"Dịch lang là tình phu của ngươi, không phải là Hoàng Đế."
...
Mây mờ sương tan, ánh sắc xanh lam chảy xuôi vào trong kim điện.
Ngụy Dịch run lên nửa ngày, men say lẫm liệt tản đi mấy phần. Nếp nhăn trên mi tâm hắn bất giác thả lỏng ra, lấy lại tinh thần, mùi rượu trên thân đột nhiên càng mãnh liệt hơn.
Hắn kéo gần khoảng cách, đáy mắt trở nên thuần túy, chỉ còn mình d,ục vọng đặc sệt.
Ý cười trên môi Lâm Kinh Phác còn chưa thu lại, coi như không có gì mà nhặt lại từng quân cờ.
Tay áo y bị Ngụy Dịch kéo mạnh, bàn cờ đổ, chóp mũi hai người cũng chạm vào nhau.
"Gọi một tiếng nữa ta nghe xem."
Lâm Kinh Phác nhíu mày, rõ ràng là cười vô cùng quyến rũ, lại nói: "Hoàng Đế trước mặt, làm sao ta dám vượt qua thân phận."
"Dịch lang là tình phu của ngươi, không phải là Hoàng Đế."
Tầm mắt Ngụy Dịch đi xuống theo đôi môi ấy, từ từ đến rất gần nhưng lại cố ý không hôn: "Đều là người lén lút có nam nhân sau lưng gia trưởng, ngươi và ta đều không phải người tuân thủ bản phận, làm sao còn có thể nói đến quy củ được."
Dưới tay Lâm Kinh Phác bị hắn lôi kéo có hơi ngứa, hơi thở cũng bất ổn, mi mắt mỏng manh nổi lên một tầng đỏ ửng: "Ta còn chưa lập gia thất, sao có thể tính là vụng trộm?"
Bàn tay Ngụy Dịch thuận thế mò tới sau lưng y, cẩn thận sờ lên từng đốt xương, âm thầm dùng lực cực chuẩn, cợt nhả nói đạo lý: "Trước mặt người khác ngươi không dám, chỉ dám,đãng hạ lưu trước mắt tình phu của ngươi, này chính là vụng trộm. Mong muốn đơn phương cũng là vụng trộm, hai bên tình nguyện cũng là vụng trộm."
Môi mỏng của Lâm Kinh Phác không ngừng mấp máy: "Vậy ngươi muốn đơn phương, hay là muốn lưỡng tình tương duyệt?"
"Ngươi đúng là bạc tình bạc nghĩa." Ngụy Dịch nhìn khóe mắt ướt át dưới thân, cắn tai y mà trào phúng: "Đến ý xấu cũng sắp chảy cả ra ngoài rồi, A Phác."
Lâm Kinh Phác nhíu mày, dụ,c vọng long lanh nóng bỏng trong từng giọt lệ hiển hiện rõ mồn một, liếc mắt một cái đã thấy.
Bây giờ không giống ngày xưa, Ngụy Dịch đã là cao thủ phong nguyệt. Lâm Kinh Phác không chịu nổi dằn vặt, bất đắc dĩ phải cúi đầu chịu thua trước hắn: "Dịch lang anh tuấn tiêu sái, khí vũ bất phàm... Là... là ta không chịu đựng nổi..."
"A Phác, khen Dịch lang của ngươi thêm vài câu." Ngụy Dịch nắm lấy cằm y, xoa qua cần cổ hết lần này đến lần khác.
Cây đuốc này đã đốt tới trên người hắn, Ngụy Dịch cũng không chờ đáp lại đã bóp lấy cằm y, hôn lên thật sâu.
Ban ngày ban mặt, hai người như đang "vụng trộm", không ai đoái hoài đến chính sự và hậu sự, dứt bỏ tạp niệm, chỉ lưu luyến vui thích trước mắt.
...
Yến Hồng vẫn thân, Tướng phủ có tiếng mà không có miếng, đủ loại công văn và tấu chương trong triều đều phải đi qua Diễn Khánh điện, chờ Hoàng Thượng tự mình phê thẩm.
Quan chức Lễ Bộ đã chờ ngoài Diễn Khánh điện những hai canh giờ.
Không lâu sau, người của Tư Gián viện và Hình Bộ cũng tới cả, lo lắng chờ đợi với những quan chức Lễ Bộ bên ngoài.
Vốn tưởng rằng Hoàng Thượng vì mất đi thừa tướng mà thân thể không tốt, có điều cũng chẳng thấy Diễn Khánh điện truyền ngự y, cung nhân đi ra thông báo mấy lần, chỉ nói Hoàng Thượng còn ngủ, mong bọn họ kiên trì thêm một chút.
Vì vậy, đám người này chờ thẳng đến khi trời tối mới được vào gặp vua.
Ngụy Dịch còn chưa dùng bữa tối đã đi tới chính điện xử lý công vụ. Cổ tay áo hắn không chỉnh tề, như là không kịp mặc trung y.
Các quan lại không dám nhìn thẳng mặt rồng, cũng không dám nghi kỵ, chỉ làm đúng phận sự mà bẩm báo từng việc, sau khi lĩnh chỉ bèn đi tới các Bộ làm việc.
Tang sự của Yến Hồng được làm theo quy chế quốc tang, cấm chỉ tất cả hỉ sự mừng vui cưới gả trong triều, cả nước để tang một tháng mới không phụ một đời uy danh của quyền tướng.
Có điều ở một đầu khác, án vũ khí cũng phải nhanh chóng xử trí. Tang kỳ vừa qua, từng tội danh cũng sẽ được chụp lên đầu ông ta.
Ân uy cùng làm, nội ứng ngoại hợp, có như vậy mới nhân cơ hội này thu nạp lòng người, tiếp quản quyền to trong triều, thống lĩnh lục Bộ.
Chờ Ngụy Dịch hết bận, trời đã gần vào canh hai.
Cung tỳ muốn hầu hạ hắn rửa mặt an giấc, hắn lại hỏi Thiên điện trước. Cung nhân nói đầu kia đã đóng cửa tắt đèn, hẳn người bên trong cũng ngủ rồi.
Ngụy Dịch gật đầu, nghĩ sáng mai thượng triều còn một đống việc vặt đang chờ, bèn một mình ngủ lại trong chính điện.
...
Lâm Kinh Phác đổi một thân xiêm y nội giám, đã đốt đèn xuất cung, cùng Quách Tái lên một chiếc xe ngựa đến lao ngục Hình Bộ.
Quản ngục chân trước mới đưa đi một người, quay đầu đã nhìn thấy Quách Tái đưa người đến, giật mình một cái rồi vội tiến lên, cúi người nghênh đón: "Đã muộn rồi, làm sao Quách công công còn đặt chân đến nơi này? Công công hầu hạ Hoàng Thượng khổ cực, nếu tiểu nhân sớm biết công công sẽ tới, còn phải dát vàng lên ngưỡng cửa này mới phải."
Hài cốt Yến Hồng còn chưa lạnh, từ trên xuống dưới trong triều đã bắt đầu muốn nịnh bợ chủ nhân chân chính của Khải triều, đến thái giám đi theo ngự tiền hầu hạ cũng được dính Thánh quang.
Quách Tái không thích ứng được chút nào, nắm tay khụ một tiếng, vội vuốt thẳng đầu lưỡi chút rồi ưỡn ngực hóp bụng, thể hiện ra mấy phần mạnh mẽ: "Hoàng Thượng sai ta đến đây nói mấy lời với Ninh Vi Quân."
Quản ngục kia hơi ngưng lại, khó khăn thấp giọng nói: "Kẻ ấy lại chính là trọng phạm triều đình chờ trảm, nếu Quách công công không mang theo công văn thẩm vấn của Hình Bộ đến, e là không tiện lắm."
Dư quang Quách Tái liếc nhìn người phía sau, âm thầm hít sâu một hơi, học vẹt nói: "Hôm nay Hoàng Thượng xử lý đủ chuyện hỗn tạp, còn vì Yến tướng qua đời mà bi thống quá độ, nhất thời không thông mới phê duyệt xử văn của Hình Bộ kia, sau đó tinh tế hồi tưởng lại mới cảm thấy trong đó còn có chút sơ hở. Thiên tử nhất ngôn tứ mã nan truy, tuy rằng những xử văn này đã phát xuống các Bộ, không thay đổi được, thế nhưng Hoàng Thượng vẫn muốn hiểu rõ thêm vụ án này hơn một chút, vì vậy mới sai ta đến đây hỏi lại tỉ mỉ. Chuyện hôm nay, các ngươi không được lắm miệng truyền đi, bằng không ném đi mặt mũi của Hoàng Thượng, một cái mạng nhỏ của ngươi cũng không đền nổi."
"Tiểu nhân đã rõ, đã rõ." Quản ngục bị dọa đến ngẩn ra, vội hỏi: "Tiểu nhân tự mình đưa công công đi vào, chắc chắn sẽ không lôi kéo tai mắt của người khác! Hai vị công công, thỉnh..."
Quách Tái che mặt ho khan một tiếng, bước lên trên trước. Lâm Kinh Phác cúi thấp đầu, theo sát phía sau.
Quản ngục nói, lại vô ý liếc về sau một cái, còn chưa phát giác được gì dị thường, chỉ cảm thấy khuôn mặt tiểu thái giám này có phần quá mức đẹp đẽ, không nhịn được mà muốn nhìn thêm vài lần.
"Hai vị công công, Ninh Vi Quân bị giam giữ trong này. Tiểu nhân không quấy rầy thêm, có gì dặn dò, hai ngài gọi một tiếng là được."
Quách Tái thấy người đi xa, thân thể căng thẳng mới thoáng thả lỏng, vội đứng đến phía sau Lâm Kinh Phác, tự tại hơn rất nhiều.
"Ninh đại nhân." Lâm Kinh Phác lấy mũ thái giám xuống, tiến lên chắp tay.
Ninh Vi Quân trông thấy Lâm Kinh Phác, vội xốc lại tinh thần, đứng dậy hành lễ cách song sắt: "Nhị gia."
Lâm Kinh Phác đánh giá thấy trên người hắn không có vết thương, quần áo tù sạch sẽ, chỉ là hai bên gò má thoáng gầy gò đi một chút, sợ là căn bản còn chưa từng bị thẩm tra.
"Cơm canh trong ngục có được không?"
Đèn đuốc tối tăm, Ninh Vi Quân cúi đầu, cung kính trả lời: "Được."
"Ngủ có được không?"
"Cũng được."
Trong ngục không có gió, lại lạnh lẽo khiến người ta khó mà chịu được. Quách Tái cầm một kiện áo khoác, tỉ mỉ phủ thêm cho Lâm Kinh Phác.
Ninh Vi Quân vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ thoáng dời tầm mắt, chần chờ hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, Nhị gia đến đây, xin hỏi là..."
"Nhắc tới cũng xấu hổ. Chuyện ngày ấy ở sườn núi Phượng Long, ta biết rõ không thể tin Liễu Hữu nhưng vẫn đưa tin tức cho ngươi, hại ngươi rơi vào hoàn cảnh như bây giờ." Thân thể Lâm Kinh Phác ấm dần lên, sắc mặt thấu thuận như ngọc, thân thiết nói: "Ngươi có oán ta không?"
Ninh Vi Quân lui về phía sau non nửa bước, thận trọng phụng mệnh: "Là chính ta ngày ấy làm việc lỗ mãng, chưa điều tra rõ ràng đã đánh rắn động cỏ, không oán Nhị gia được."
Lâm Kinh Phác vốn là người dịu dàng nhã nhặn, có điều dường như Ninh Vi Quân luôn quá mức cung kính cẩn thận với y, thậm chí có chút run run rẩy rẩy, như là chỉ lo đạp phải phần kiêng kỵ nào.
Lúc trước, Lâm Kinh Phác cũng không giao tập gì nhiều cùng Ninh Vi Quân, mỗi lúc trò chuyện đều đường hoàng ra dáng. Cho đến hôm nay, y mới vững tin Ninh Vi Quân kính trọng mình, tuy nhiên cũng luôn đề phòng chính mình.
Đã có ý kính, vì sao phải phòng? Chính mình có gì đáng giá để hắn phòng bị?
"Ngươi oán ta cũng là chuyện bình thường." Đáy mắt Lâm Kinh Phác thoáng thẫm lại, tiếc hận mà nói: "Thiêu hủy quân dụng là tội lớn, Ngụy Dịch không hạ thủ lưu tình với ngươi, sau năm ngày nữa sẽ hành hình. Có điều, nếu ngươi chịu nói thật với ta mấy lời, ta còn có thể cho phép mà cứu ngươi một mạng."
Môi Ninh Vi Quân đã mím thành một đường thẳng mỏng, lại nói: "Tạ ơn Nhị gia, có điều sinh tử từ mệnh, không nắm chắc được."
"Ngươi còn chưa biết ta muốn hỏi gì." Lâm Kinh Phác cười như không cười, nét mặt nhìn không thấu được.
Ninh Vi Quân sững sờ, kinh hoảng cúi đầu, lấy đó làm áy náy: "Nhị gia muốn hỏi gì, mời ngài hỏi đi."
Lâm Kinh Phác khép tay áo dài lại: "Năm ấy hơn mười trưởng bối trong tộc ngươi đều hy sinh cho tổ quốc, ngươi lấy gì mà sinh sống?"
Ninh Vi Quân hơi ngưng lại, bình tĩnh nói: "Ta sợ chết, không thể làm gì khác ngoài làm sĩ tân triều, sống chui nhủi ở thế gian."
"Vậy sao?" Lâm Kinh Phác nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, lại hỏi: "Trong một năm nay, vì sao ngươi phải trợ giúp Ngụy Dịch làm việc?"
Ninh Vi Quân: "Hắn là Hoàng Đế, ta kiêng kỵ uy thế, không dám có điều đắc tội."
"Ngươi nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời." Lâm Kinh Phác bất động, không giận không vui mà cải chính: "Nếu thật sự giống như các quan lại tầm thường kia, vậy nghe lệnh Yến Hồng mới phải."
Thần sắc Ninh Vi Quân đều đã thu lại cả, liền quỳ xuống, không trả lời nữa.
Lâm Kinh Phác cũng không tiếp tục ép hỏi hắn.
Y cởi áo khoác giao cho Quách Tái, ngữ khí lạnh băng: "Ninh Vi Quân, ta thưởng thức ngươi là người có tài, biết tâm tính ngươi cứng cỏi, thường ngày cũng không thăm dò thổ lộ tình cảm cùng ngươi, e sợ không muốn kéo ngươi xuống. Hiếm thấy Ngụy Dịch xuống tay độc ác, ta vốn nghĩ có thể thừa dịp, nhưng không ngờ ngươi ngu đần tê dại, là miếng đá rắn bất động không lay chuyển được. Cũng được..."
Y mang mũ thái giám lên, quay người rời đi. Quách Tái vội khom lưng lộn xộn đi theo, một hồi lâu sau mới nhớ ra chính mình phải đi lên phía trước.
Ninh Vi Quân quỳ trên mặt đất vẫn còn bất động, đến cuối cùng cũng không nói dù chỉ là nửa câu.
Sau khi lên xe ngựa hồi cung, Quách Tái thấy sắc mặt Lâm Kinh Phác không tốt, bèn nhỏ giọng hỏi: "Nhị gia, Ninh Vi Quân cái gì cũng không chịu nói, tối nay chúng ta xuất cung vô ích rồi? Nếu như Hoàng Thượng biết chuyện chúng ta lén xuất cung chỉ để tới ngục nhìn hắn..."
"Ngụy Dịch vội vã muốn giết hắn diệt khẩu, chắc chắn không thể cho ai biết nguyên do. Không đích thân đến một chuyến, ta không cam lòng." Sắc mặt Lâm Kinh Phác trầm tĩnh, đáy lòng lại phiền muộn đến không chịu được.
Y vén rèm nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy trong bóng đêm, một đội ngũ khoảng năm mươi, sáu mươi tên tội phạm đang bị áp giải vào trong ngục.
Nhóm người này bị cột vào xích sắt, nam có nữ có, có già có trẻ, bi thương xin tha liên tục, tiếng roi quất mạnh lên da thịt chẳng dứt bên tai.
Quách Tái liếc mắt ra bên ngoài, không chịu nổi cảnh tượng nhường này, bèn đi đóng cửa sổ lại.
"Nhị gia, trước đây ít ngày, khi phụng dưỡng ở ngự tiền nô tài đã có nghe qua, nói một khi tra xong án vũ khí, người bị xét nhà tru di cũng không chỉ có mình Ninh Vi Quân. Nhà Ninh Vi Quân ít người, xem ra còn có khối người thảm hơn hắn."
Mấy câu này lại nhắc nhở Lâm Kinh Phác. Y nghĩ tới điều gì, ánh mắt dần sâu đậm: "Ta nhớ trước đây khi Tào tướng quân điều tra có nói, Ninh Vi Quân có một người tỷ tỷ, cũng còn sống."
"Hình như là có." Quách Tái cũng nghĩ tới: "Một nhà Ninh Hưng Thịnh trung liệt, chết ở cố hương. Ninh Vi Quân và tỷ tỷ của hắn nương tựa vào nhau mà sống giữa thành Nghiệp Kinh."
Chẳng biết vì sao, dáng dấp chiếc hầu bao kia nổi lên trong óc Lâm Kinh Phác. Ngày đó, y cảm thấy cách đặt kim lưu chỉ kia có phần thân quen, vậy nên mới cố tình nhìn thêm vài lần.
Ninh Vi Quân chưa từng cưới vợ, hắn nói hầu bao ấy là do người nhà tự tay may cho hắn.
Thật kỳ lạ.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Nhắc nhở ấm áp: Chuyện hầu bao của chương 33.