Bạch Tấn Vân quả thật không có thể suốt ngày đi theo Thái Sinh, vì thế hắn nghĩ tới Tiểu Nguyệt.Sáng sớm hôm sau,trời tờ mờ sáng Bạch Tấn Vân liền ngồi dậy , lúc này Thái Sinh bởi vì đêm qua bị hành hạ cả đêm nên giờ ngủ rất sâu.
Tiểu Nguyệt bưng nước ấm đi đến trước của phòng đại thiếu gia, phát hiện đại thiếu gia đã thức dậy, đang ngồi ở trên lang can của hành lang dài.
Bạch Tấn Vân thấy Tiểu Nguyệt đi tới, vội vàng hướng nàng vẫy tay, ý bảo nàng đi qua.
Tiểu Nguyệt vội đem nước ấm để sang một bên rồi đi về phía Bạch Tấn Vân“Đại thiếu gia?”
“Tiểu Nguyệt a, đại thiếu gia hỏi ngươi, ngươi có thích thiếu phu nhân hay không?” Bạch Tấn Vân chỉ là thuận miệng hỏi, lại không nghĩ rằng những lời này làm cho mặt Tiểu Nguyệt lập tức đỏ lên nhưng lập tức nhăn nhó nói,“Đương nhiên, đương nhiên thích thiếu phu nhân ……”
Bạch Tấn Vân thấy phản ứng của Tiểu Nguyệt có chút kỳ quáinhưng mà không nghĩ nhiều, liền cười nói:“Hai người chúng ta hôm qua cãi nhau,nàng ấy liền ầm ĩ nói phải về nhà mẹ đẻ nhưng mà ta lại không thể lúc nào cũng nhìn nàng ấy, cho nên cũng chỉ có thể làm phiền Tiểu Nguyệt .Nếu thiếu phu nhân của ngươi có hành động gì kỳ quái,ngươi lập tức đến cho ta biết.”
Tiểu Nguyệt vừa nghe thiếu phu nhân muốn về nhà mẹ đẻ, liền cảm thấy trong lòng có chút luyến tiếc, cũng không tra cứu vì sao hai người cãi nhau, vội vàng gật đầu đáp ứng .
Bạch Tấn Vân thấy Tiểu Nguyệt nhanh đáp ứng như vậy, vì thế cười nói:“ Hiện tại thân thể nàng không khỏe, hôm nay cũng đừng để nàng ấy xuống giường để cho nàng ấy nghỉ ngơi một ngày đi. Còn có, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt nàng ấy hỏi chuyện chúng ta cãi nhau , bằng không bệnh của nàng ấy sẽ càng nghiêm trọng .”
Bạch Tấn Vân nói xong liền thấy Tiểu Nguyệt gật đầu mạnh, vì thế hắn liền cảm thấy hài lòng đi đến tiền trang, gần làm ăn rất tốt cho nên hắn phải chú ý ngó chừng.
Trong lòng Tiểu Nguyệt tuy rằng nghi hoặc nhưng mà nghe theoBạch Tấn Vân phân phó, nói cái gì cũng không cho phu nhân xuống giường. Sau đó nàng đơn giản lấy cái ghế ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn hắn.
Lúc này hắn hoàn toàn trần trụi nằm ở trong chăn, lại có Tiểu Nguyệt ở trước mặt cho nên dù thế nào hắn cũng không thể đứng dậy .
“Tiểu Nguyệt, ta thật sự không có bệnh, ngươi để cho ta dậu đi.” Thái Sinh không thể làm gì nằm ở trên giường nhìn Tiểu Nguyệt.
“Không được, đại thiếu gia phân phó , hôm nay không cho thiếu phu nhân đứng dậy. Phu nhân uống hết chén tổ yến này đi.” Tiểu Nguyệt nói xong, đem thìa đưa đến bên miệng Thái Sinh, Thái Sinh bất đắc dĩ há miệng, Tiểu Nguyệt đã đem tổ yến đút vào trong miệng Thái Sinh.
Cứ như vậy, Tiểu Nguyệt giám sát Thái Sinh cả ngày thẳng đến Bạch Tấn Vân trở về.
Vừa vào cửa, Bạch Tấn Vân liền thấy Thái Sinh ôm chăn nằm ở trên giường, trong lòng nhất thời vô cùng vui vẻ giống như đứa trẻ thắng được một món đồ chơi.
“Tiểu Nguyệt, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi , đi xuống nghỉ ngơi đi.” Bạch Tấn Vân kêu Tiểu Nguyệt rời khỏi,sau đó liền mang theo nụ cười xấu xa ngồi xuống bên giường , đưa tay sờ hai má Thái Sinh, không nghĩ tới Thái Sinh luôn luôn ngoan ngoản giờ đem mặt hướng bên trong né tay của Bạch Tấn Vân.
“Tức giận à?” Bạch Tấn Vân lơ đểnh,“Nghe Tiểu Nguyệt nói, đệ hôm nay không ăn thứ gì.” Nói xong Bạch Tấn Vân lấy chén cháo Tiểu Nguyệt đặt ở trên bàn tới, thuận tiện đưa cho hắn một bao bánh.
Thái Sinh ngay cả nhìn cũng không nhìn một lần.
“Người bệnh chính là bởi vì chịu ăn uống gì, cho nên than thể mới suy yếu, xem ra đệ ngày mai còn phải tiếp tục nằm thêm một ngày .” Bạch Tấn Vân cố ý mang theo tiếc hận.
Lại thấy Thái Sinh thoáng cái không nói lời nào đưa tay cầm lấy chén cháo, một ngụm bắt đầu ăn, chiếc chăn mỏng từ trên người hắn tuột xuống dưới, lộ ra da thịt trắng nõn của hắn.
Bạch Tấn Vân lúc này mới chú ý tới trên người Thái Sinh nơi nơi đều là loang lổ dấu vết.
“Đều là dấu vết của ta……” Bạch Tấn Vân lấy tay chỉ nhẹ nhàng xẹt qua mỗi một chỗ dấu vết, làm thân thể Thái Sinh run nhè nhẹ vài cái.