Bạch Tấn vVn tức giận rời khỏi phòng mình ở trong sân vòng vo hai vòng, kết quả càng thêm buồn bực,cho nên dứt khoáy đi ra ngoài một chút.
Đêm đã khuya, ngã tư đường trở nên có chút lạnh lùng, như vậy Bạch Tấn Vân ít nhất có thể bình tĩnh trạng phẫn nộ của mình.
Hắn đối với vật nhỏ không tốt sao? Vật nhỏ này lại nóng lòng muốn rời khỏi mình, thật sự là không có lương tâm.
Mấy ngày nay hai người quả thực rất hạnh phúc a, hơn nữa lúc hai người triền miên cùng một chỗ cũng càng ngày càng có cảm giác, nhất là đêm qua Thái Sinh đã chủ động hôn hắn, ôm hắn.
Chẳng lẽ tất cả đều là ảo giác của mình sao?
Tiểu Nguyệt nói Đường Hiền Nhạc hôm nay đã tới, hắn đến đúng là không có chuyện gì tốt, hắn đã nói gì với Thái Sinh nha?
Nhất định là nói gì đó, bằng không Thái Sinh không thể nóng lòng làm cho mình hưu hắn như vậy.
Vòng một vòng Bạch Tấn Vân lại trở về ngoài cửa lớn mình, nhưng mà hắn còn chưa muốn đi vào cho nên vây quanh tường viện vừa đi vừa nghĩ đi ba vòng.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy động tĩnh trong viện, tiếp theo có người hô to một tiếng ai!
Bạch Tấn Vân bước nhanh chạy tới nơi đó, chẳng lẽ trong nhà có trộm ?
Hắn chỉ thấy một thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt xoay người trê tường viện, nhìn độ cao tường viện muốn nhảy xuống.
Là Thái Sinh! Bạch Tấn Vân đột nhiên giận dữ, vật nhỏ này đúng là không có lương tâm,đệ thật đúng là muốn chạy trốn a!
Cho nên một bước xa vọt đến.
Thái Sinh xoay người trên tường, nhìn khoảng cách độ cao từ mình đến mặt đất rất cao, hắn không có võ công, nhảy xuống có thể bị trật chân nhưng mà không có cách khác phải nhảy xuống xuống.
Nhảy xuống nhưng mà không có đau đớn như dự tính ,chỉ có cảm giác chính mình bị một người ôm lấy.Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Tấn Vân tái mét, vươn hai tay ra ôm hắn vào lòng.
“Đại, đại, đại thiếu gia……??” Thái Sinh không nghĩ tới, mình muốn chạy trốn đi lại đại thiếu gia vừa vặn bắt lại!
“Chị dâu?” Bạch Tấn Uy hai ba bước nhảy lên tường viện xem phía dưới, chỉ thấy sau khi Thái Sinh nhảy xuống liền được Bạch Tấn Vân tiếp được, lại mang theo nghi hoặc nhìn về phía Bạch Tấn Vân,“Đại ca…… Hai người ở đây làm gì?”
“Tấn Uy à,!Huynh và chị dâu đệ đánh đố, nàng có thể nhảy từ trên đó xuống không, không nghĩ tới quấy rầy đệ nghỉ ngơi , không có việc gì không có việc gì……” Bạch Tấn Vân cười thoải mái, ôm Thái Sinh rời đi.
“Thái Sinh, đệ muốn bỏ trốn.” Bạch Tấn Vân nghiêm mặt lạnh lung nhìn về người trong lòng.
Chỉ thấy Thái Sinh tựa đầu chôn ở trong ngực không nhìn tới hắn, sau một lúc lâu thì thào nói một câu nói:“Đại thiếu gia, huynh hưu đệ đi.”
“Tạo sao?” Bạch Tấn Vân gầm nhẹ nói.
“Huynh đừng hỏi ……” Thái Sinh buông lỏng mí mắt, thần sắc ảm đạm.
Chẳng lẽ nói cho Bạch Tấn Vân đại biểu ca đã biết hắn là thân nam nhi, hơn nữa có lấy đó để uy hiếp, chuyện này rất kỳ bảo hắn làm mở miệng được nha.
“Được, ta không hỏi. Nhưng mà đêm nay đệ bỏ trốn không thành, cho nên đệ phải chịu trừng phạt!” Bạch Tấn Vân ôm Thái Sinh đi về phía phòng mình, dùng chân lớn tiếng đá cửa phòng, đem Thái Sinh hung hăng quăn lên giường.
Thái Sinh vội vàng đứng dậy chạy về phía cửa, kết quả bị Bạch Tấn Vân ôm chặt ấn trở lại trên giường.
“Đệ thua, cho nên phải chịu trừng phạt !” Nói xong Bạch Tấn Vân đè ép lên, đem tất cả phẫn nộ hôm nay phát tiết ra ngoài, hung hăng hôn miệng Thái Sinh ,động tác trên tay cũng càng thêm thô bạo.
Hắn phải trừng phạt vật nỏ, hắn muốn hành hạ vật nhỏ đến muốn xuống giường cũng không được, như vậy dù vật nhỏ có muốn chạy trốn cũng không có khí lực!
“A…… Đại thiếu gia,huynh,huynh làm sao vậy…… A……” Thái Sinh chỉ cảm thấy thân thể của chính mình như là bị mở ra giống nhau,“Đau…… Buông tay…… A……”
“Còn có khí lực hô đau, vậy là nói rõ còn chưa đủ đau!”
Bạch Tấn Vân thật sự tức giận, hắn không hiểu vì sao Thái Sinh phải rời khỏi hắn, nhưng mà hắn tức giận chính là Thái Sinh có chuyện cũng không nói cho hắn biết!
Để cho hắn đoán? Hắn không tính nhẫn nại như vậy!