Lúc Thái Sinh đi ra Bạch Tấn Vân đã cưỡi ngựa rời khỏi Tử Vân Tự, còn Đường Hiền Nhạc cũng đang tựa vào trên vách tường biệt viện, hai tay hoàn ngực, không vui nhìn Thái Sinh cười.
Thái Sinh quay đầu không nhìn tới hắn, một mình yên lặng đứng ở cửa biệt viện nghĩ chuyện trong lòng.
Không lâu lắm,Bạch lão phu nhân từ trong biệt viện đi ra , đoàn người ngồi trên cỗ kiệu đi về phía Bạch phủ.
Cỗ kiệu rộng rãi, Thái Sinh và Bạch lão phu nhân ngồi cùng nhau, nhưng nàng thủy chung cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, thoạt nhìn một chút tinh thần cũng không có.
Bạch lão phu nhân liếc mắt về phía Thái Sinh hỏi:“Thái Liên, con làm sao vậy? Thoạt nhìn có vẻ không khỏe?”
“A?” Thái Sinh nghe được Bạch lão phu nhân nói, vội vàng ngẩng đầu, mỉm cười,sau đó lắc đầu nói,“Không có a, mẹ, con tốt lắm.”
“Ừm……” Bạch lão phu nhân thở dài nặng nề,“Mẹ vừa rồi hỏi tử vân đại sư,mẹ khi nào thì có thể ôm tôn tử, hắn lại nói hết thảy tùy duyên, không thể cưỡng cầu! Cái gì mà tùy duyên chứ.” Bạch lão phu nhân càng nói càng tức, bỗng nhiên bắt lấy tay Thái Sinh, ánh mắt sáng quắc nhìn Thái Sinh, nói:“Thái Liên a, con sớm một chút cho mẹ một đứa cháu!”
Nhìn ánh mắt của Bạch lão phu nhân nóng bỏng hy vọng, Thái Sinh càng thêm kiên định ý nghĩ của mình,thừa dịp đại thiếu gia hiểu lầm mình thì mình nhanh rời đi,để cho hắn sớm lấy một nữ tử khác, sau đó sinh con trai trải qua cuộc sống bình thường.
Cho nên mặc dù hắn có hiểu lầm mình như thế nào, tức giận với mình như thế nào đều phải cắn chặt răng chịu đựng .
Bạch phủ cho dù có quyền lại có thế, bọn họ cũng là cần con cháu để nối dòng, làm sao có thể bởi vì hắn mà bị mất nha.
Về tới Bạch phủ, Đường Hiền Nhạc trước hết rời khỏi nhưng trước khi đi hắn còn không quên ý đồ nhìn Thái Sinh cười cười, Thái Sinh lạnh nhạt từ biệt … không nhìn thẳng hắn, nâng tay Bạch lão phu nhân,“Mẹ,để con đưa mẹ về phòng.”
Vừa đưa Bạch lão phu nhân trở về, Thái Sinh mới trở lại nơi ở của Bạch Tấn Vân, vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Tiểu Nguyệt lập tức chạy lại, cầm lấy cánh tay Thái Sinh kích động nói:“Thiếu phu nhân người đã trở lại, đại thiếu gia vừa mới trở về liền ở trong phòng phát giận, ai cũng không dám tới gần, người mau đi xem một chút đi.”
Tiểu Nguyệt luôn luôn ở cửa chờ Thái Sinh trở về, cho nên lúc Thái Sinh đẩy cửa vào Tiểu Nguyệt liền chạy đến.
Nghe được lời Tiểu Nguyệt nói,Thái Sinh vội vàng kéo váy chạy đi, xuyên qua hành lang thật dài , một đường chạy đến phòng nhỏ hai người, cánh cửa rộng mở từ bên trong phát ra thanh âm rầm rầm.
Thái Sinh đứng ở cửanhìn về phía phòng, bừa bãi một mảnh, tất cả có ném vỡ toàn bộ đều tan nát , thấy Thái Sinh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chính mình,Bạch Tấn Vân hung hăng liếc mắt một cái, hai mắt tinh hồng đã không phải dùng từ nổi giận có thể hình dung ,hắn đưa tay cầm tờ giấy trên bàn hung hăng ném đến trước mặt Thái Sinh.
“Như ngươi mong muốn, từ giờ trở đi ngươi và ta không còn quan hệ gì!” Nói xong Bạch Tấn Vân cất bước đi qua người Thái Sinh, cánh tay hắn đột nhiên bị Tiểu Nguyệt bắt lấy.
“Đại thiếu gia…… Ngài vì sao phải hưu thiếu phu nhân nhaa? Vì sao? Thiếu gia không thể hưu thiếu phu nhân……” Tiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy được trong lòng rất sợ hãi, như là nháy mắt mất đi cái gì đó quý giá, nàng gắt gao lôi kéo ống tay áo của Bạch Tấn Vân, đau khổ cầu xin .
Bạch Tấn Vân không nói lời nào, dùng sức vung tay Tiểu Nguyệt ra, sải bước bỏ đi, xuyên qua hành lang thật dài hắn núp ở cuối hành lang.