Công Ngọc

Chương 9

"Máu từ cổ họng phun thẳng lên long bào."

...

"Trẫm nghe Thường Nhạc nói, ngươi ho ra máu."

Lâm Kinh Phác đi theo ngự giá tới yến tiệc giao thừa, vốn là đi phía sau đội ngũ, lại bị Ngụy Dịch gọi tới bên long liễn hỏi.

"Ừm."

Mấy ngày trước, Ngụy Dịch đã dặn dò xuống dưới, nói phải cắt may lễ phục cho khách theo quy chế nhà nước cho Lâm Kinh Phác. Ở trong cung lâu, y gầy đi nhanh hơn, ống tay áo trống rỗng, thoạt nhìn như không chống đỡ nổi.

Tuy mặc hoa phục ngọc quan nhưng xiềng xích trên tay chân vẫn chưa được tháo xuống. Lâm Kinh Phác kéo vật nặng, đi có hơi chậm, một lúc sau mới nói: "Ngự y đã tới xem qua, nói là không sao."

"Trẫm chẳng phải nhớ nhung thân thể ngươi." Ngụy Dịch vén bức rèm che trước mắt lên, dặn dò ngự giá phía trước đi đường cẩn thận, lại đè thấp giọng nói: "Nếu thực sự không chịu nổi, ngươi cũng không phải cậy mạnh. Dù sao đây cũng là yến tiệc tân niên Khải triều."

Lâm Kinh Phác đáp lời: "Thịnh tình không thể chối từ."

Ngụy Dịch không đoán nổi y: "Trẫm mời ngươi thịnh tình bao giờ? Chỉ thuận miệng đề ra một câu, ngươi mới là người để bụng."

"Tính ra đã bảy năm ta chưa ăn Tết ở thành Nghiệp Kinh, giờ nhận được ân tình cũng coi như là thỏa mãn tâm nguyện." Y mỉm cười ngửa đầu, phóng tầm mắt nhìn tường Hoàng cung. Đèn đuốc mới chớm, cây cối thanh u, cảnh còn người mất, thiếu niên thoáng chốc hoảng hốt như chỉ vừa mới là ngày hôm qua.

Ngụy Dịch chẳng có tâm thưởng thức mỹ cảnh trong cung, chỉ nhíu mày nhìn qua cằm y, buồn bực nói: "Tốt nhất là tới sau tiệc, ngươi vẫn có thể nhớ kỹ phần ân tình này của trẫm."

...

Vạn Tường điện, đủ loại quan lại đều đã ngồi vào vị trí.

Ngụy Dịch bước xuống long liễn, đứng lặng im một lúc rồi quay đầu lại, khom lưng nhặt xích sắt lên. Lâm Kinh Phác bất ngờ không kịp đề phòng nhào về phía trước, bị hắn nắm xích kéo vào trong điện.

"Ngươi muốn làm gì?" Lâm Kinh Phác giật mình hoảng hốt.

Ngụy Dịch hiếm thấy y thất thố, quấn xích sắt lên tay rồi kéo lại gần thêm một chút: "Trẫm thấy có không ít người nhìn chằm chằm ngươi, nên phải tới bảo vệ ngươi. Vạn nhất ai muốn ám sát ngươi giữa yến tiệc, ngọc tỷ còn chưa tới tay trẫm, không tránh được lại thành mua bán lỗ vốn."

Lâm Kinh Phác bất đắc dĩ cười khẽ.

Y ngồi vào vị trí của dư nghiệt tiền triều đã là chiêu mộ hận thù khắp nơi, đúng như dự đoán, từ khi vào điện, quan chức Khải triều thấy Ngụy Dịch kéo y tới bên cạnh ngự tòa, ánh mắt mỗi người đều như giấu đao giấu kiếm, hận không thể ăn tươi nuốt sống y.

Cũng không biết động tác này của Ngụy Dịch là đang bảo vệ y, hay là muốn nhục nhã y.

Thần tử Tư Gián viện nhảy ra: "Dư nghiệt tiền triều, sao có thể ngồi ghế trên!"

Ngụy Dịch nháy mắt về phía Hách Thuận bên cạnh.

Hách Thuận hiểu ý, khép phất trần lại, cất giọng the thé: "Hôm nay đích thân Hoàng Thượng đã bố trí yến tiệc, không bàn quốc sự! Lâm Kinh Phác là khách quý của Hoàng Thượng, há có lý nào không được lên ngự tòa?"

Ngụy Dịch lại lôi xích sắt, kéo y tới chỗ ngồi bên cạnh.

Người của Tư Gián viện lải nhải, Yến Hồng và lục Bộ thờ ơ lạnh nhạt, chẳng hề dính líu.

Ngụy Dịch lên tiếng "khai yến". Bát âm khởi tấu, nhạc cổ sênh ca phủ lên những thanh âm bất bình, còn có vũ nữ nâng ống tay áo nhẹ nhàng bay múa, món ngon vào bàn, rượu ngon vào bụng, hệt như đang ca hưởng an lành.

Không bao lâu sau, có cấm quân đi từ cửa hông vào, lặng lẽ mời mấy người còn đang ồn ào giữa yến tiệc ra ngoài.

"Ăn đi, không có độc. Mấy ngày nay ngươi gầy rồi." Ngụy Dịch dán sát sang bên cạnh, gắp thịt vào chén của Lâm Kinh Phác.

Lâm Kinh Phác nhìn thịt trong chén, nhàn nhạt quét mắt nhìn trong điện, chẳng ai là không âm thầm lưu ý nhất cử nhất động bên này. Y hỏi: "Thanh danh hoa mắt ù tai cho ngươi ích lợi gì?"

Ngụy Dịch nở nụ cười: "Trẫm vốn vô năng, thêm một cái danh hoa mắt ù tai cũng không quan trọng."

Lâm Kinh Phác liếc qua: "Hôm nay ngươi rất lạ."

Ngụy Dịch ngồi ngay ngắn không loạn: "Chẳng lẽ thường ngày trẫm không tốt với ngươi?"

Lâm Kinh Phác không để ý tới hắn nữa, gắp thịt trong chén lên, tinh tế nghiền ngẫm, mặt mày lại chẳng nhìn được ra rốt cuộc thịt này mùi vị thế nào.

Khải triều thành lập còn chưa đủ mười năm, chế độ lễ nhạc chẳng thể so được với những gì Ân triều từng chuẩn bị trước đây, vừa là yến tiệc giao thừa, vừa chẳng thể thiếu đi hai chữ ban thưởng, đủ loại quan lại dâng lên vô số thứ lễ.

Ngụy Dịch ứng phó vô cùng điêu luyện thành thạo, chuẩn bị thỏa đáng theo cấp bậc biên chế, chẳng hề có chút sơ suất nào.

Tiệc đã quá nửa, Lâm Kinh Phác cũng đã ăn no. Y không động đũa nữa, tĩnh tọa xem ca múa trước mắt.

Lúc này, An Bảo Khánh bưng một chén rượu tới đứng đối mặt với Lâm Kinh Phác bên cạnh ngự tòa, láu lỉnh cười nói: "Nhị gia, đã lâu không gặp, bỉ nhân mời ngươi một chén."

Lâm Kinh Phác thấy gã cũng chẳng mất phong độ, giơ bình rượu lên đáp lễ: "Bây giờ An đại nhân đã là Quỷ Sát tiểu vương của Hình Bộ rồi, như sấm bên tai, dù cho chẳng ở Nghiệp Kinh, bình thường vẫn có thể nghe được danh hiệu của ngươi. Người của ta phần nhiều đều thua trong tay ngươi cả."

An Bảo Khánh khom lưng chắp tay: "Để Nhị gia chê cười rồi."

Động tác uống rượu của Lâm Kinh Phác thập phần nhã nhặn, lại hỏi: "Mấy năm gần đây lệnh tôn thế nào? Hôm nay sao lại không thấy người đến?"

"Gia phụ lớn tuổi, sau khi tân triều lập, thân thể cũng không còn tốt, đa phần đều ở nhà vui vầy với văn thơ, cũng không còn thích náo nhiệt nữa rồi."

Lâm Kinh Phác cười nhạt: "Phiền An đại nhân khi nào trở về thay ta vấn an lệnh tôn một tiếng."

"Nhất định, nhất định."

An Bảo Khánh mời rượu trong âm thầm, trở lại chỗ ngồi bèn cất cao giọng nói: "Năm mới thêm vui, thần cũng chuẩn bị cho Nhị gia một phần lễ mọn, mong Hoàng Thượng chuẩn cho thần trình lên."

Ngụy Dịch còn đang dùng bữa, phất tay áo ngầm đồng ý.

Đáy lòng Lâm Kinh Phác căng thẳng, nhìn thần sắc An Bảo Khánh và Yến Hồng, không khỏi nắm chặt chén cốc, thấy Tào Nại bị dẫn lên trên điện.

Tào Nại trước mắt đâu đâu cũng là vết thương, nửa bên da đầu đã bị bỏng đến không còn nguyên vẹn, bàn chân rũ xuống vô lực, tám phần mười là đã bị rút mất gân chân. Trừ mấy người bình tĩnh trên điện, quan chức xung quanh không khỏi kinh ngạc, dồn dập đặt đũa xuống nghị luận.

"Nhị gia có còn nhận ra người này không?"

Ý cười của An Bảo Khánh nham hiểm khiếp người, nắm lấy tóc tai Tào Nại rồi kéo thẳng một đường tới trước mặt Lâm Kinh Phác, máu cũng vẽ ra thành đường. Có điều dù sao cũng đang giữa yến, có cung nhân nhanh chóng lại đây lau sạch vết máu, phí không ít khăn lau.

Cổ họng Lâm Kinh Phác khô khốc, cụp mắt híp một hơi khí lạnh, lại lau rượu tràn ra tay đi, miễn cưỡng bình tĩnh lại: "Tất nhiên là nhận ra, y là người quen cũ của ta."

"Nhận ra là tốt rồi, miễn cho khiến người khác hiểu nhầm Hình Bộ tùy tiện tìm một người tới cho đủ số, lừa gạt mọi người."

Tào Nại bị thương nặng, nhìn đã sống dở chết dở, vừa mở mắt nhìn thấy Lâm Kinh Phác đã hốt hoảng hô lên a a, nước mắt tràn mi, thân thể cuộn tròn nỗ lực bò tới chỗ y, không biết làm sao hai chân đều không dùng lực được, hệt như cá lên bờ giãy giụa sắp chết.

Đáy mắt Lâm Kinh Phác trầm xuống, dùng sức bấm vào lòng bàn tay mình, làm bộ không nhìn thấy, âm giọng vững vàng hỏi: "An đại nhân, xin hỏi y đây là làm sao?"

"Há, Nhị gia chớ có lo lắng, chỉ là bị độc câm mà thôi. Hạ quan đã cố ý căn dặn, khi tra tấn phải nhẹ tay nhẹ chân một chút, không để lại vết thương trí mạng nào."

Gã độc câm Tào Nại chỉ vì không muốn Tào Nại và Lâm Kinh Phác có thể truyền lời trên điện, cũng miễn cho Tào Nại lan truyền bất cứ tình báo nào ra ngoài cung.

Chết sống của Tào Nại hoàn toàn do Lâm Kinh Phác định loạt, y chú định là đã là tứ cố vô thân rồi.

Nụ cười của Lâm Kinh Phác cứng đờ, nâng ly lên với An Bảo Khánh: "Đa tạ An đại nhân còn niệm tình cũ, trông nom Tào gia tử. Ta nhận phần hậu lễ này."

"Nhị gia chậm đã."

An Bảo Khánh một cước đạp bay Tào Nại về chỗ cũ, để lộ ý cười gian xảo: "Phần hậu lễ này là của Nhị gia, nhưng để trả lễ lại, có phải Nhị gia cũng nên dâng lên một phần lễ khác để bày tỏ thành ý không?"

Rượu chưa thấm môi, Lâm Kinh Phác đã để xuống: "Ngươi muốn cái gì?"

An Bảo Khánh liếc nhìn Ngụy Dịch, đột nhiên thu ý cười nịnh nọt về, chắp tay kiêu căng nói: "Bây giờ thần là thần tử Khải triều, đương nhiên phải tính toán vì Hoàng Đế Khải triều! Thần cũng chẳng vì điều gì khác, chỉ là muốn thay Hoàng Thượng hỏi thăm tung tích của ngọc tỷ truyền quốc mà thôi."

Lâm Kinh Phác cũng quay đầu nhìn về phía Ngụy Dịch, ánh mắt lạnh đi mấy phần.

Ngụy Dịch không nhìn y, chỉ lùi ra sau dựa vào long ỷ, phảng phất như chẳng hề đếm xỉa đến.

"Nhị gia, ngọc tỷ truyền quốc giấu ở nơi nào?" An Bảo Khánh lôi kéo Tào Nại, ép hỏi không ngớt.

Giờ khắc này, nếu Lâm Kinh Phác không nói, như vậy chắc chắn Tào Nại phải chết, y không chỉ mất bạn thân mà còn không có mặt mũi nào bàn giao với Tào Vấn Thanh, còn có thể vì thế mà hủy hoại toàn bộ thiên la địa võng Tào gia bày bố tại Nghiệp Kinh bảy năm nay trong vòng một ngày.

Lại nói, sau khi Ngụy Dịch lấy được ngọc tỷ, y cũng chẳng còn giá trị lợi dụng. Không có Ngụy Dịch che chở, nhóm Yến Hồng cũng có thể danh chính ngôn thuận dằn vặt y, e là không đến mấy ngày, y và Tào Nại đều sẽ bị đưa vào chỗ chết.

Tiến thoái lưỡng nan, hai đầu đếu là tuyệt lộ, y không chọn nổi.

Bầu không khí trong điện nhất thời ngưng tụ lại, giằng co chẳng xong.

Lúc này, thiện phòng chuyển một món ăn tới, là canh cua đồng vây cá. Nhóm cung tỳ dồn dập bưng thức ăn lên, cũng trình tới trước mặt Ngụy Dịch và Lâm Kinh Phác.

Hách Thuận biết Ngụy Dịch thích ăn cua đồng, cúi người dò hỏi: "Hoàng Thượng, hôm nay đồ ăn nhìn vô cùng ngon miệng, có muốn nếm thử không?"

Ngụy Dịch lại chẳng có bao nhiêu hứng thú với chén canh kia: "Hôm nay thiện phòng xảy ra chuyện gì? Trẫm đã no rồi, đâu còn bụng uống canh nữa."

"Có lẽ làm món canh này mất chút thời gian nên mới đến chậm. Hoàng Thượng yên tâm, lão nô nhất định sẽ quay về dạy bảo lại bọn họ cẩn thận."

Hách Thuận sai người bưng chén lui về phía sau, Ngụy Dịch lại nói: "Trẫm không ăn sẽ lãng phí, thời đại này cua đồng cũng là vật vô cùng quý giá, có thể ngàn dặm xa xôi mà đưa vào trong cung, ắt còn quý hơn vàng. Ban cho người kia uống đi, tốt xấu gì y cũng lên điện bồi trẫm thêm một tuổi mới rồi."

Hách Thuận ngẩn ra, nhanh chóng nịnh nọt: "Hoàng Thượng thương dân như con, nhân từ hoài đức, quả thật là may mắn của vương triều này."

Vì thế, ông ta để cung tỳ bên cạnh bưng chén canh lên, đưa tới trước mặt Tào Nại.

Là đồ ăn Hoàng Đế ngự ban, An Bảo Khánh cũng chẳng dám ngăn cản.

Tào Nại đã là kéo dài hơi tàn, nhìn chén canh kia cũng chẳng có nửa phần muốn ăn.

Hách Thuận vênh mặt hất hàm sai khiến: "Đồ ăn ngự ban chính là tôn vinh vô thượng, Tào công tử nhất định phải ăn sạch sẽ."

Cung tỳ múc một muỗng canh, đút tới bên mép Tào Nại.

Tào Nại không còn khí lực chống cự, đang định ăn, lòng An Bảo Khánh lại sinh nghi, vội đoạt lấy chén canh kia, tiện tay bắt một tên thái giám trên điện, nói là phải thử độc.

Thân là công cụ đắc lực của Nội phủ, Hách Thuận thấy thế bèn quát mắng: "An đại nhân cũng quá càn rỡ rồi! Ngươi đang hoài nghi Hoàng Thượng hạ độc tặc tử hay sao?!"

An Bảo Khánh cúi đầu trước ngự tòa, tiền trảm hậu tấu: "Hoàng Thượng thứ tội, trước mắt mạng Tào Nại liên quan tới tung tích ngọc tỷ truyền quốc, nhất định phải giữ. Để phòng trừ vạn nhất, thần không thể không làm như vậy. Huống hồ đây không chỉ là thử độc cho Tào Nại, thần đang vì Hoàng Thượng mà thử độc."

Mặt mày Ngụy Dịch vô cùng lãnh đạm, chẳng thèm để tâm: "An đại nhân cẩn thận chút cũng không sao, canh trẫm ban cho cũng phải thử độc."

An Bảo Khánh nghe xong, trái lại có mấy phần do dự.

Bên này lời còn chưa dứt, một bóng trắng chợt lóe lên lướt qua ánh mắt An Bảo Khánh, chỉ thấy một cây chủy thủ bay từ trong tay áo cung tỳ đưa canh kia ra, cắm thẳng vào tim Tào Nại.

Mọi người trong bữa tiệc biến sắc, chỉ trong nháy mắt, Tào Nại đã chết rồi.

Lâm Kinh Phác cứng người, trơ mắt nhìn Tào Nại ngã xuống trước mặt mình. Y che ngực, nhất thời cảm thấy có chút thở không ra hơi.

"Nguy rồi! Mau bắt hầu gái này lại cho ta!"

An Bảo Khánh vô cùng ngạc nhiên, đâu còn quan tâm tới việc thử độc, tức giận hất đổ chén canh trong tay, đứng trên bàn khàn cả giọng: "Rốt cuộc là kẻ nào dám phá hỏng kế sách của ta!"

Cung tỳ kia nhanh chóng rút dao ra, lùi về sau mấy bước, đi tới trước bàn Lâm Kinh Phác.

Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Kinh Phác, trong mắt cũng chẳng có sợ hãi, dưới vẻ chết lặng là con ngươi chẳng còn chút tàn tro ánh sáng nào.

Lâm Kinh Phác đã quá quen thuộc với ánh mắt ấy...

Nàng không nói gì, sau một khắc bèn cắt cổ tự sát trước mặt y.

Lâm Kinh Phác không nhìn thấy nàng ngã xuống thế nào. Trong nháy mắt ấy, có một người đứng ra, thay y chặn lại.

Máu từ cổ họng phun thẳng lên long bào.

...
Bình Luận (0)
Comment