Bạch Tấn Vân một đêm không ngủ, cả đêm ngồi ở thư phòng suy nghĩ. Hắn là đại thiếu gia nhà họ Bạch cư nhiên lại cưới một gã nam tử làm vợ.Nếu chuyện này truyền ra ngoài, những người ngày thường không ưa hắn,chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy.
Nhưng mà thời điểm hắn không rõ thân phận người kia, dục vọng của hắn bùng phát thậm chí khi biết hắn là nam nhân, loại dục vọng này vẫn như cũ không có hạ thấp.
Cho nên hắn rời khỏi, nếu cả đêm ở chung một chỗ với vật nhỏ kia hắn thực sợ chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Hai nam nhân, a, như thế nào có thể!
Hắn ngồi bên cửa sổ tự giễu mình, nhìn tấm màn đen dưới ánh trăng và sao,Bạch Tấn Vân uống trà thuận tiện bình tĩnh dục hỏa trong lòng.
Bất tri bất giác đến ngày thứ hai, chân trời nổi lên bạch quang.Lúc này ngoài sân im lặng như trước, nhưng Bạch Tấn Vân biết sẽ không được bao lâu, bọn hạ nhân sẽ đi ra làm việc .
Vì không để người khác phát hiện,Bạch Tấn Vân quyết định trở về tân phòng.
Nhà của Bạch rất lớn, mỗi người đều có sân vườn của riêng mình, cho nên Bạch Tấn Vân từ thư phòng trở về tân phòng vô cùng gần, chắp tay sau lưng, nhẹ di chuyển bước chân,vài bước liền đến cửa tân phòng
Đưa tay lên nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa liền “kẹt” một tiếng mở ra.
Trong phòng thực im lặng,Bạch Tấn Vân nghĩ thầm, không phải là nửa đêm bỏ trốn chứ, vì thế xoay người đóng chặt cửa cất bước tiến vào, đi được vài bước, mới nhìn rõ ở phía góc giường,phía sau màn che,có một thân thể nho nhỏ cuộn mình lại.
Thân thể Thái Sinh vốn nhỏ nhắn giờ cuộn lại bên cạnh góc giường, tiếc rằng ngày hôm qua quá mệt mỏi , lại chưa ăn một hạt cơm, hỗn loạn sau đó lăn ra ngủ.
Bạch Tấn Vân đi đến bên giường, con ngươi nhìn xuống dưới nhìn người trước mắt, bộ dáng lúc này của hắn giống như con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ,bất lực thân mình, bất an ngủ, mái tóc đen nhánh buông xuống trước ngực, che hắn hai má, lông mi nồng đậm bởi vì bất an mà run nhè nhẹ , cái mũi khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, bởi vì ngủ say nên hai gò má đỏ ửng .
Người này là nam nhân sao!
Bạch Tấn Vân thiếu chút nữa lại bị bề ngoài hắn mê hoặc .
Xoay người, mở tủ quần áo ra, muốn từ trong tủ lựa ra một bộ y phục hợp với hắn, đột nhiên ý thức được việc gì,hắn căm giận tùy tiện chọn đại một bộ váy dài màu tím,đi trở lại bên giường, nhét trên người Thái Sinh, hơn nữa nhìn hắn quát:“Đứng lên, thay y phục mau!”
Thái Sinh vốn ngủ còn có chút bất an, đột nhiên nghe được một tiếng gầm lên, vội tỉnh lại, mở to mắt, phát hiện trên người có một cái váy, giương mắt liền thấy gương mặt phẫn nộ của Bạch Tấn Vân.
Bạch Tấn Vân cũng không biết vì sao mình tức giận như vậy, dù sao cũng thật tức nha. Hắn cư nhiên còn muốn tự mình chọn cho hắn một cái váy! Vật nhỏ này, tuyệt đối là yêu tinh!
“Đại thiếu gia……” Thái Sinh cuống quít đứng dậy, cúi đầu đứng ở trước mặt Bạch Tấn Vân, hai tay nhỏ bé không ngừng nắm tàn phá góc áo,“Đại thiếu gia…… Cầu, cầu ngươi buông tha cha ta, mẹ ta, tỷ của ta, thiếu gia kêu ta cái gì ta đều nguyện ý……”
“Cái gì đều nguyện ý ư?” Bạch Tấn Vân đưa tay nắm cái cằm khéo léo của hắn,kéo lên cao,để cho con ngươi hẹp dài xinh đẹp nhìn về phía mình.
“Làm trâu làm ngựa ta đều nguyện ý……” Thái Sinh cảm nhận được ngón tay Bạch Tấn Vân dung sức, hắn biết Bạch Tấn Vân thực tức giận, cho nên hắn nắm chặt tay nói.
“Làm trâu làm ngựa? Hừ, trâu ngựa nhà ta rất nhiều, người nào so với ngươi đều tốt hơn!” Bạch Tấn Vân nheo mắt, hắn thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của mình trong con ngươi trong suốt sợ hãi trong kia.
“A, ta……” Thái Sinh luống cuống thấy Bạch Tấn Vân ức hiếp mình, trong đầu lập tức dần hiện ra chuyện tối hôm qua, hắn bị hắn hôn môi vuốt ve, còn nói lời tán tỉnh bên tai hắn, mặt hơi hơi đỏ.
Bạch Tấn Vân thấy vẻ mặt của Thái Sinh,hắn nhíu mày đem phẫn hận đổ lên người Thái Sinh,“Thay y phục, ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa, trước hết ngươi hãy làm một nữ nhân cho ta!”
Bạch Tấn Vân nói xong, xoay người ngồi vào một bên ghế, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Thái SInh đứng ở tại chỗ không biết làm sao.
Ghê tởm!
Ngay tại vừa rồi trong đầu hắn lại có ý niệm hôn vật nhỏ kia!
Vật nhỏ này tuyệt đối là yêu tinh!