Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 45


Cấm quân của Trưởng Công Chúa nghiêm lệnh, chỉ nói là diễn luyện lần này chuyển thành hai quân giao đấu, thống lĩnh cấm quân cũng muốn mượn cơ hội nhìn xem cấm quân phòng vệ có khuyết điểm gì.
 
Song, lời này tất nhiên không có mấy người tin tưởng nhưng bọn họ có hỏi thêm nữa cũng không hỏi ra cái gì. Mà khi nhìn thấy Lý Miểu xuất hiện tại đài quan thưởng, đám người vốn trong lòng còn nghi ngờ tầng tầng lớp lớp thế mà bình tĩnh lại. Chuyện này bệ hạ cũng tới, nghĩ đến chắc không có đại sự gì, mọi người an ủi chính mình như thế. Dù sao, nếu thật sự xảy ra chuyện, bệ hạ ở đây vậy thì nhất định không phải là việc nhỏ, nói không chừng lại dính dán đến cái gì đó.
 
Trên đài quan thưởng, thần sắc của đám vương công đại thần đương nhiên không trốn thoát Lý Miểu và Trưởng Công Chúa.

 
Lý Miểu hơi nghiêng người, nói khẽ với Trưởng Công Chúa ngồi ở bên cạnh: "Phía Ninh Quốc Công chuẩn bị xong rồi?"
 
"Các trú quân kinh kỳ phân công ra quân tốt tổng cộng có hơn năm ngàn người, vây ngoài bìa rừng lại có Ngự Lâm quân trấn giữ. Cho dù là một con chim sợ cũng khó mà trốn thoát." Trưởng Công Chúa mỉm cười nói: "Có điều, nếu như chuyện này là hiểu lầm còn xin bệ hạ chớ có trách tội."
 
Lý Miểu gật đầu đương nhiên."Cô, Trưởng Công Chúa và Ninh Quốc Công cũng là vì lo cho an nguy của trẫm, sao trẫm có thể trách tội được. Huống hồ trẫm cũng hi vọng đây là hiểu lầm, nếu không. . ."
 
Lý Miểu nhìn thoáng qua những người trên khán đài kia, thanh âm thấp gần như nghe không rõ: "Cô mẫu, lòng người rất khó dò, chất nhi thật sự không muốn giết người." Nghĩ đến phản loạn năm đó, phủ đệ bởi vì cấu kết với phản quân mà bị xét nhà diệt tộc đến bây giờ Lý Miểu cũng còn sợ hãi trong lòng. Là hắn cầm bút đỏ phê chuẩn giam những người có tên kia, là hắn hạ chỉ giải bọn họ đến Tây Thị Khẩu chém đầu. Ròng rã ba ngày, đao của đao phủ cũng cuốn lưỡi, cuối cùng một ngày đao phủ đã giết không nổi lại đổi thành dao cầu (trảm).
 
Lúc đó, Lý Miểu đang căm giận phản quân và người cấu kết, đồng thời cũng căm giận chính bản thân. Căm giận mình nhu nhược, căm giận mình vô dụng, càng căm giận tại sao mình lại ngồi trên hoàng vị? Nhưng mà hắn lại càng biết, bất kể lúc trước ba vị hoàng thúc ai kế vị thì chiến tranh này vẫn sẽ xảy ra như cũ. Bởi vì bọn họ quá mạnh, ai cũng không phục ai, ai cũng không muốn cúi đầu với đối phương. Nếu là lúc trước bọn họ thành công thì kế tiếp chính là ba người bọn họ tranh đấu với nhau, đến lúc đó thiên hạ thật vất vả mới ổn định được lại đưa nó lâm vào chiến hỏa thậm chí sụp đổ.
 
Lý Miểu nhìn Trưởng Công Chúa bên cạnh vẫn luôn che chở cho mình, cũng may mình không phải chỉ có một mình. Song thân không còn, Tiên đế cũng chưa từng để hắn vào mắt. Cũng may cô mẫu xuất hiện, cho hắn biết mình còn có người quan tâm, còn có người để ý, còn có người có thể thật liều lĩnh chỉ vì có thể bảo vệ hắn chu toàn. Giống như trí nhớ còn sót lại, Phụ Vương Mẫu phi để hắn quyến luyến.

 
Lý Miểu đã từng nghĩ tới, rõ ràng Trưởng Công Chúa còn nhỏ hơn mình nhưng tại sao lại quyết định bảo vệ hắn ở dưới đôi cánh. Rõ ràng cho dù bỏ mặc thì cũng không ai quay lại để ý. Chỉ là cho dù hắn không giải thích được thì người này chưa bao giờ có thay đổi.
 

Hoàng vị quá cứng, quá lạnh nên làm cho lòng người lạnh lẽo nhưng đối với Lý Miểu mà nói, thứ duy nhất có thể làm cho hắn cảm thấy ấm áp trên thế gian cũng chỉ có một mình Trưởng Công Chúa. Lần này cho dù là hiểu lầm thì thế nào? Nhìn thấy Trưởng Công Chúa cảnh giác ở bên cạnh mình, hắn đã cảm thấy thỏa mãn.
 
Nghiêm Tiêu Nghi có chút khẩn trương, Khương Kỳ cho nàng một nụ cười an ủi. Hắn nghĩ Trưởng Công Chúa ở vị trí cách bọn họ không xa đang nhìn sang, bèn thấp giọng nói: "Không cần lo lắng."
 
Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu nói: "Thiếp cũng không phải là sợ hãi, chẳng qua cảm thấy có chút khẩn trương không tên." Cấm quân không chỉ ở gần trấn giữ xung quanh đài quan sát, ngay cả giữa đài cũng đều là năm bước có một tốp, tham dự cũng đều là vương công đại thần cùng gia quyến, cho dù là ai cũng không có khả năng bỏ mặc gia tộc, ở cái địa phương này to gan hành thích.
 
Khương Kỳ bật cười nói: "An tâm xem tỷ thí đi! Hôm nay là bắn tên, Liêu Nhị cùng Lý Gia Hằng thế mà muốn tham gia."
 
"Nhị công tử không đi vào rừng sao?" Nghiêm Tiêu Nghi thắc mắc nói.
 
"Chẳng qua là hạ chỉ để các doanh ở trong rừng đóng quân, diễn luyện cũng chưa chính thức bắt đầu nên Gia Hằng tạm thời không cần phải đi." Khương Kỳ có chút đáng tiếc nói: "Lực cánh tay này của vi phu còn chưa khôi phục, nếu không lần này nhất định phải để Nghi Nhi nhìn xem bản lĩnh của vi phu."
 
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bia tên cách rất xa dưới đài, thở dài: "Bia tên xa như vậy, thiếp sắp không nhìn thấy rồi." Trước kia nàng cũng đã từng xem qua, chỉ là lần này bản tên hình như đặt xa hơn trước kia một chút.
 
Khương Kỳ chỉ cười cười cũng không nói chuyện. Có thể nào không xa? Vị trí cái bia kia nếu không có Ngũ Thạch cung thì căn bản không đến được khán đài.
 
Tử đệ huân tước tỷ thí tuy không chính thức như quân trận diễn luyện, người có thể tham gia tỷ thí đều là tử đệ quyền quý trong Kinh cho nên mở màn cũng đều sẽ mời một vị huân quý đến cầm dùi trống gõ xuống. Năm nay, không phải người khác mà là An vương.
 
An vương nâng cao cái bụng tròn trịa, đi đến trước sân khấu trống đồng trước đó, nói một chút lời xã giao sau đó lại nói: "Lần này tỷ thí, bệ hạ đặc biệt ban thưởng nhuyễn giáp tử kim làm giải thưởng. Còn xin chư vị có thể thi triển sở trưởng của mình, thể hiện phong thái của gia tộc."
 
Nói xong, An vương tiếp nhận lấy chày đồng từ tay cấm quân đứng bên cạnh trống đồng, vung tay liền đập vào phía trên mặt trống.
 
"Đông! Đông! Đông!"
 
"Bắt đầu ~!"
 
Cấm quân có mặt đồng thanh hô to: "Bắt đầu!"
 
Trong tiếng hô của cấm quân, những tử đệ huân quý tham gia tỷ thí giá ngựa tiến vào bên trong trận, mỗi người một thân quân trang, đứng trước khán đài hướng về phía chính giữa hành lễ với Lý Miểu.
 
"Bái kiến bệ hạ!"
 

Lý Miểu đại thủ vẫy một cái, ra hiệu bắt đầu tỷ thí.
 
Mà tại bãi săn trong rừng cây, chúng tướng sĩ mang theo binh lính của mình tiến hành lục soát chặt chẽ khu rừng. Khương Văn Chính vốn cũng muốn đi vào nhưng Ngự Lâm quân đã nhận ý chỉ của bệ hạ như thế nào cũng không chịu để Khương Văn Chính quyền cao chức trọng mạo hiểm. Trong rừng rốt cuộc tình huống như thế nào, không người nào biết được, nếu Khương Văn Chính có bất trắc thì ai cũng không gánh nổi trách nhiệm.
 
Nói là ý chỉ của bệ hạ nhưng Khương Văn Chính lại là hiểu rõ sợ là ý tứ của Trưởng Công Chúa. Bất đắc dĩ, Khương Văn Chính đành phải là ở bên ngoài chờ đợi tin tức trong rừng truyền đến.
 
Khi tiếng trống từ đài quan thưởng mơ hồ truyền đến, Khương Văn Chính than thở. Năm nay, Kỳ Nhi không có cách nào ra sân, nếu không bỏ lỡ thật đúng là đáng tiếc. Đúng lúc này, trong rừng một tiểu giáo vội vã đến báo, nói ở trong rừng phát hiện quả hạch tươi mới, nhìn thấy giống như là răng người cắn.
 
Khóe môi Khương Văn Chính cong lên, truyền lệnh các doanh tiếp tục tiến hành lục soát, nhất định không thể bỏ sót một chỗ nào. Từ đêm qua trong rừng đã không có người tiến vào, bây giờ lại là có thể phát hiện quả hạch tươi mới? Trong rừng này cũng không có khỉ gặm quả, xem ra Nghiêm thị cũng không có nhìn lầm.
 
Đài quan sát.
 
"Tốt!" Trên đài, đám người nhìn theo bản lĩnh kỵ xạ của người dưới đài nhịn không được hô tốt.
 
Nghiêm Tiêu Nghi cũng nhìn sáng cả hai mắt: "Không nghĩ tới Nhị công tử tuổi như vậy mà có tiễn pháp tốt đến thế. Ba phát liên tiếp, trước kia thiếp còn chưa từng nhìn thấy đấy!"
 
Khương Kỳ bất mãn nói: "Tiễn pháp của tiểu tử kia còn do ta vỡ lòng đây này! Năm ngoái ta dựa vào ba phát liên tiếp giành được thủ khoa. Lần này tiểu tử kia ỷ ta không có mặt, trộm gian dùng mánh lới."
 
Nghiêm Tiêu Nghi nghe Khương Kỳ nói vậy, bật cười: "Nếu Thế tử vỡ lòng vậy tiễn pháp của Nhị công tử tao nghệ như vậy cũng là chuyện đương nhiên, Thế tử làm sao còn tức giận rồi."
 
Khương Kỳ liếc mắt qua, nhìn về phía dưới đài: "Đợi tới sang năm, ta nhất định phải đạt được một cái thủ khoa để Nghi Nhi nhìn thấy bản lĩnh của bản thế tử."
 
"Được!" Vẻ mặt của Nghiêm Tiêu Nghi mang ý cười, buồn cười nhìn Khương Kỳ tỏ tính trẻ con.
 
Lúc này, Liêu Trường Hải giá ngựa ra trận. Ở trong ánh mắt giật mình của mọi người, hắn quay đầu ngựa, lại từ đường biên đi trở về năm mươi mét thì dừng lại.
 
Mày kiếm Khương Kỳ nhướng một cái, cười nói: "Hôm nay Liêu Nhị sợ là muốn thể hiện công phu thật sự rồi."
 
Nghiêm Tiêu Nghi không hiểu.
 
Khương Kỳ giải thích nói: "Mẫu tộc Liêu Phu nhân sinh ra một người thân mang thần lực nhưng mà cũng chỉ có một người như vậy. Mà Liêu hai này nha, cũng là vận khí tốt, qua mấy đời lại dính một chút lên thân hắn. Mặc dù không lợi hại như vị kia nhưng chỉ dựa vào thân thể mập mạp yếu đuối của Liêu Nhị, kéo căng Ngũ Thạch cung lại dễ như trở bàn tay. Phải biết võ tướng trong triều, có thể có bản lãnh này không nhiều. Đương nhiên, cha ta là ngoại lệ."
 
Nghiêm Tiêu Nghi giật mình nói: "Nếu Liêu công tử có bản lĩnh cỡ này, vì sao lại vẫn luôn. . ."
 
"Vẫn luôn không làm việc đàng hoàng?" Khương Kỳ cười nói."Ai bảo đại ca Liêu gia quá lợi hại chứ! Tên mập mạp kia cảm thấy có đại ca hắn ở đó, hắn không tiến bộ cũng không có vấn đề gì. Bây giờ Lý gia Tam tiểu thư đã hứa với hắn, tiểu tử này vì có thể xứng với Tam tiểu thư, đương nhiên sẽ không tiếp tục đần độn ngu ngốc nữa."

 
Ngay lúc Khương Kỳ nói chuyện, Liêu Trường Hải giương cung cài tên, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Ngũ Thạch Cường cung kia, lại bị Liêu Trường Hải kéo gần như trăng tròn. Cũng khó trách mũi tên trong tay hắn phải lớn hơn bình thường.
 
Đầu ngón tay phủ lấy da trâu bảo hộ buông dây cung ra thế là mũi tên phá thủng không khí, nhanh như chớp bay vút về phía bia tên. Đầu mũi tên còn chưa cắm sâu vào nửa bia tên thì giá đỡ bia tên theo lực va chạm đã ngã xuống đất, bia tên bởi vì chấn động, theo đó mũi tên cắm vào nơi cách khoảng mười mét so với vị trí ban đầu. Khi mũi tên cắm vào trên mặt đất, lông vũ trên đuôi mũi tên còn đang rung động.
 
"Oa ~!" Toàn bộ bãi săn hô to một trận.
 
Liêu Trường Hải tựa hồ cũng rất kích động, cầm cung vung tay hô to.
 
Lý Miểu nhịn không được hỏi: "Cô mẫu, tên Liêu Trường Hải này lúc nào có bản lĩnh cỡ này?"
 
Trưởng Công Chúa lắc đầu cười nói: "Mặc dù bản cung cũng biết đứa bé kia có chút sức lực nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy."
 
"Chẳng lẽ ngài cũng là lần đầu tiên nhìn thấy?" Lý Miểu hỏi.
 
"Tất nhiên rồi." Trưởng Công Chúa nói: "Có điều nghe nói, lúc Thế tử Vũ Uy hầu về Tây Nam sẽ mang theo Liêu Trường Hải cùng đi. Nói không chừng, tương lai trong tay bệ hạ lại có thêm một mãnh tướng."
 
Lý Miểu nghe xong, luôn miệng nói tốt.
 
"Xem ra hôm nay cái thủ khoa này sợ là cũng bị Liêu Nhị nhận được." Mặc dù giọng điệu của Khương Kỳ mười phần ghét bỏ nhưng từ trong vẻ mặt của hắn, Nghiêm Tiêu Nghi có thể nhìn ra hắn đang vui mừng cho Liêu Nhị.
 
"Vậy ngày mai tranh tài kỵ thuật, Liêu công tử phần thắng không?" Nghiêm Tiêu Nghi hỏi.
 
Khương Kỳ lắc đầu nói: "Hôm nay Liêu Nhị xem như thể hiện đủ nổi trội, ngày mai vẫn là để người khác tới đi!" Cái tên mật mạp kia kỵ thuật còn không tốt bằng Nghi Nhi đâu!
 
Sau Liêu Trường Hải, mặc dù người còn lại tiễn thuật cũng đều không kém thế nhưng không xuất chúng. Giống như Khương Kỳ đoán, Liêu Trường Hải hôm nay là thủ khoa. Sau đó, Liêu Trường Hải ôm tử kim nhuyễn giáp chắn trước mặt Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi đang tính trở về, vẻ đắc ý trên mặt không thể giấu hết: "Huynh đệ, bây giờ ta đã có giáp còn thiếu một con chiến mã. Ngươi tìm cho ta một con được không?"
 
Khương Kỳ lạnh lùng ném cho hắn một chữ cút.
 


Bình Luận (0)
Comment