Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!

Chương 28

Đường Đường hôn mê tám ngày không biết mệt, nhưng đến khi tỉnh lại chỉ mới qua một ngày đã bị tra tấn đến không chịu nổi, cảm giác đau đớn trên người không hề biến mất, còn phải cả ngày nằm ngay đơ trên giường, điều này đối với tính tình ngồi không yên của hắn mà nói, thật sự là gian nan đến cực điểm.

Ăn xong điểm tâm lại ngọ nguậy trong chốc lát, Đường Đường khổ sở không chịu nổi, híp mắt suy yếu hừ hừ: ”Đông Lai ——”

Đông Lai đang ôm một cái đệm giường chuẩn bị đem đi phơi, vừa nghe hắn gọi vội vàng buông tay chạy đến: “Tứ công tử, ngươi muốn đứng lên đi vệ sinh à?”

“Ngươi!” Đường Đường trợn trắng mắt, lầm bầm, “Giúp ta bắt một con kiến lại đây.”

“A? Ngươi cần kiến làm gì?” Đông Lai sững sờ đứng cạnh giường nghiêng đầu nhìn hắn.

“Chán a, bắt lại chơi.”

Đông Lai tung đến một ánh mắt đồng tình: “Tứ công tử, ngươi có muốn đi ra ngoài phơi nắng hay không?”

“Muốn! Rất muốn!” Đường Đường vội vàng gật đầu không ngừng, “Còn không đi ra ngoài nữa ta mọc rêu mất.”

Hắn có thể nằm có thể ngồi, nhưng lại không thể động đậy, vừa dùng sức một chút là đau thấu tim, nhưng nếu muốn bảo Đông Lai dìu hắn đi, hắn thà tự đi còn hơn. Đông Lai cũng nghĩ đến điều này, mày cau thành hình chữ xuyên (川): “Tứ công tử, ta không bế ngươi được. Để ta đi gọi công tử đến đây đi.” Nói xong liền muốn chạy ra ngoài.

“Đừng! Đừng gọi!” Chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Đông Lai, Đường Đường gắng gượng nói, “Đi gọi đại sư huynh đến là được, sư phụ chắc còn đang nghỉ ngơi.” Thật ra hắn còn chưa nghĩ xong nên thu dọn đống lộn xộn kia như thế nào, sợ nhắc đến lão nương sẽ bị hỏi nhà cũ ở đâu a gì đó, rất là khó xử.

Bên này vừa dứt lời, ánh sáng trong phòng đột nhiên tối sầm lại. Ngẩng đầu nhìn lên, Lưu Vân đã trường thân ngọc lập đứng ở cửa.

“Sư phụ!” Đường Đường vừa thấy sư phụ xuất hiện ở đây, lập tức bị sự sung sướng kích cho choáng não, ánh mắt sáng lên, liền toét miệng nhe răng chào hỏi, hoàn toàn quên mất một giây trước còn đang suy nghĩ đừng gặp sư phụ vội thì tốt hơn.

Đông Lai vui vẻ nói: “Công tử đến đúng lúc quá! Tứ công tử đang nói muốn đi ra ngoài phơi nắng kìa!”

Lưu Vân hàm ý sâu xa liếc mắt nhìn Đông Lai một cái, thản nhiên gật gật đầu.

Đông Lai hoàn toàn không lĩnh hội được hàm nghĩa gì trong mắt hắn, vui sướng ôm đệm chăn đi ra ngoài. Thời tiết ngày một chuyển lạnh, trên giường tứ công tử cần thêm một lớp đệm nữa, như vậy mới ngủ ấm áp được.

Đường Đường nhớ sư phụ suốt cả đêm, lúc này thấy người nọ đứng ngay trước mắt, chậm rãi đi về phía mình từng bước một, nhịp tim đột nhiên gia tốc. Trường bào tuyết trắng rơi vào trong ánh mắt tức thì chiếu sáng toàn bộ căn phòng, vạt áo bay nhè nhẹ cũng như được rót vào sinh mệnh, mỗi khi đong đưa một cái, thì lại cách mình càng gần hơn một chút, trêu chọc sợi dây trong lòng, rung rung.

Thu đương lạnh, lòng lại nóng.

Hắn vẫn tưởng rằng, chỉ cần có thể nhìn thấy là được, sẽ không và cũng không dám có quá nhiều ý tưởng, nhưng mà trong nháy mắt này, hắn đột nhiên phát hiện ra sai lầm của mình. Hắn xem nhẹ khát vọng của mình.

Lưu Vân không nói lời nào đi đến trước giường, con ngươi tối đen không nhìn ra chút cảm xúc nào, chỉ dùng ánh mắt lướt trên mặt hắn một vòng, mím môi xoay người bế ngang hắn lên.

Từ giường đi ra ngoài sân, một đường không nhanh không chậm, không nói tiếng nào, chỉ nghe thấy tiếng vải cọ vào nhau. Quá trình dài lâu này đối với Đường Đường mà nói, thật sự là thống khổ vô hạn.

Lúc say rượu, lúc hôn mê, đều đã từng được bế như vậy, nhưng lúc ấy hắn không có ý thức, giờ cũng chẳng nhớ rõ những chuyện đó nữa, nhưng trước mắt đây là giữa ban ngày a, hắn còn tỉnh táo như vậy, đôi tay không biết để đâu mới ổn, rất muốn chui xuống đất trốn cho rồi.

Có thể không trốn ư? Đàn ông đàn ang được bế công chúa đến nỗi mặt đỏ tai hồng kỳ quặc biết chừng nào a! Tất cả điều này đều nhờ phúc con rắn kia ban tặng, nếu không phải do con rắn đó, toàn thân hắn sao đến nỗi không thể dùng sức thế này, cũng không cần xấu hổ như bây giờ. Đường Đường nhắm chặt hai mắt lặng yên nguyền rủa con rắn đáng chết kia không tìm được đường đầu thai, tốt nhất hồn phi phách tán hóa thành tro bụi!

Đi đến giữa sân nơi ánh nắng chiếu nhiều nhất thì dừng lại, Đường Đường vẫn chưa được buông ra, không nhịn được hiếu kỳ mở mắt. Lưu Vân cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người vừa lúc chạm vào nhau. Đường Đường lập tức chìm vào trong hồ nước sâu thẳm kia, giãy giụa thật lâu mới rời mắt đi được: “Hơ? Sao không có ghế nằm?”

“Đông Lai đi lấy.” Lúc Lưu Vân nói chuyện vẫn cúi đầu như trước, “Vừa rồi ngươi nhắm mắt làm gì?”

Hơi thở ấm áp phất qua hai má, Đường Đường nhất thời hô hấp không thuận. Sư phụ ngươi đừng dùng thanh âm thấp như vậy nói chuyện được không, sát lại gần như vậy, rất dễ khiến người ta miên man bất định.

“Nắng chói mắt… Không thích ứng được…” Ấp a ấp úng tùy tiện lấy cớ.

Đúng lúc này Đông Lai đi đến, Đường Đường âm thầm thở ra một hơi.

Đông Lai hì hục kéo ghế nằm đến bên cạnh họ: “Tứ công tử ngồi trước đi, ta đi lấy chăn.” Nói xong lại vắt chân chạy đi.

Lưu Vân xoay người đặt Đường Đường lên ghế nằm, giúp hắn điều chỉnh vị trí thoải mái.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở ấm áp quấn quanh nhau. Lồng ngực Đường Đường bỗng nhiên siết lại, như bị mảnh lá sượt qua một cái vậy, theo bản năng muốn để ý đến đau đớn vươn tay ôm cổ sư phụ, ngón tay run hai cái gắng sức đấu tranh khống chế động tác, cuối cùng cũng không làm ra chuyện ngu xuẩn không thể tưởng tượng được hậu quả.

Nhưng mà Lưu Vân sắp xếp cho hắn xong lại không vội vã đứng dậy, ánh mắt thẳng tắp lọt vào trong mắt hắn từ khoảng cách rất gần, khuất sáng, không nhìn ra vui giận.

Đường Đường nằm ngửa, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới của sư phụ ánh lên một lớp viền vàng nhàn nhạt, thoạt nhìn thật ấm áp, nhưng tư thế bị người khác nhìn từ trên cao xuống như vậy khiến hắn có chút căng thẳng, hắn không biết sư phụ có còn giận hay không.

Lại nói tiếp, sư phụ chưa từng hỏi lai lịch hắn, không biết lần trước Tô lão bản âm dương quái khí thần thần bí bí kia có nói gì với hắn hay không, sư phụ đúng là có lý do nghi ngờ hắn.

Nhưng mà, hắn cũng không muốn giấu giếm a, hắn trong hơn nước suối, sạch hơn cả đậu phụ, có gì phải nghi ngờ chứ? Thật sự là tuyết bay tháng sáu đại hạn ba năm a…

Lưu Vân nhìn rối rắm trong mắt hắn, biết hắn còn chưa muốn nói, cũng không định ép hắn nữa. Hắn ngay từ đầu đã biết Đường Đường sẽ không hại hắn, tính cách lạnh lùng quen nên cũng không có hứng thú hỏi cái khác, nhưng mà hiện tại hắn đột nhiên không nhịn được hiếu kỳ, muốn biết.

Cảm giác rất kỳ quái, hắn vẫn luôn chỉ để ý ai sẽ gây bất lợi cho hắn, ai cần phòng bị, trừ những thứ đó ra hết thảy mọi thứ đều không lọt được vào mắt hắn. Đây là lần đầu tiên, hắn chủ động muốn lý giải một vài chuyện hắn chưa từng chú ý.

Hắn vươn tay, vén những sợi tóc lộn xộn đâm vào mắt bện vào mi Đường Đường ra, lạnh nhạt nói: “Trước kia đều để tóc ngắn sao? Nếu không quen để dài như vậy, thì bảo Đông Lai cắt bớt cho ngươi, khỏi bị đâm vào mắt.”

“…” Đầu ong lên một cái, Đường Đường chưa kịp cảm thụ hành động tương đối thân mật này, lập tức bị lời nói của sư phụ làm cho căng thẳng. Không biết lời này là tùy ý nói, hay là có hàm ý sâu sắc?

“Không có gì…” Đường Đường cười gượng, “Ta ban đầu cũng là tóc dài, sau này cạo trọc, vất vả lắm mới có thể dài như vậy, sao có thể cắt nữa a!”

Cũng không biết sợi gân nào trong đầu Đường Đường nối không đúng, ăn nói bừa bãi không tiêu chuẩn như vậy, còn chưa dứt lời trong lòng đã phun máu: Chẳng lẽ mình định nói mình trước kia xuất gia làm hòa thượng? Thế thì quá khổ rồi…

“Đầu trọc?” Trong mắt Lưu Vân ánh lên vẻ nghi hoặc, lập tức lại bình tĩnh trở lại, đưa tay, xoa xoa đỉnh đầu hắn, thản nhiên nói, “Thôi vậy.”

Không cắt thì thôi? Hay là không nói thì thôi?

Đường Đường lần đầu tiên hận cái tính tiếc chữ như vàng này của sư phụ!

Lưu Vân đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang bên, ánh mắt lập tức đưa đến nơi truyền lại tiếng bước chân của Đông Lai.

Tóc dài chảy xuôi xuống, rơi xuống bên gáy Đường Đường, theo ngọn gió đong đưa mấy cái, mái tóc mềm mại lướt qua cổ hắn. Người nào đó mới rồi còn căng thẳng không ngớt lại tinh thần nhộn nhạo.

Tư thế ái muội này khiến yết hầu nơi cần cổ bóng loáng của sư phụ được nhìn không sót một chút gì, phong cảnh dưới áo như ẩn như hiện.

Kích thích này, hình như hơi lớn chút…

Mắt Đường Đường nóng lên, khống chế móng vuốt đang rục rịch, chỉ thấy sư phụ chậm rãi đứng thẳng dậy, ngay sau đó thanh âm của Đông Lai đánh trống reo hò xâm nhập vào màng tai: “Tứ công tử, chăn đến rồi!”

Đường Đường giật mình một cái, nháy mắt kéo lý trí về, ánh mắt vô cùng phẫn hận bắn lên mặt Đông Lai đang cười hì hì chạy đến.

Lưu Vân đón lấy tấm chăn trong tay Đông Lai đắp cho hắn, ngồi xuống cạnh bên ghế nằm, cầm cổ tay hắn lên bắt mạch.

Đường Đường nhìn chằm chằm cổ tay mình, cuối cùng tìm về được suy nghĩ bình thường: “Sư phụ, lần độc phát tiếp theo là khi nào?”

“Trong vòng mười ngày.” Lưu Vân xem xét một lát, mới buông cổ tay hắn ra, nhét vào dưới chăn, nghĩ đến mọi khổ sở trên người Đường Đường hiện tại đều là chịu thay hắn, cảm thụ trong lòng có chút phức tạp, ngưng hồi lâu mới phát ra tiếng, “Tứ nhi…”

“A?” Đường Đường nhìn vào mắt hắn, theo bản năng lên tiếng.

“Khổ sở như vậy còn cần chịu thêm mấy lần nữa, ngươi, chống đỡ được không?”

Đường Đường sửng sốt một cái, rất muốn gãi gãi đầu nhớ lại cảm nhận lúc trước, nhưng lại sợ tay di chuyển bị đau, đành phải hấp háy mí mắt, suy nghĩ hồi lâu mói nói: “Ta lúc ấy hôn mê, không nhớ rõ cảm giác trên người mình cho lắm. Nhưng mà ta cảm thấy chắc chắn có thể thuận lợi vượt qua.”

Lưu Vân nhìn vẻ mặt đầy qua loa của hắn, trong lòng có chút không thoải mái, rất muốn đưa tay vuốt ve tóc hắn, nhưng nhớ lại vừa mới vuốt không lâu, động tác trên tay dừng lại.

Mày nhíu lại, ngoại trừ giết người, hắn cực ít khi tiếp xúc với người khác gần như vậy, trong thoáng chốc bỗng nhiên hơi chút khó hiểu với hành động theo thói quen gần đây của mình.

Đường Đường vẫn còn đang nghĩ về độc trên người mình, không biết có phải đã trải qua hai lần sinh tử, hắn thật sự không quá để ý tới việc có thể sống sót hay không, nhưng vừa nghĩ đến trong thân thể này có sự tồn tại quái quỷ gì đó, vẫn cứ cảm thấy sợ, cau mày lẩm bẩm: “Sao thứ này lợi hại như vậy, còn không thể xoá sạch trong một lần.”

“Con rắn lần trước người cũng thấy rồi.” Hận ý trong lòng Lưu Vân lại bị khơi lên, thanh âm đột nhiên trở nên băng lạnh, “Rắn có thể nuôi rắn, cổ có thể nuôi cổ, giết một còn giấu một. Trứng cổ rất khó đối phó bằng thuốc, cần phải đợi nó hóa thành trùng mới có thể dùng châm cưỡng ép đẩy ra khỏi cơ thể được.”

Đường Đường nghe xong lạnh toát cả người: “Thế nếu như không loại trừ được, sẽ như thế nào?”

“Cắn xương, cắn máu, cắn tim, muốn sống không được, muốn chết không xong.” Những lời này quả thật đúng là từng chữ từng chữ nghiến ra khỏi miệng, mỗi từ nhuốm máu.

“Giang hồ này, chung quy không có ngày yên tĩnh.” Lưu Vân quay đầu nhìn về phía tường viện, đôi mắt lại một lần nữa tràn ngập máu tanh. Đã nhiều năm như vậy, luôn có người thỉnh thoảng lại đến quấy rầy hắn một bữa, hắn không so đo, không truy xét, chả qua là lười để ý đến mà thôi. Những người đó, thực sự nghĩ Lưu Vân y cốc là ăn chay sao?

“Độc quái thai!” Đường Đường nghe xong bệnh trạng này, dưới mông khó chịu y như bị kim châm, muốn vặn vẹo một cái.

Từ khi học Tiểu học đã biết Miêu Cương có thứ “cổ” này, lúc ấy chỉ cảm thấy phi thường thần bí, không ngờ vậy mà hiện tại lại rớt lên người mình, còn là hàng cao cấp. Nhưng mà cân nhắc lại lại thấy có gì đó không phù hợp, không khỏi hỏi: “Nếu thật sự là muốn chết không xong, sao ta lại tắt thở?”

Tay Lưu Vân run lên, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt toát lên vẻ quyết tuyệt, khóe mắt lại không giấu được một tia áy náy, nói từng câu từng chữ: “Ta sẽ không để ngươi chết.”

Đường Đường giật mình.

Con ngươi đen như hồ nước sâu thẳm khóa chặt hắn lại: “Chuyện như vậy, sau này sẽ không xảy ra nữa.”

Đường Đường thất thần nhìn cặp mắt kia, hơi há miệng nói không nên lời.

“Ta đã nói sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, là ta nuốt lời.” Sắc mặt Lưu Vân bình tĩnh, nhưng suy nghĩ trong lòng lại sôi trào, hận không thể bắt lấy người sau lưng thiên đao vạn quả rút gân lột da. Hắn luôn luôn lãnh đạm đến giết người cũng lười vung đao thứ hai, đây là lần đầu tiên trong đầu hắn có ý nghĩ tìm được kẻ thù rồi từ từ tra tấn đến chết như vậy.

“Sư phụ…” Đường Đường không biết ý tưởng trong lòng hắn, còn đang thụ sủng nhược kinh với lời nói của sư phụ, vội vàng nói, “Điều này không thể trách ngươi, không phải lỗi của ngươi, đừng tự trách.”

Lưu Vân nhìn hắn một cái, đang định nói chuyện, đột nhiên lấy tốc độ mắt thường khó thấy nhanh chóng đưa ngón tay bắn một mảnh lá trúc về phía cách đó không xa, lá trúc như kiếm sắc bắn lên trên tường viện.

“Ối á…” Nối tiếp một tiếng hét kinh hãi, giữa không trung đột nhiên lăn xuống một người, sờ sờ đầu lồm cồm bò dậy.

Lưu Vân lạnh mắt nhìn quả bóng hình người màu tím lù lù trên đất: “Lén lút trốn trên đấy làm gì?”

Đường Đường chớp chớp mắt, cho đến khi người trên đất đứng lên rung rung áo choàng hoa lệ, lúc này mới lấy lại tinh thần: “Đại sư huynh, ngươi đang định hát hí khúc hay là chơi xiếc khỉ thế?”

Vân Đại đứng lên cười hề hề, phủi phủi ống tay áo nói: “Sư phụ đừng nóng giận, ta đến là có chuyện muốn nói.”

“Phì…” Đường Đường trợn mắt nhìn Vân Đại, đột nhiên không nhịn được cười.

“Ngươi cười cái gì?” Vân Đại trừng hắn.

Đường Đường cười càng dữ dội, thân mình không nhúc nhích, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều dồn vào yết hầu, mệt thở hồng hộc.

Lưu Vân liếc mắt nhìn mảnh lá trúc cắm giữa tóc Vân Đại, xoay mặt sang một bên, thản nhiên nói: “Cửa để ở đó không đi, ở đây xấu mặt thì thôi, đi ra ngoài bớt phóng túng chút cho ta.”

Vân Đại biết hắn không nổi giận, híp mắt cười hì hì nói: “Chẳng phải rơi ngã thôi nha, sao mất mặt được, mới trước đây luyện công chẳng phải cũng thường xuyên ngã sao.”

Đường Đường chăm chú nhìn chiếc lá nửa xanh nửa vàng trên đầu hắn kia, tươi rói: “Đại sư huynh, cây trâm mới của ngươi đẹp ghê, lần tới đi ra ngoài uống rượu hẹn hò cô nương có thể cứ gài như vậy, sẽ được người ưa thích lắm đó.”

“Thế à?” Mặt Vân Đại nhất thời hiện lên vẻ vui mừng, nâng tay sờ sờ lên chiếc trâm gài tóc xanh ngọc mới mua mấy ngày trước, hoàn toàn không phát hiện chính chủ được Đường Đường khen cắm bên cạnh.

Đường Đường buồn cười gật đầu, quyết định không nói hắn, để lại để mình từ từ sướng a.

Thanh âm thanh lãnh của Lưu Vân cắt ngang hai người lảm nhảm: “Việc gì?”

Vân Đại vội vàng nghiêm sắc mặt: “Sự phụ, thật đáng mừng, tứ đệ có thể bớt chịu khổ được mấy lần.”

Lưu Vân nghe vậy tinh thần rung lên, quay đầu nhìn hắn: “Đàm Yến tìm được biện pháp?”

“Phải, thúc giục trứng nở.”

“Nói xem?”

“Trùng mới nở do bị thúc giục sẽ suy yếu hơn bình thường, thừa dịp chúng suy yếu nhất này mà đối phó, là có thể vĩnh viễn cắt đứt mọi hậu hoạn. Quan trọng hơn là, sau khi thúc giục trứng nở mẫu cổ cũng cực suy yếu, chỉ cần thêm một lượng thuốc, có thể tạo thành phản phệ với người hạ cổ.”

Lưu Vân trầm ngâm suy nghĩ.

Vân Đại cực kỳ có nhãn lực nhận ra suy tư của hắn, bổ sung nói: “Ta tin tứ đệ có thế chống đỡ qua khỏi.”

Đường Đường nghi hoặc nhìn Vân Đại, cứ cảm thấy câu nói của hắn có hàm ý khác.

Vân Đại vỗ vỗ vai hắn: “Đương nhiên khi ấp trứng ấy tiết ra độc tố khiến ngươi hôn mê, lúc châm cứu có thể dễ chịu hơn một chút. Nhưng nếu tiến hành thúc giục ấp trứng, ngươi sẽ cực kỳ tỉnh táo, sẽ rất đau.”

Đường Đường nhất thời sáng tỏ, quay đầu nhìn về phía Lưu Vân đang đầy mặt lo lắng: “Sư phụ, ta chịu được, không có việc gì. Sớm chấm dứt sớm giải thoát.”

Lưu Vân nhìn hắn, mày khóa chặt. Khi hôn mê đã đau đến suýt mất mạng, khi tỉnh táo cảm giác đau đớn gấp bội, làm thế nào chống chịu qua được? Hắn thậm chí còn không dám nhớ lại giây phút Đường Đường tắt thở ấy, hắn rốt cục đã khủng hoảng đến mức nào, lỡ lại xảy ra lần nữa…

Sư phụ vẫn luôn bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến lạnh nhạt. Thần sắc đấu tranh như bây giờ, Đường Đường chưa từng thấy bao giờ, thậm chí ngay cả nghĩ cũng chưa từng, cảm xúc nhất thời trăm mối ngổn ngang, vừa xót xa vừa cảm động. Khẽ cắn môi, nở nụ cười: “Sư phụ, cứ mau chóng bắt đầu đi. Ta có thể qua được, thật đấy! Ta cảm thấy thần kinh đau đớn của ta thô như mấy gốc cây lâu năm bên kia ấy!”

Lưu Vân di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cố gắng tự trấn định tinh thần mà châm chước cẩn thận, tuy rằng sắc mặt trầm tĩnh, nhưng sóng mặt lại hỗn loạn khó có thể tự ức chế, trầm mặc siết chặt ngón tay, thật lâu sau mới buông ra.

“Được.” Lưu Vân đứng lên, nhìn hàng trúc trong sân, “Thước Sơn, ngươi đi chuẩn bị đi.”

“Vâng.” Vân Đại lên tiếng, vỗ nhẹ đầu Đường Đường, xoay người rời khỏi.

Kết quả việc khiến Vân Đại buồn bực xảy ra, lúc Vân Nhị và Vân Tam nhìn thấy hắn đều không hẹn mà cùng cầm tay hắn, cười gập eo, thở hổn hển mãi mà vẫn không chịu nói đang cười cái gì. Cho đến khi hắn chẳng hiểu ra sao trở về phòng soi gương mới phát hiện, thì ra Đường Đường nói cây trâm mới của hắn rất đẹp là ý này.

Nhớ lại một đường trở về thỉnh thoảng có tiểu tư liếc hắn trộm cười, Vân Đại nhất thời tức không có chỗ phát, hung hăng giật mảnh lá xuống, tưởng tượng bản thân mình trong gương thành gương mặt ăn trộm xấu xa của Đường Đường, nghiến răng nghiến lợi hơn nửa ngày.
Bình Luận (0)
Comment