng ngoài, quỳ gối bên người Yến Phi Tiệp, trình lên một phong thư: "Đại nhân, chúng ta phụng mệnh Yến tướng tới đây gửi một phong thư nhà."
Thương Châu nhận ra hai người này. Bọn họ là liêu khách được Tướng phủ nuôi đã nhiều năm, là một đôi huynh đệ đồng bào, tên Tôn Đại và Tôn Nhị.
Hai huynh đệ này đều là người tập võ, vô cùng mạnh mẽ, trên mặt hai người đều có hai cái bớt màu xanh giống nhau như đúc, mặt mày xấu xí, trước khi vào làm môn hạ của Yến Hồng từng là những kẻ giết người săn tiền thưởng.
Yến Phi Tiệp nhíu mày nhận lấy, thấy chữ viết trên phong thư kia cũng không mở ra xem mà đút vào tay áo trước.
Đáy mắt gã nổi lên mù mịt, đảo mắt đã tiêu tan, vừa cười vừa nói: "Đưa phong thư nhà mà thôi, hà cớ gì phụ thân phải gọi cả hai người từ xa tới. Có điều hai huynh đệ các ngươi làm việc nghiêm cẩn, mau mau ngồi xuống nhậu nhẹt, hôm nay mọi thứ đều phải sảng khoái!"
"Đa tạ đại nhân!" Hai huynh đệ nhà kia lưu ý ngồi một bên khác, bèn tìm chỗ vắng lặng ngồi xuống.
Yến Phi Tiệp lại lệnh cho vũ nữ quý phủ tới đây trợ hứng, buổi tiệc này càng nháo càng lớn, mời rượu, vung quyền, còn có nam tử đường hoàng chiếm tiện nghi của nhóm tỳ nữ. Một đoàn xa hoa đồi trụy, bẩn thỉu xấu xa.
Đào Tri Viễn còn muốn khuyên nhủ Yến Phi Tiệp cái gì, Thương Châu nghiêm nghị khụ một tiếng, âm thầm khẽ lắc đầu.
Chẳng ngờ Tôn Đại và Tôn Nhị kia đi tới: "Không nghĩ đã tới đây còn có thể nhìn thấy Thương thị lang! Nếu đổi thành thường ngày trong Tướng phủ, những người bỉ ổi như nhóm huynh đệ chúng ta e là chẳng nói nổi nửa lời trước mặt Thương thị lang."
Thương Châu mỉm cười chúc rượu: "Quá lời rồi. Ta trong triều chỉ là văn kém, hai vị đều là nghĩa sĩ có tiếng trên giang hồ, dĩ nhiên là chẳng giao tập gì nhiều. Hôm nay có duyên, vậy thì uống thêm vài chén."
"Được! Thương thị lang nguyện theo nhóm huynh đệ chúng ta uống rượu, đi ra ngoài cười nói cũng có thêm một phần mặt mũi!"
Đào Tri Viễn liếc nhìn tướng mạo khủ.ng bố của hai người này, lại thấy đại loan đao bên hông bọn họ, trong lòng nhút nhát, cố ý ôm chén đũa ra xa một chút.
Tôn Nhị liếc mắt nhìn Đào Tri Viễn, cố ý nghiêng người ngăn cản đường lui của y, đáy mắt lộ vẻ hung ác. Cổ họng Đào Tri Viễn nhất thời nghẹn lại, không thể làm gì hơn ngoài lặng lẽ tọa lạc trở về.
Thương Châu nhận ra bầu không khí này không đúng, lại nghe Tôn Đại hỏi: "Đã là cuối năm, theo lý mà nói triều đình Nghiệp Kinh phải cực kỳ bận rộn, không biết hai vụ đại nhân ngồi ở nơi đây là tới làm gì quan trọng sao?"
Đào Tri Viễn kinh sợ đến mức không dám lớn tiếng xả giận, Thương Châu cười nói: "Bây giờ chức tỉnh trung thư của ta chỉ là cái mác hư danh, Đào đại nhân muốn tới Kế Châu dò xét đốc điều tra, ta mới cùng đến tham gia náo nhiệt. Trái lại hai vị chuyên tới Kế Châu truyền tin, hẳn là rất được tin dùng."
Tôn Đại than một tiếng: "Sống dưới tay ban sai vốn chẳng dễ dàng. Có điều, lần này nhóm chúng ta tới Kế Châu, truyền tin chỉ là thứ yếu..."
"Ồ?" Thương Châu nhíu mày.
"Hai vị đại nhân hẳn đã nghe qua bài ca dao thịnh hành gần đây trong phố lớn ngõ nhỏ tầnh Nghiệp Kinh, thư sinh trong phủ cũng từng giải thích cho nhóm chúng ta, nói riêng một câu "trứng giấu dưới hiên, mái ngói thẫm đỏ; xuân tình đắm đuối, phúc phần đầu năm" kia đã chẳng đơn giản! Chính vì bài ca dao này, Nghiệp Kinh truyền ra lời đồn hung ác, nói rằng thiếu gia phải về Nghiệp Kinh tiếp nhận Yến tướng, chuyện thừa kế nghiệp cha vốn là thiên kinh địa nghĩa, người ở ngoài đều chẳng dám quản, có điều đám thư sinh đọc sách trong phủ Yến tướng lại đều cuống cả lên..."
Thương Châu thấy trên cánh tay nắm chuôi đao của gã đã có gân xanh lộ ra, cũng bất động thanh sắc gác chén rượu lại, thân thể thoáng căng thẳng.
Tôn Đại và Tôn Nhị âm thầm đối diện, cười lạnh một tiếng, mặt mày nhất thời dữ tợn gấp mười lần, lưỡi đao đã ra khỏi vỏ: "Yến tướng sớm đã đoán được có tặc tử đến Kế Châu giật dây làm chuyện xấu, cho nên đặc biệt lệnh cho hai huynh đệ ta đến đây lấy tính mạng của các ngươi!"
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Đào Tri Viễn cảm thấy mắt mình gần như đã mù rồi, thấy đao bổ về phía mình, vội nhắm mắt lớn tiếng hô lên đầy kinh ngạc: "Cứu, cứu... Cứu mạng!"
Thương Châu cau mày tránh về một phía, đại đao kia chén đứt ngân trâm của nàng, tóc đen tỏa ra tán loạn.
Vũ nữ và khách mời ở đây nhất thời thất kinh, thấy muốn giết người bèn dồn dập hét to chạy ra.
Thương Châu như đã có chuẩn bị, dùng hết toàn lực lật ngược bàn, đập vỡ bát trên bàn rồi ném mấy mảnh sứ nát tan về phía hai người kia. Nàng liếc mắt về bên cạnh, cắn răng tóm lấy ống tay áo Đào Tri Viễn, lui vội về phía sau mấy bước.
Yến Phi Tiệp thấy tình thế này, chỉ lạnh lùng nhíu mày nhìn, không hề bị lay động, thoáng có chút kinh ngạc trước sự dũng cảm của nàng.
Đao sắc của huynh đệ nhà họ Tôn chẳng hề lưu tình. Bọn họ đã quen giết người giết khẩu giữa ban ngày ban mặt, huống hồ Thương Châu và Đào Tri Viễn còn là thư sinh yếu đuối.
Đào Tri Viễn hoảng hốt hô to: "Yến Phi Tiệp... Thứ sử Kế Châu muốn giế.t chết mệnh quan triều đình! Ngươi, ngươi sẽ bị trị tội! Còn, còn không mau cứu, cứu..."
Yến Phi Tiệp ngậm miệng không rên một tiếng.
Lại thêm một đao, cánh tay Thương Châu bị thương tổn, đã có chút không chịu nổi. Nàng thấy tình thế nguy cấp, bèn lớn tiếng quát lên: "Không ai có thể so được với quyền thế và đại kế của ông ta! Hôm nay ông ta có thể không quản ngàn dặm mà giết học sinh, rõ ràng muốn giết là giết! Ngày mai chính là...!"
Tâm thần Yến Phi Tiệp hơi động, trên trán chợt có mấy sợi gân xanh mơ hồ nổi lên, lộ vẻ do dự.
Có điều gã còn chưa kịp nghĩ nhiều, chẳng biết một đứa nhóc con đã chạy đến bên cạnh Tôn Đại từ lúc nào, còn đang khóc nỉ non. Đứa bé ấy chính là đứa nhỏ năm tuổi của Yến Phi Tiệp.
"Dừng tay!"
Tim Yến Phi Tiệp như thọt lên tận cổ, vậy mà huynh đệ nhà họ Tôn vẫn chưa kiêng kỵ tính mạng hài tử, còn đang vung vẩy đại đao trong tay.
Gã bỗng nhiên khiếp sợ, lúc này không do dự nữa, trầm giọng quát lên: "Phủ binh ở đâu? Còn không mau bắt lấy hai người này cho ta!"
...
Sau buổi tiệc hoang đường kia, Thương Châu và Đào Tri Viễn không được gặp lại Yến Phi Tiệp nữa, bị dàn xếp ở trạm dịch.
Đào Tri Viễn vẫn còn chưa hết khiếp sợ, sắc mặt trắng xám, thấy thương thế của Thương Châu bèn sốt ruột đi qua đi lại trong phòng: "Thương thị lang, nếu chúng ta không chờ được lệnh Hoàng Thượng, hay là hồi kinh sớm chút đi!:
Thương Châu mất máu, khí sắc không tốt, miễn cưỡng cười cười với y: "Còn sớm."
"Lại nói, việc xấu này quá khó thành." Đào Tri Viễn than thở, nói: "Còn kéo dài nữa, mạng ta và ngươi đều sẽ bỏ vào nơi này!"
"Đào đại nhân bình tĩnh đừng nóng. Yến Phi Tiệp là con trai độc nhất của Yến tướng, năm ấy bị bức ép nhậm chức thứ sử tại Kế Châu, không được thăng chức. Nhưng gã là người biết rõ đạo lý, dù trong lòng có bất mãn cũng biết lợi và hại trong đó. Yến tướng bệnh nặng, gã sẽ thành thật, không dám tùy tiện hồi kinh." Thương Châu nói.
Đào Tri Viễn giậm chân: "Chính là cái lý này đấy! Sớm biết không khuyên nổi, hà cớ gì chúng ta phải đặt tính mạng vào hiểm nguy!"
Thương Châu nở nụ cười: "Hoàng Thượng cũng không nói phải để chúng ta khuyên Yến Phi Tiệp hồi kinh bằng được."
"Hạ quan không rõ, đây lại là đạo lý gì? Mong rằng Thương thị lang chỉ bảo rõ ràng."
Thương Châu: "Ngươi và ta tuy là lén lút tiếp chỉ Hoàng Thượng mà tới Kế Châu, nhưng huynh đệ nhà họ Tôn hôm nay nháo ra trò như thế, âm thầm đưa tin, vừa vặn có thể cho người trong thiên hạ thấy Hoàng Thượng là thật lòng muốn thỉnh Yến Phi Tiệp hồi kinh mưu toan trách nhiệm, vậy là được rồi. Coi như Yến Phi Tiệp có sống chết không đi Nghiệp Kinh, mấy ngày này cũng đủ để dao động tâm trí những người trong triều."
Đào Tri Viễn ngẩn ra, càng thêm bối rối: "Nhưng nói vậy cũng không thông, hai người kia..."
Tầm mắt Thương Châu nhìn về phía cây ngân trâm đứt đoạn trên bàn: "Cũng là trách ta. Đào đại nhân có điều không biết, hai huynh đệ Tôn gia này có chút danh tiếng trên giang hồ, đều là cao thủ thân thủ bất phàm. Nếu bọn họ thực sự muốn ra đao giết người, một đao có thể cắt ngang cổ họng, hà tất phải làm điều thừa, cố ý muốn phá hỏng cây trâm của ta?"
Lúc này Đào Tri Viễn mới hậu tri hậu giác mà hiểu ra được.
...
Ban đêm, Ngụy Dịch nhận được bồ câu đưa thư, trong mắt toàn là ý cười, bèn đưa tin cho Lâm Kinh Phác.
Sau khi xem xong, Lâm Kinh Phác gật đầu khen hay: "Thương Châu quả là hào kiệt."
"Lá gan nàng lớn, tuy nhiên chẳng thể thiếu ngươi trù tính đằng sau." Ngụy Dịch chơi cổ tay y, nói: "Hôm nay đã có mấy quyển sổ con kết tội Yến Hồng đưa đến trước mặt trẫm. Không riêng gì án vũ khí, trước đây thủ đoạn của ông ta cứng rắn, thật ra có không ít người âm thầm ghi thù. Lòng người tán loạn, ngày Yến Hồng thất thế cũng tới nhanh thôi."
Đôi con ngươi tinh xảo của Lâm Kinh Phác chẳng có ánh sáng, chỉ nhàn nhạt nói tiếp: "Là sắp rồi."
Ngụy Dịch nghe lời này thoáng ngừng lại, hoàn toàn chẳng còn vẻ đắc ý, đáy mắt nổi lên từng trận tối tăm.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát.
Những ngày này, bọn họ vô cùng mẫn cảm với từng lời ăn tiếng nói của đối phương.
Lâm Kinh Phác giấu sâu hơn Ngụy Dịch, thần thái trước sau tự nhiên như một, chậm rãi tránh khỏi bàn tay của hắn, muốn đi về phía giường Thiên điện, chỉ nói: "Sắc trời không còn sớm."
Ngụy Dịch chỉ chần chừ trong chốc lát liền nhanh chân đuổi theo, một tay ôm ngang lấy y, vén chăn cùng nằm vào.