Gục trên lan can nhìn hồ nước dưới hành lang dài,nhìn những con cá kết bè kết đội,Thái Sinh cảm thấy thật hâm mộ chúng nó.
Bởi vì bất luận khi nào, chúng nó luôn luôn có bạn đồng hạnh bên người, sẽ không cảm giác được cô độc tịch mịch và bất lực.
Cô độc, tịch mịch, bất lực?
Thái Sinh cũng không biết bản thân vì sao nghĩ đến mấy từ đó, có lẽ là bởi vì hơn nửa thời gian hắn không thấy Bạch Tấn Vân.
Đúng lúc này, một tiểu nha đầu vội vàng chạy tới, ở trước mặt Tiểu Nguyệt thì thầm vài câu.Tiểu Nguyệt nghe sắc mặt trở nên có chút kỳ quái.
Tiểu Nguyệt để cho tiểu nha đầu kia đứng ở một bên chờ, sau đó đi đến bên người Thái Sinh, cúi người nhìn hắn nói:“Thiếu phu nhân, biểu ca đại thiếu gia đến chơi.”
Thái Sinh vừa nghe Đường Hiền Nhạc đến đây, biểu tình trên mặt lập tức tối sầm lại.Hắn thật sự không thích người kia, huống chi hắn còn vô lễ với bản thân.
“Đi nói với đại biểu ca, đại thiếu gia không có ở đây, bảo cho hắn lần sau đến đi.” Thái Sinh cũng không muốn gặp người kia .
“Hắn nói, hắn đến tìm thiếu phu nhân có chuyện, còn nói việc này sẽ làm cho thiếu phu nhân nhất định cảm thấy hứng thú. Hắn còn nói, nếu thiếu phu nhân không nghe, hắn sẽ nói cho người khác nghe qua, đến lúc đó thiếu phu nhân đừng trách hắn không nói trước.” Tiểu Nguyệt cũng không thích Đường Hiền Nhạc, hắn là người muốn treo cao, lần trước ở trong viện lão gia, nàng liền phát hiện ánh mắt Đường Hiền Nhạc mê đắm nhìn thiếu phu nhân.
“Tìm ta để nói chuyện sao?” Thái Sinh nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ hắn muốn nói chuyện vô lễ lần trước, hẳn là không đâu a,việc đó mà rêu rao ra ngoài đối với cũng không hay ho gì.
Suy nghĩ một chút, Thái Sinh quyết định trước hết nghe ý đồ của hắn là gì, dù sao cũng là ban ngày, lại là ở sân Bạch Tấn Vân, hắn tuyệt đối không có động tác quá đáng nào đâu.
“Bảo hắn đi phòng tiếp khách đi.” Thái Sinh hít sâu một hơi.
Tiểu Nguyệt gật gật đầu, xoay người nói với tiểu nha đầu kia,đưa Đường Hiền Nhạc vào phòng tiếp khách chờ đi.
Bên này,Thái Sinh vừa mới phải đứng dậy, lập tức bị Tiểu Nguyệt nhấn trở về.Thái Sinh khó hiểu ngẩng đầu nhìn Tiểu Nguyệt, chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Nguyệt cao ngạo nói:“Tuy rằng hắn là biểu ca của đại thiếu gia, nhưng thân phận địa vị không như đại thiếu gia, hơn nữa hắn làm cho người ta thấy liền chán ghét. Chúng ta không muốn thấy hắn, hắn không nên gặp chúng ta, vậy để cho hắn ở phòng tiếp khách chờ một lát đi.”
Nhìn vẻ mặt của Tiểu Nguyệt, Thái Sinh cảm thấy vô cùng buồn cười, liền nở nụ cười, dù sao cũng là thân nam nhi khi cười rộ lên dáng vẻ rất là hào phóng, giống mĩ thiếu niên xinh đẹp.
Tiểu Nguyệt thấy Thái Sinh cười ha ha, mặt lập tức đỏ, cúi đầu níu góc áo, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng,“Thiếu phu nhân, người cười cái gì nha.”
“Không có gì, ha ha,được, nghe lời cô để cho hắn chờ đi, chúng ta tiếp tục choc á ăn.” Nói xong, Thái Sinh lại lấy chút đồ ăn dành cho cá,rãi xuống hồ nước.
Tiểu Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu, lén nhìn mặt nghiêng của Thái Sinh, thật sự rất đẹp, nhưng mà nàng không biết vì sao thấy thiếu phu nhân giống nam nhi , hình ảnh kia đuổi mấy cũng không đi được .
Nàng thậm chí cảm thấy thiếu phu nhâncàng thích hợp mặc nam trang.
Thật sự giống như mĩ thiếu niên.O__<