Châu Diễn Chiếu chưa mở miệng nói thì Châu Tiểu Manh đã nhanh nhảu
gọi: “Anh!” đoạn bảo: “Anh đừng giận chị Tôn. Hôm nay chính em dắt chị
Tôn đến đây. Trên đường chị ấy cứ khuyên em quay về, nhưng em bảo đã đến tận đây rồi, anh có giận thì bọn em vẫn phải đến.”
Châu Diễn Chiếu cười nói: “Giận ấy à, sao anh phải giận?” vừa nói gã
vừa khoát tay tỏ vẻ lạnh nhạt. Đám con gái trong phòng liền lục tục nối
đuôi nhau lui ra ngoài bằng sạch. Tiểu Quang cũng định dẫn người đi thì
nhận được ánh mắt ra hiệu của Châu Diễn Chiếu.
Tuy vẫn ở lại nhưng Tiểu Quang luôn có khả năng khiến người khác có
cảm giác căn phòng này không hề có mặt hắn. Đám vệ sĩ của Châu Diễn
Chiếu cũng vậy, họ lúc nào cũng đứng lù lù một đống như mấy cái cột nhà, chẳng nói chẳng rằng bao giờ.
Căn phòng trở nên im ắng, chỉ còn tiếng “tạnh tạch” lanh lảnh phát ra từ chiếc bật lửa trên tay Châu Diễn Chiếu. Bấy giờ Tôn Lăng Hy mới nhìn rõ khuôn mặt gã, sắc mặt cô thoắt trắng bệch, cô sững người nhìn vết
xước trên khóe miệng gã phải đến vài giây, thế rồi bối rối ngoảnh sang
nhìn Châu Tiểu Manh, đoạn bảo: “Tiểu Manh này, hay chúng ta về vậy… anh
trai em đang bận…”
Tiểu Manh nhận ra sự có mặt của Tiêu Tư Trí liền thốt lên: “Ơ thầy Tiêu, sao thầy cũng ở đây ạ?”
“Anh Châu có việc muốn bàn với tôi…”
Tiêu Tư Trí nhận ra bầu không khí trong phòng có phần tế nhị. Lần đầu tiên được nhìn tận mặt Tôn Lăng Hy đâm ra ánh mắt anh cũng láo liên
nhiều hơn, vừa quan sát vừa ngó Châu Tiểu Manh, lát sau đành cười gượng
bảo: “Hay tôi ra ngoài làm điếu thuốc…”
Châu Diễn Chiếu liền hất hàm, lập tức có người dâng thuốc lá tận tay
Tiêu Tư Trí, anh đành cầm lấy, liền đó có kẻ khác giúp anh châm lửa,
Tiêu Tư Trí bèn cảm ơn rối rít. Châu Tiểu Manh hơi chau mày, bảo: “Anh,
chỗ này có người ngoài, hay tìm chỗ khác nói chuyện riêng với chị Tôn
trước đã…”
“Có gì mà phải giấu? Vả lại thầy Tiêu đâu phải người ngoài.” Châu
Diễn Chiếu cười ngặt nghẽo: “Hai người ngồi đi, nằng nặc đòi lên núi thế này hẳn phải có chuyện quan trọng lắm. Nào, nói đi, chuyện gì.”
Tôn Lăng Hy cười ngượng nghịu, bảo: “Thực ra cũng không có gì, đáng nhẽ em định gọi điện cho anh…”
Châu Tiểu Manh phì cười ngắt lời bảo “Chuyện này nói qua điện thoại
mà nghe được à?!” – rồi khẽ đẩy Tôn Lăng Hy về phía trước: “Nào, ngồi
xuống cạnh anh em rồi từ từ kể anh ấy nghe. Hẳn anh ấy phải mừng lắm.”
Nụ cười của Tôn Lăng Hy thoáng nét gượng gạo, còn vẻ hớn hở trên
khuôn mặt Châu Diễn Chiếu lại nhạt dần đi, Tôn Lăng Hy hơi cúi đầu, cô
ấp úng nói: “Không có gì đâu…đợi bao giờ anh hết bận rồi…rồi hẵng nói…”
“Ôi trời ơi, làm em sốt hết cả ruột.” Châu Tiểu Manh tỏ vẻ hồ hởi:
“Anh, chúc mừng anh! Chị Tôn có bầu rồi, anh sắp làm cha rồi đấy.”
Châu Diễn Chiếu sững sờ giây lát, trong khi Tôn Lăng Hy đỏ bưng hai
má, ngẩng đầu nhìn lướt qua gã. Đương tiến thoái lưỡng nan, vừa nghe
Châu Tiểu Manh nói thế, Tiêu Tư Trí cũng thảng thốt nhìn Tôn Lăng Hy.
Châu Tiểu Manh vẫn tươi cười bảo: “Anh mừng quá hóa rồ đấy à?”
“À ừ.” Châu Diễn Chiếu liền nhoẻn cười rạng rỡ: “Nhưng mà chưa đến
nỗi mừng quá hóa rồ. Bây giờ sao đây, chúng ta đính hôn trước nhé, Lăng
Hy?”
Thoạt đầu, tâm trạng của Tôn Lăng Hy vốn rất rối bời, cô kể chuyện
này cho Châu Tiểu Manh nghe là muốn Châu Tiểu Manh ướm hỏi Châu Diễn
Chiếu. Chẳng ngờ đâu Châu Tiểu Manh lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc lẫn mừng rỡ, rồi cô bé tức tốc lôi cô đến gặp Châu Diễn Chiếu. Thực ra Tôn Lăng
Hy cứ sợ Châu Diễn Chiếu sẽ nổi giận nên cô đã gọi liên tiếp hai cuộc
điện thoại cho Châu Diễn Chiếu, vậy mà gã không hề bắt máy. Dọc đường cô thấp thỏm không yên, lúc này nghe gã nói vậy, cô như cởi được tấm lòng, tuy không bảo phải lấy nhau gấp nhưng đính hôn cũng là bước khởi đầu để tiến tới hôn nhân. Cô thẹn thùng liếc nhìn gã rồi se sẽ đáp: “Vâng.”
“Vậy thì hay quá!” Châu Tiểu Manh hào hứng nói: “Việc này phải khẩn
trương lên mới được, chị Tôn đừng lo gì cả, mọi việc cứ giao anh em lo
liệu. Em sẽ giúp chị thu xếp mấy chuyện vặt vãnh. Đính hôn ắt phải mời
nhiều khách rồi! Bạn bè anh trai em nhiều kinh khủng, chẳng biết nhà
mình có đủ chỗ để tiếp không nữa… hay là tổ chức ở khách sạn nhỉ…”
Châu Diễn Chiếu vươn tay kéo Tôn Lăng Hy vào lòng mình, vỗ nhẹ lưng
cô. Gã bảo Tiểu Manh: “Xem em kìa, làm chị Tôn sợ rồi đây này…”
“Tại em mừng quá, mừng hơn cả anh đó thôi, đàn ông các anh thì hiểu
gì…” Châu Tiểu Manh khoằm mặt lườm nguýt anh ta, rồi lại bảo: “Chị Tôn
mau quyết định xem nên mặc gì hôm đó nhỉ… ôi trời, kệ xác là mặc gì, chị Tôn ắt phải là cô dâu xinh đẹp nhất.”
Tôn Lăng Hy không ngờ mọi việc lại dẫn tới một kết quã mỹ mãn nhường
này, cô liền cười bảo: “Tiểu Manh này, nom em nôn nóng chưa kìa…”
“Đương nhiên là phải nôn nóng rồi, anh này, anh nói xem? Ngày nào đẹp để tổ chức đính hôn nhỉ? Theo em, nên làm luôn trong tháng này, đính
hôn xong lập tức thu xếp chuẩn bị kết hôn… Chắc ba tháng là vừa vặn…”
Châu Diễn Chiếu nói: “Vậy làm luôn trong tháng này, gọi người chọn ngày đi.”
Nói đoạn, gã liền nắm tay Tôn Lăng Hy bảo: “Đi nào, anh đưa em về.
Muộn thế này rồi, em cũng phải đi ngủ chứ.” Rồi quay đầu đánh tiếng với
Tiêu Tư Trí: “Phiền thầy Tiêu đưa em gái tôi về trước, rồi để tài xế đưa thầy về trường, thầy xem thế ổn không?”
Tiêu Tư Trí rối rít đồng ý. Bọn họ ra về, tay quản lý tiễn khách ra
tận bậc tam cấp, sau đó đích thân tiễn từng người lên xe, đoạn tươi cười vẫy tay chào: “Bao giờ rảnh, anh Mười lại đến nhé!”
Lên xe, Châu Tiểu Manh liền giấu mình vào một góc tờ mờ khuất sáng,
Tiêu Tư Trí ngồi ở ghế phụ, không tiện quay sang hỏi chuyện cô, bụng bảo dạ, tối nay Châu Tiểu Manh thật kì lạ, kì lạ ở chỗ cô ấy không hề giống với Châu Tiểu Manh mà anh hằng quen biết. Anh từng được đào tạo chuyên
môn, anh cũng từng nghiên cứu tỉ mỉ toàn bộ thông tin cá nhân của Châu
Tiểu Manh. Thế nhưng tối nay nom cô ấy có khá nhiều biểu hiện thoáng vẻ
bồn chồn bất an dù rất nhỏ, thoạt đầu Tiêu Tư Trí đinh ninh cô ấy sợ
mình bị lộ, nhưng về sau trực giác của anh lại phủ định phán đoán ấy.
Chiếc xe lao vun vút mà êm ru, mãi về sau, hình như Châu Tiểu Manh đã lấy lại bình tĩnh, cô hỏi: “Sao thầy Tiêu lại ở đó với anh em?”
“Anh Tiêu nói… muốn cám ơn tôi…”
Trên xe còn có tài xế, Châu Tiểu Manh không tiện gặng hỏi thêm, cô
chỉ hỏi mấy câu đại khái gọi là vừa đủ để tài xế nghe. Tiêu Tư Trí vẫn
đang bận tâm vấn đề khác, anh hỏi: “Sức khỏe của em đã khá hơn chưa?”
Châu Tiểu Manh sực nhớ ra mình vừa xin nghỉ hai ngày: “Không sao đâu ạ, em cảm xoàng thôi, nghỉ hai ngày là khỏe.”
Xe tiến vào khu vực nội thành, trời đã ngớt mưa từ lâu, gió lay những cành cây no nước ở hai ven đường, kéo theo nước mưa xối thẳng xuống mui xe nghe lộp bộp như thể trời vẫn đang đổ mưa. Chiếc xe dừng bánh trước
cánh cổng nhà họ Châu, Châu Tiểu Manh dặn dò: “Anh Giả tiễn thầy Tiêu về đi, tôi xuống ở đây là được rồi.”
“Thôi thôi, để tôi bắt taxi, không cần đưa về tận trường đâu.”
“Anh trai em đã dặn vậy rồi.” Bấy giờ Châu Tiểu Manh nhanh nhẹn mở
cửa xe: “Khu này không dễ bắt taxi đâu, cứ để tài xế đưa thầy về cho
nhanh.” Vừa nói, cô vừa đưa tay ấn chuông cửa. Khi người làm ra mở cổng
thì một cơn gió lùa qua làm tán cây nhô ra từ bờ tường như rùng mình kéo theo cả mảng nước trút xuống, khiến phần tóc trước trán Châu Tiểu Manh
ướt nhẹp. Cô tươi cười nhảy phốc qua bậc cửa phụ vừa được mở cạnh bên,
nép mình dưới bóng ô màu đen to sụ trên tay người giúp việc, rồi quay
đầu mỉm cười bảo: “Tạm biệt thầy Tiêu!”
Hình ảnh cuối cùng mà Tiêu Tư Trí nhìn thấy ở Châu Tiểu Manh hình như đã làm tan biến mọi bất ổn trong anh, anh cũng vẫy tay lại: “Tạm biệt
em!”
Cơn mưa mưa tầm tã buổi tối để lại vài vũng nước trong vườn, con
đường trải nhựa đen loang loáng nước mưa. Giầy cao gót của Châu Tiểu
Manh đạp lên vũng nước sáng bóng như gương làm bắn tung tóe bọt nước.
Con đường tranh tối tranh sáng, chẳng thể nào nhìn rõ những vũng tù rải
rác. Dì Lý thấy thế liền buột miệng phàn nàn: “Cô lớn ngần này rồi mà
vẫn như trẻ con, hễ buồn bực trong người, là lại ra đường đạp nước mưa.” Nói đoạn, bà thở dài đánh sượt. Châu Tiểu Manh bước vào nhà họ Châu khi còn là một cô bé hai, ba tuổi. Dạo đó Châu Bân Lễ rất yêu chiều cô. Hôm nào trời mưa, ông thường cầm ô đưa cô ra vườn chơi theo ý muốn của cô
con gái rượu, lúc ấy cô thường nhảy nhót trên vũng nước làm bùn đất bắn
tung tóe lên khắp người Châu Bân Lễ. Diệp Tư Dung mắng thì Châu Bân Lễ
lại bênh, bảo: “Con nó còn bé, biết gì đâu.”
Châu Tiểu Manh của ngày ấy đã sống như một nàng công chúa.
Kể từ lúc xuống xe, đáng nhẽ trên khuôn mặt Châu Tiểu Manh vẫn giữ
nguyên nét tươi cười, nhưng nghe xong câu ấy, nụ cười vụt tắt ngóm. Cô
đanh mặt bước vào phòng khách, bỏ thẳng lên gác. Dì Lý nói với theo: “Cô ơi, hay để tôi giúp cô xả bồn nước nóng nhé, giờ tiết vào thu rồi, dính nước mưa vào người là không được…”
“Để tôi tự làm!” Lên gác, Châu Tiểu Manh liếc mắt nhìn căn phòng nằm
cuối hành lang, cô liền cất bước về phía đó. Thấy cô vặn nắm đấm cửa, dì Lý giật mình hỏi: “Cô ơi, cô cần gì thì để tôi lấy cho…”
“Không sao, tôi đợi anh tôi về, bà mở cửa phòng này cho tôi.”
Dì Lý lúng túng bảo: “Chuyện này e là…”
“Mở ra mau!”
Nghe cô đanh giọng, Dì Lý bấm bụng bảo, dẫu sao con bé cũng là cô
chủ, bà đành móc chìa khóa mở cửa. Châu Tiểu Manh chuyển sang thẽ thọt
bảo: “Không có việc gì nữa đâu, bà xuống đi, tôi đợi anh tôi về.”
Dì Lý thấy lo lo, ra đến đầu hành thang liền ngoái đầu dõi theo bóng
cô bước thẳng vào căn phòng ấy, thấy thế bà càng lo hơn, liền mải mốt
chạy xuống lầu, gọi điện thoại báo cho Châu Diễn Chiếu.
Châu Tiểu Manh bật toàn bộ đèn trong phòng sáng trưng, trước tiên là
lục tủ đầu giường, cô mở toang tất cả các thể loại ngăn kéo, các cửa tủ, thậm chí cả tủ quần áo hay tủ kệ trong phòng tắm. Sau cùng, cô tìm thấy một bọc nhỏ kín miệng có giấu ít thuốc được cất trong tủ kệ nhà tắm.
Châu Tiểu Manh cầm theo túi thuốc, xuống hầm rượu dưới nhà, tìm giá để
rượu lâu năm nhất, rút một chai rượu nho. Cô vào bếp lấy cái ly rồi lại
lững thững bước lên gác. Cô rót lưng lưng ly rượu, đoạn mở bọc thuốc,
đếm một lượt nhưng chỉ nhón một viên bỏ vào miệng, ngửa cổ uống nửa già
ly rượu vang cho xuôi. Cô quẳng số thuốc còn lại vào bồn cầu giật nước,
vất chiếc túi vào sọt rác.
Làm xong từng đó việc, hai chân bủn rủn, cơ hồ không đứng vững. Trần
nhà bắt đầu vặn vẹo biến dạng, cô loạng choạng ngã dúi dụi xuống chiếc
giường lớn. Dốc cạn sức lực cuối cùng mới lật được người.
Trên trần nhà khảm một chiếc gương, cô thấy mình nằm sóng sượt trên
chiếc giường rộng thênh thang. Ga giường bằng lụa đen như đáy biển tối
tăm, còn cô chính là một con sao biển đang co quắp, thả mình trôi lềnh
bềnh theo dòng nước. Trong chiếc gương ấy hình như có một cái lỗ, hình
như trần nhà sắp đổ ụp xuống, và xuất hiện những con quái vật chìa tay
ra từ cái lỗ ấy, chúng lần mò sờ mó vuốt ve khuôn mặt cô, chúng làm cô
thấy lâng lâng dễ chịu, suýt thì thiêm thiếp ngủ.
Bẵng đi một lúc chẳng rõ là bao lâu, bất thình lình có người đạp tung cánh cửa phòng, Châu Diễn Chiếu rảo bước thoăn thoắt đến bên giường,
xốc cô dậy, gã vỗ bôm bốp vào mặt cô: “Này Châu Tiểu Manh!”
“Anh về rồi à…” Châu Tiểu Manh có cảm giác đầu lưỡi mình đang sưng
vêu, câu chữ thoát ra khỏi miệng trở nên líu ríu, chếnh choáng như say,
song say rượu không mang lại cảm giác dễ chịu nhường này. Ánh mắt sắc
lẹm như dao của Châu Diễn Chiếu đang găm trên người cô, gã bất ngờ buông tay thả Châu Tiểu Manh ngã vật xuống giường, cô cười toe toét như một
con cá đang tung tăng bơi lội trong làn nước, thật sự không thể diễn tả
hết sự tự do sung sướng này. Châu Diễn Chiếu vào nhà vệ sinh xem xét rồi lập tức lao ra ngoài, túm lấy cô lôi xềnh xệch vào nhà vệ sinh: “Nôn ra mau!”
“Trả lại cho tao những gì mày đã lấy của tao… cái gì mày ăn của tao
thì phải nhả ra cho tao…” Châu Tiểu Manh vừa cười vừa hát, giọng cô trở
nên méo xẹo mà ngang phè phè: “Những gì thuộc về Sao đỏ lấp lánh giờ đây đã trở thành lời thoại…”[1]
Châu Diễn Chiếu quẳng Châu Tiểu Manh vào bồn tắm, cầm vòi hoa sen,
xối nước lạnh xuống đầu cô. Nước lạnh táp vào mặt ran rát, Châu Tiểu
Manh hét toáng lên, nhảy bổ ra ngoài, vung tay vả vào mặt Châu Diễn
Chiếu. Châu Diễn Chiếu giận tím người nhưng không hề đánh trả. Cái tát
thứ hai giáng xuống thì gã né được, tranh thủ chộp lấy cánh tay cô, ghì
cô xuống nước: “Cô có tỉnh lại không thì bảo!”
Châu Tiểu Manh không đánh được Châu Diễn Chiếu, đành quay sang túm
chặt tay, rồi cắn nghiến vào gan bàn tay gã, chẳng mấy chốc
mùi tanh của máu lan khắp vòm miệng, ứa ra từ khóe môi cô. Châu Diễn
Chiếu đau nhăn nhó cả mặt mày, bèn bóp chặt mũi cô. Châu Tiểu Manh ngạt
thở, buộc phải nhả tay gã ra. Cô vịn vào thành bồn, nhảy vọt ra ngoài
toan chạy trốn như một con thú lanh lẹ. Bị Châu Diễn Chiếu ghì chặt eo
thì cô ra sức vùng vẫy, đoạn quay phắt người, vung chân đá toán loạn:
“Anh bỏ ra! Bỏ ra!” – Châu Diễn Chiếu ghì cô xuống bồn tắm, nước sộc vào mũi vào miệng làm cô ho sặc sụa, Châu Diễn Chiếu đanh giọng hỏi: “Cô
cắn mấy viên? Nôn ra mau!”
“Tôi không nôn…” Châu Tiểu Manh lắc đầu, câng câng bảo: “Cậu Mười nhà họ Châu mà không nuôi được tôi à? Tôi cắn vài viên chứ mấy, có gì mà
anh phải tiếc? Đây tôi trả anh! Nợ máu đền máu đã đủ chưa?”
“Này Châu Tiểu Manh, cô bớt điên đi!”
Châu Tiểu Manh vẫn cười ngặt nghẹo, cứ cười, cứ cười, rồi nước mắt
bất chợt trào ra: “Sao anh có thể đối xử với tôi như thế này hả Châu
Diễn Chiếu?”
[1] Lời bài hát Cười biến sắc, câu hát trên là câu thoại nói với tuyến nhân vật phản diện trong bộ phim Sao đỏ lấp lánh, quần chúng nhân dân nói với
cường hào địa chủ. Bộ phim Sao đỏ lấp lánh là một bộ phim dành cho thiếu nhi mà người người nhà nhà ở TQ đều biết. Truyện phim bắt nguồn từ cuốn tiểu thuyết cùng tên được viết bởi một nhà văn nổi tiếng Trung Quốc, Lý Tâm Điền.