Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!

Chương 47

Đường Đường bị trang phục của Ly Vô Ngôn làm cho mục trừng khẩu ngốc*, trước mắt chợt hoa lên một cái, chờ đến khi phản ứng lại được, sư phụ đã nhanh chóng xông ra ngoài.

*mục trừng khẩu ngốc: ngẩn người; giương mắt mà nhìn

Dựa vào công lực của hắn dĩ nhiên là không thấy rõ động tác, chỉ cảm thấy một đạo bạch quang lướt qua, trong chớp mắt đã đến chỗ Ly Vô Ngôn đang dựa vào thân cây.

Ly Vô Ngôn thấy Liễu Quân đột nhiên di chuyển thân ảnh tới gần, trong nháy mắt liền lui lại mấy trượng, nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, đưa tay vân vê sợi tóc đen bên tai, kiều mị cười.

Đường Đường thấy nụ cười này của hắn, khóe miệng giật một cái, tiến đến bên tai Vân Đại biểu hiện sâu sắc ý tứ đồng tình: "A Đại, đoạn đường này thực sự là khổ ngươi..."

Vân Đại tựa tiếu phi tiếu* liếc mắt nhìn hắn. Đường Đường hoàn toàn không có chú ý đến thần sắc của hắn, mắt cũng không chớp mà đuổi theo thân ảnh sư phụ.

*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười

Liễu Quân vừa rồi cũng chưa dùng hết toàn lực, nhưng ở thời điểm xông tới vốn là chắc chắn Ly Vô Ngôn sẽ tránh không thoát, chỉ là hắn vạn vạn không ngờ tới, Ly Vô Ngôn không chỉ tránh thoát được, hơn nữa còn tránh cực kỳ dễ dàng, trong lòng không khỏi kinh ngạc vô cùng, bất động thanh sắc mà quan sát hắn từ đầu đến chân, lại thuận tay bẻ một nhánh cây hướng hắn đánh tới.

Ly Vô Ngôn nhíu nhíu mi, vung làn váy xoay người nhảy lên, đầu ngón chân điểm nhẹ trên nhánh cây một cái, lần nữa lui lại.

Đường Đường mở to hai mắt nhìn vô cùng chăm chú, đáng tiếc hai đạo thân ảnh kia đều có động tác cực nhanh, mắt hắn trừng thật lớn, cũng chỉ thấy hai đạo thân ảnh một trắng một đỏ, khi thì quấn ở một chỗ, khi thì cách ra xa nhau.

Hắn xoa xoa đôi mắt muốn hoa lên, tự lẩm bẩm: "Ta X, nhìn tiếp nữa cũng muốn thành kem dâu tây rồi."

"Cái gì kem dâu tây?" Vân Đại ngạc nhiên hỏi.

Đường Đường nhướng mi khinh bỉ mà nhìn hắn: "Có vài thứ, ta không nghĩ muốn giải thích cho kẻ đần nghe, quá tốn sức."

Vân Đại nheo mắt lại cười như không cười nhìn hắn một hồi, chậm rãi nói: "Ta nhìn được cái áo lông cừu là của sư phụ năm kia có được, tuyết hồ toàn thân tuyết trắng không chứa một chút màu tạp, cực kỳ trân quý. Sư phụ hiếm có cái gì đặc biệt yêu thích, cái xiêm y này khó có được mà vừa ý."

Đường Đường trên mặt một hồi nóng lên, trong lỗ tai đem lời hắn nói nghe không xót một chữ, nét mặt lại cực lực duy trì vẻ bình tĩnh, thấy Vân Đại ôm bụng cười to.

Đường Đường liếc mắt nhìn hắn, biểu thì không để ý đến hắn, đáy lòng lại mơ hồ lộ ra mừng rỡ, con mắt càng thêm chăm chú nhìn chằm chằm phương hướng của sư phụ.

Đáng tiếc nhìn chòng chọc cả nửa ngày không thể không thừa nhận, ngoại trừ kem dâu tây, chính là kem dâu tây, cái gì khác cũng đều nhìn không ra, cuối cùng cảm thấy thật nhàm chán mà ngồi xổm xuống, một tay đem giày trượt băng làm giống như chiếc xe hơi đồ chơi mà để ở trên băng đẩy tới đẩy lui, tay kia chống quai hàm đem mặt nhào nặn lung tung một trận mà không có mục đích gì.

"A Đại, ngươi xem không cảm thấy buồn bực sao? Hai người này một người không muốn nói chuyện, một người không thể nói chuyện, cứ như vậy mà nhàm chán đánh tới đánh lui thật không có ý nghĩa a!"

"Ôi! Bây giờ đến cả lá gan đem sư phụ ra đánh giá cũng có rồi." Vân Đại híp mắt cười rồi ngồi xổm xuống theo, nhặt lên chiếc giày trượt còn lại lật qua lật lại thưởng thức.

"Ai đánh giá chứ..." Đường Đường không nghĩ tới chỉ tùy tiện nói một câu lại bị hắn đem ra pha trò, trong lòng lại lần nữa kết luận, thằng nhãi này luôn chỉ có mình hắn tinh anh! Tuyệt đối!

Vân Đại buồn cười nhìn hắn một cái: "Trước đây ngược lại không có phát hiện ngươi có da mặt mỏng như vậy, là dùng chài cán bột cán qua sao? Tới, cho đại ca chọt chọt xem, xem có thể hay không chảy máu." nói xong liền đưa ngón trỏ ra hướng trên mặt hắn chọt qua.

"Cút đi!" Đường Đường bị hắn nói xong thẹn quá thành giận, giơ chân đá hắn, bị hắn lôi chân nhấc tới, nhào một cái đặt mông ngã trên mặt băng, nhất thời nôn nóng, đứng lên vội vã cuống cuồng mà đem áo hồ cừu trên người vỗ vỗ, trong mắt lộ ra hung quang hướng về phía Vân Đại một chiêu nhào tới nhanh như hổ đói vồ mồi.

Vân Đại nhẹ nhàng né tránh, cười nói: "Mới vừa bất quá là gạt ngươi, lúc này ngược lại mặt thật đỏ."

Đường Đường không được tự nhiên xoay mặt đi, hừ một tiếng không để ý đến hắn.

Vân Đại tò mò đem giày trượt băng giơ tới trước mặt hắn: "Ai, là cái gì vậy? Là giày sao? Ở trên băng dùng?"

"Ngươi thông minh như vậy còn hỏi ta sao? Vừa lúc giúp ta bỏ bớt nước bọt!" Đường Đường liếc hăn.

Vân Đại không để bụng, tiếp tục truy vấn: "Cái này dùng như thế nào a?"

"Chính mình đoán!"

Vân Đại so với Đường Đường chính là da to mặt dày hơn, hoàn toàn không đem loại thái độ bất hợp tác này của hắn để vào trong mắt, lôi kéo quần áo hắn hỏi cho ra lẽ, quấy nhiễu khiến hắn phiền muộn không thôi.

Hai người đang nói đến lợi hại, bên kia hai bóng người của Liễu Quân cùng Ly Vô Ngôn cũng tách ra xa. Ly Vô Ngôn tiếp tục dựa vào thân cây vuốt tóc kiều mị, Liễu Quân chỉ một cái lắc mình đã nhanh chóng trở lại bên người Đường Đường.

Đường Đường lại càng hoảng sợ, nhanh chóng từ dưới đất nhảy lên, nhìn sư phụ một chút, lại nhìn Ly Vô Ngôn.

Ly Vô Ngôn tư thế cực kỳ thả lỏng, phảng phất như mới vừa rồi chỉ là một trò chơi, tóc cũng không loạn một chút, đôi mắt quyến rũ thấy Đường Đường khóe miệng co rút mãnh liệt.

Đường Đường tiến đến bên tai Liễu Quân nhỏ giọng nói: "Sư phụ, ngươi mới vừa rồi là không có dùng toàn lực a?"

"Ân."

"A.." Đường Đường thầm than một hơi, thảo nào Ly Vô Ngôn lông tóc không hư hại gì.

Liễu Quân khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Ly Vô Ngôn chậm rãi nói: "Hắn cũng chưa chắc hết toàn lực."

Đường Đường thất khinh, không thể tin mà nhìn Ly Vô Ngôn. Hắn nhớ rõ ràng, lần trước Ly Vô Ngôn bị sư phụ đánh cho tan tác, vạn phần chật vật a!

Ly Vô Ngôn bị vẻ mặt này của hăn chọc cười cong mắt, đột nhiên từ trên cây khô đứng thẳng lên, xinh đẹp mà lượn lờ hướng phía bên này đi tới, đến khoảng cách còn xa mấy bước liền dừng lại, hướng về phía Đường Đường ngoắc ngoắc ngón tay.

Đường Đường tức giận mà nhìn hắn: "Có hay không người nào nói qua cho ngươi, cổ kia của ngươi kết thúc rất rõ ràng?"

Ly Vô Ngôn ôm lấy khóe miệng cười quyến rũ, tựa như khoe khoang mà hất cằm, đem hầu kết lộ ra thêm rõ ràng, đột nhiên trong nháy mắt tiến đến gần Đường Đường, quệt môi đỏ mọng hướng trên mặt hắn thổi một hơi.

Đường Đường hoàn toàn không so được với tốc độ của hắn, bị hắn đột nhiên đến gần như vậy toàn thân tóc gáy đều dựng lên, vẻ mặt sợ hãi mà lùi lại một bước dài né tránh.

Liễu Quân một tay đem hắn kéo ra phía sau, đen mặt lại rồi đối với Ly Vô Ngôn hừ lạnh: "Đừng tưởng rằng lần trước đánh lến không phải ngươi thì ta sẽ không giết ngươi!"

"Ôi?" Đường Đường đem đầu thò ra, "Sư phụ, làm sao ngươi biết người lần trước đánh lén không phải hắn?"

"Người nọ khung xương chênh lệch, khinh công cũng kém rất nhiều." Liễu Quân quay đầu nhìn hắn một cái, thần sắc trong nháy mắt nhu hòa dần, thấy Vân Đại một bên âm thầm suy đoán rồi lại sợ hãi không thôi.

Sư phụ biến sắc mặt đã từng thấy qua, sư phụ biến sắc mặt cực nhanh cũng biết qua, thế nhưng sư phụ trước đây biến ra sắc mặt cũng chưa từng có vẻ như thế khiến hắn không thích ứng được a!

Vân Đại có chút cảm giác hỗn độn trong gió, lui lại mấy bước đỡ cây ổn định thân thể.

Ly Vô Ngôn tò mò nhìn chằm chằm đầu tóc ngắn của Đường Đường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve môi, mặt mũi như xuân, tiếu ý như tranh vẽ.

Liễu Quân sắc mặt đen lại vài phần, lạnh lùng nhìn hắn.

Ly Vô Ngôn nhìn thẳng khuôn mặt lạnh lùng của Liễu Quân, hướng thẳng về phía Đường Đường nháy mắt.

Đường Đường khóe miệng co rút mãnh liệt, cố nén dòng chất chua chực trào nơi cổ họng, khó nhọc nói: "Đại...Đại tỷ...Ta không phải kỳ thị ngươi, ta thực sự không có chút nào kì thị ngươi...Thế nhưng, ngươi cũng đừng kích thích ta nữa..."

Ly Vô Ngôn cười đến cực kỳ hài lòng, cong mày cười rồi từ bên hông gỡ xuống một cái huyên* hoa văn tiến đến bên môi.

*huyên: cái huyên bằng đất (nhạc khí cổ bằng đất hình quả trứng có sáu lỗ)

Đường Đường thấy thứ đồ chơi này lập tức toát mồ hôi lạnh, tròng mắt quét xung quanh, rất sợ lại có một đống rắn lại bò tới.

Thế nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không thích hợp, hiện tại trời lạnh như thế này, rắn nên ngủ đông rồi a! Lại nói, lần trước chính là cái người kia cũng không phải Ly Vô Ngôn....

Đường Đường đầu óc xoay chuyển cực nhanh, ngay sau đó liền nghe được một âm phù cực kì trầm thấp truyền tới, giống như tiếng động khi ném một hòn đá vào trong nước, rung động chậm rãi nhộn nhạo.

Đường Đường đột nhiên thân thể cứng đờ,, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, trong tai lại nghe được Ly Vô Ngôn thổi ra đạo âm phù thứ hai, trong nháy mắt, hai tay hai chân giống như không phải là của mình.

Ly Vô Ngôn ngón tay tung bay, tiếp tục thổi, cái huyên vọng lại âm thanh cực kỳ quỷ dị, nghe không ra là thoải mái hay không thoải mái.

Đường Đường đầu óc vô cùng thanh tỉnh, cả người lại bị khống chế nhấc chân hướng Ly Vô Ngôn đi tới, nhất thời quá sợ hãi, vừa muống mở miệng, nhưng ngay cả thanh âm đều không phát ra được.

Liễu Quân giận tái sắc mặt, ném ánh mắt hung ác về phía Ly Vô Ngôn, hàm chứa ý tứ cảnh cáo cực kỳ rõ ràng.

Ly Vô Ngôn không thèm để ý chút nào, cái huyên âm luật càng ngày càng uyển chuyển, nhìn về phía Đường Đường, ánh mắt bắt đầu chậm rãi trở nên mê hoặc.

Đường Đường thần trí từng bước không chịu sự khống chế của đại não, đôi mắt cũng chậm rãi nhìn Ly Vô Ngôn, đột nhiên giống như mất đi tri giác, chỉ còn lại âm luật quỷ dị trong tai, trong mắt thấy hai thân ảnh mị hoặc, sau đó, từng bước một giống như đi trên mây, mềm nhũn mà hướng hắn đi tới.

Vân Đại cẩn thận liếc nhìn sư phụ, thấy sắc mặt sư phụ lạnh như hàn băng vạn năm, nhãn thần cũng có thế bắn ra tia băng, nhanh chóng bo bo giữ mình mà lùi về sau một bước.

Liễu Quân cực lực khống chế chính mình nhịn xuống, muốn nhìn một chút Ly Vô Ngôn đến tột cùng là muốn giở trò gì, mà khi hắn chứng kiến Đường Đường cùng Ly Vô Ngôn dán lại ngày càng gần, y phục kề sát y phục, đồng thời đưa đầu tới, ngẩng mặt làm ra bộ dáng muốn hôn tới, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tiến lên một tay đem Đường Đường kéo ra, tức giận đem người quăng ra phía sau lưng mình.

Đường Đường bị lực mạnh kéo ra, nhất thời tỉnh táo lại, sững sờ trong chốc lát mới nhớ tới chuyện vừa phát sinh, cả người đổ mồ hôi lạnh, lập tức thẹn quá thành giận đỏ mặt lên, trốn phía sau Liễu Quân trừng mắt về phía Ly Vô Ngôn thăm dò, đưa tay chhir hắn tức giận nói: "Sư phụ! Người này biết yêu thuật!"

Liễu Quân quay đầu nghiêm khắc trừng hắn: "Còn ngại không đủ mất mặt sao!"

Đường Đường biết vậy nên ủy khuất, nhăn mặt cong miệng lên: "Ta không phải cố ý, không thể trách ta.."

Liễu Quân tiếp tục trừng hắn, nhãn thần lực đạo mạnh mẽ, giống như cây búa nện ở trên người Đường Đường, hận không thể đóng luôn hắn vào đất bùn đi.

Đường Đường vẻ mặt đau khổ: "Sư phụ...Ta là người bị hại..."

Liễu Quân trong cơn giận dữ, thở sâu một cái liền xoay người rời đi nhanh chóng, lạnh giọng nói: "Thước Sơn, đem người mang qua đây cho ta!"

"Mang người nào?" Vân Đại thuận miệng hỏi, một đôi con ngươi hàn khí của Liễu Quân làm cho lạnh sống lưng, vội vã sờ sờ mũi hướng Ly Vô Ngôn đi tới.

Ly Vô Ngôn xông tới Vân Đại liếc mắt đưa tình, lắc lắc dây đeo cái huyên trong tay, không đợi hắn mở miệng liền đi theo phía sau Liễu Quân.

Vân Đại quay đầu nhìn về phía Đường Đường, trên mặt lộ vẻ đồng tình, trong mắt lại không giấu được có chút ý cười hả hê: "Ngươi...Chính mình đuổi kịp a!.."

Đường Đường vẻ mặt cầu xin, ủ rũ cúi đầu giống như một cái đuôi nhỏ đi ở sau cùng.

Mấy người vào phòng tiếp khách, Đường Đường cúi đầu hướng Liễu Quân cọ đi vào, trộm nhìn sang, thấy hắn không có biểu hiện bất kỳ ý tứ gì, lúc này mới thêm vài phần lớn gan đến gần mấy bước, vừa muốn ngồi xuống cái ghế bên cạnh hắn, đột nhiên một làn gió thơm xông vào mũi, cái ghế bị người chiếm.

Ly Vô Ngôn đoạt lấy cái ghế liền diêm dúa lòe loẹt ngồi xuống, ngón tay vòng quanh tóc đen, nghiêng đầu mị nhãn như tơ mà nhìn qua. Ánh mắt này rơi vào mắt Đường Đường đơn giản là con mãnh thú và dòng nước lũ, liền giống như cùng cừu nhân tạt a- xít sun-phu-rit, sợ đến hắn liên tiếp lùi về sau ba bước lớn,, lúc này mới vội vội vàng vàng mà đứng vững bước chân, đứng ở khoảng cách an toàn bên ngoài len lén thở một hơi.

Tròng mắt dạo quanh liền phát hiện bên cạnh sư phụ còn có cái ghế, vội vã bước đi qua, chợt nghe sư phụ lạnh giọng ra lệnh: "Thước Sơn, ngươi qua đây ngồi."

Sư phụ lại ấu trĩ như thế...Vân Đại trong lòng toát ra cái ý niệm làm cho hắn sợ hãi, trên mặt cũng là cười híp mắt, hờ hững ngồi ở chỗ cái ghế Đường Đường vừa mới ao ước.

Đường Đường trừng Vân Đại. Vân Đại vân đạm phong khinh cười.

Đường Đường tiếp tục trừng. Vân Đại sờ cằm một cái, không để ý lắm nhìn lên ngón tay của mình.

Đường Đường gương mặt nhất thời suy sụp giống như công trình bã đậu.

Liễu Quân khuôn mặt băng lãnh: "Tứ nhi, đi lấy giấy bút tới!"

"A..." Đường Đường ủy khuất lên tiếng, tự an ủi mình: Cùng lắm lát nữa đứng ở sau lưng sư phụ.

Không bao lâu liền đem giấy bút cầm tới, đặt ở trên bàn Ly Vô Ngôn, chăm chú nhìn lên, trên bàn có thêm một ly trà xanh bốc hơi nghi ngút.

Đường Đường giương mắt, trong nháy mắt hận không thể tự làm chính mình mù mắt! Nguyên Bảo! Nguyên Bảo đến đây lúc nào! Nguyên Bảo thế nhưng đứng ở sau lưng sư phụ! Đó là vị trí của ta!

Nguyên Bảo bị ánh mắt phun lửa của Đường Đường khiến cho không biết làm sao, cẩn thận hướng phía sau Liễu Quân dịch chuyển, hy vọng có thể đem chính mình ít nhiều che khuất một ít.

Đường Đường bi phẫn nhìn hắn một cái, suýt chút nữa nôn ra một ngụm máu tươi, tiểu tức phụ giống như tùy tiện chọn rồi ngồi xuống cái ghế cuối cùng.

Liễu Quân nhìn về phía Ly Vô Ngôn, lễ độ lại mang theo thờ ơ rõ ràng: "Hơn hai tháng trước, thầy trò ta từng bị người mai phục, người nọ hóa trang cùng Ly công tử vô cùng giống, hôm nay thấy công tử thân thủ bất phàm, xem ra mời ngươi tới là một sự hiểu lầm rồi, mong rằng Ly công tử không trách."

Ly Vô Ngôn một tay chống cằm, một tay vuốt vuốt bút lông, nghe xong lời hắn liền mỉm cười, trên giấy viết vài chữ.

Liễu Quân nhìn về phía Đường Đường: "Đi qua."

Đường Đường chỉ chỉ lỗ mũi mình, vừa nhìn với ánh mắt các ngươi thiếu ta 200 vạn, nhanh chóng từ ghế đứng lên, bất đắc dĩ đi tới bên cạnh Ly Vô Ngôn, lại lùi một bước để giữ khoảng cách.

"Đọc." Liễu Quân nói.

Hai người các ngươi liền cách có một cái bàn, còn phải dùng tới ta đọc sao....Đường Đường ủy khuất bĩu môi, hướng trên giấy liếc một cái, phát hiện cách có điểm xa, lại cẩn thận từng li từng tí chuyển tới nửa bước, rướn cổ lên thì thầm: "Không phải là có trách hay không, hiếm thấy chỉ có thừa."

Liễu Quân sắc mặt khó coi liếc mắt nhìn Ly Vô Ngôn, vừa muốn mở miệng, thấy hắn lại nhấc bút lên, không thể làm gì khác hơn là đen mặt tiếp tục chờ. Chờ hắn viết xong, Liễu Quân mặt không thay đổi nhìn về phía Đường Đường.

Đường Đường ủy khuấy nuốt nước miếng một cái, đem cái cổ kéo qua nhìn: "Ta cũng không phải là bị bắt tới, nghe nói Lưu Vân y cốc...Đều là...Mỹ nam tử...Ta, liền, tới, nhìn, nhìn..."

Những lời này Đường Đường càng nói càng gian nan, quả thực như nghẹn ở cổ họng, thật vất vả đọc xong một chữ cuối cùng, hung tàn ánh mắt nhanh chóng từ trên giấy nâng lên, hung hăng lăng trì Ly Vô Ngôn.

Ly Vô Ngôn lơ đểnh, chống cằm mị nhãn như tơ mà đối hắn cười, ngón út vểnh lên, móng tay hồng sắc đong đưa khiến người ta hoa mắt.

Đường Đường hận không thể tự đâm hai con mắt, bi phẫn không gì sánh được nhanh chóng lùi lại nửa bước, nhãn thần ủy khuất lần nữa liếc về phía sư phụ.

Nhân yêu này đều nói là vì nam tử đẹp mà tới rồi, hắn rõ ràng là người không đẹp nhất ở đây, thực sự là vận khổ tám đời, cũng không biết hắn đến cùng là nơi nào cùng nhân yêu này xung khắc, làm ra sự tình mất mặt như vậy, còn đem sư phụ chọc giận...Đường Đường trong lòng buồn rầu gào khóc, hận không thể đem Ly Vô Ngôn làm con búp bê vải quăng trên mặt đất hung hăng giẫm bảy tám cái.

Liễu Quân nhìn hắn một cái, tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ly Vô Ngôn, không nhanh không chậm nói: "Người nọ nếu có thể đem Ly công tử bắt chước được giống như đúc, chắc là người đối với ngươi vô cùng am hiểu."

Ly Vô Ngôn làm ra một bộ dáng ngây thơ suy nghĩ, lấy tóc đen vòng quanh bên tai tán thành mà gật đầu.

Ta nhổ vào! Ngươi cho rằng bộ dáng ngươi là người nhìn người thích hay sao! Đường Đường hận không thể nôn ra máu.

Liễu Quân hoàn toàn không nhìn đến các loại động tác của Ly Vô Ngôn, chỉ là nhìn lướt qua biểu cảm tan vỡ của Đường Đường, tiếp tục nói: "Người này đã hiểu rõ Ly công tử, nói vậy không phải là người của Ly Âm Cung, chính là hiểu biết. Cũng xin Ly công tử đem tình huống của hắn báo cho ta biết một hai...."

Ly Vô Ngôn hai chân tréo nguẩy lắc trong chốc lát, hướng Liễu Quân cười cười, thấy Liễu Quân đen mặt lại, biết vậy nên không thú vị, lại quay đầu hướng Vân Đại lộ ra khuôn mặt tươi cười. Vân Đại xoay mặt sang một bên, Ly Vô Ngôn lập tức làm ra bộ dáng chực khóc, ánh mắt long lanh như nước hướng về phía Đường Đường. Đường Đường ngứa ngáy khắp người, đơn giản là suy nghĩ muốn tìm chết cũng đều có, hầm hừ mà lại lui ra phía sau nửa bước.

Ly Vô Ngôn hờn dỗi mà liếc mắt nhìn hắn, lúc này mới khoan thai nhặt bút lông lên viết vài chữ.

Liễu Quân cúi đầu nhấp một ngụm trà: "Đọc."

Ly Vô Ngôn lại hướng Đường Đường cười.

Đường Đường trừng mắt liếc hắn một cái, không cam lòng cọ cọ đi qua, hướng trên giấy nhìn lướt qua: "Ta không vui."

"Ngươi không vui?" Liễu Quân ngẩng đầu, hơi tức giận mà nhìn về phía Đường Đường.

Đường Đường hai tay chỉ thẳng về phía Ly Vô Ngôn, vội vàng giải thích: "Là hắn nói! Ta chỉ theo nguyên văn lời hắn đọc!"

Liễu Quân lại hướng Ly Vô Ngôn, gằn giọng nói: "Nếu Ly công tử nhất định không chịu phối hợp, ta đây liền không thể làm gì khác hơn là xem việc này cùng ngươi có liên quan rồi!"

Ly Vô Ngôn lần nữa đặt bút.

Đường Đường không dám lại làm cho sư phụ tức giận, tự động duỗi cổ qua: "Lưu Vân công tử thực sự là không thể nói lý a, rõ ràng là ta vô tội nha! Không biết thương hương tiếc ngọc chút nào! Được rồi được rồi, người ta nói là được. Người nọ là kẻ phản bội Ly Âm Cung! Đã sớm chạy trốn tới chân trời góc biển đi, người quan trọng như vậy người ta làm sao để cho ngươi tìm ra nha!"

Đường Đường rõ ràng nghiêm túc không gì sánh được mà đem một đoạn dài này đặc biệt khiến người ta ê răng, lời vừa đọc xong, cũng không nhịn được nữa, vẻ mặt đau buồn chạy trở về ghế ngồi, đem đầu tự mình dập đến trên tay vịn.

Để cho ta đi tìm chết đi! Để cho ta đi tìm chết đi! Để cho ta đi tìm chết đi!

Liễu Quân liếc mắt nhìn Đường Đường, ngón tay khẽ run, ánh mắt nhìn về phía Ly Vô Ngôn nhất thời băng lãnh: "Ly công tử, điều kiện có thế trao đổi. Ngươi đã bằng lòng qua đây, nhất định là có sở cầu, cứ nói đừng ngại."

Ly Vô Ngôn bĩu môi, vẻ mặt coi thường lấy bút viết chữ.

Đường Đường dập đầu xong đầu lại từ trên ghế đứng lên, đang muốn hướng Ly Vô Ngôn đi tới, chỉ thấy sư phụ hắn tự cầm tờ giấy trên bàn lên..

Ngươi xem một chút ngươi xem một chút a, tự mình cầm còn không phải là thuận tiện sao! Đường Đường oán thầm không ngừng, nhưng là nhịn không được nên hiếu kỳ đi tới nhìn thoáng qua.

Trên giấy viết: Ta mới không phải có sở cầu đâu, ta chính là đến xem mỹ nam tử!

Tên nhân yêu này vì sao nửa ngày đều quanh co không lo chính sự a! Đường Đường phẫn nộ!

Liễu Quân tuy là sắc mặt không tốt, trong lòng ngược lại không có chút gấp gáp nào, nhìn Ly Vô Ngôn lạnh lùng nói: "Ly công tử bệnh tật như vậy, chính là bởi vì sao a?"

Nụ cười trên mặt Ly Vô Ngôn dừng lại một chút, lại nhanh chóng khôi phục, phi thường thoải mái mà cười với hắn.

Liễu Quân nâng chung trà lên, từ từ gạt ra mặt nước bích diệp: "Ngươi nếu nguyện đem ân tình này nói cho tại hạ biết, muốn lại nói chuyện, cũng không phải việc khó.
Bình Luận (0)
Comment