Bạch Tấn Uy vừa nói xong lời của mình nắm tay của Bạch Tấn Vân cũng đã vung tới , hung hăng đánh vào má trái Bạch Tấn Uy, lực đạo mạnh đến nổi làm cho Bạch Tấn Uy lui về phía sau vài bước.
Trên mặt truyền đến cảm giác nóng và đau đớn,Bạch Tấn Uy đưa tay che mặt đứng thẳng người nhìn Bạch Tấn Vân, đối mặt vẻ mặt nổi giận của Bạch Tấn Vân vẻ mặt hắn kiên nghị như cũ, chậm rãi mở miệng nói:“Thái Liên gả vào ngày đó, đại ca không phải rất không thích sao, ngay cả đón dâu đều do một mình người làm đệ đệ này làm, bái thiên địa cũng là đệ, ngoại trừ động phòng…… mọi chuyện cần thiết không phải là đại ca đều không làm sao?”
Bạch Tấn Uy không sợ nhìn thẳng vào Bạch Tấn Vân, từ trên mặt hắn thế nhưng tìm được một tia kinh ngạc,chẳng lẽ lúc trước chính hắn cũng không có ý thức được sao?
“Lúc trước, đại ca đối với Thái Liên rất phản cảm, tự đệ cũng hiểu được không thể phá hư tình cảm hai người, cho nên đệ hết sức lảng tránh . Nhưng mà thời điểm đệ biết đại ca hưu Thái Liên, tâm tình của đệ thật sự rất phức tạp……” Bạch Tấn Uy chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Tấn Vân, từng câu từng chữ nói rành mạch:“Nếu nàng đã không phả lài nữ nhân của đại ca, như vậy đệ có phải không cần kiêng kỵ cũng được không? Nếu đại ca không thể cho nàng hạnh phúc,đệ có thể cho nàng không phải sao?”
Bạch Tấn Vân mạnh bạo kéo áo Bạch Tấn Uy lại, mắt lộ ra hung quang khủng bố quát thẳng vào Bạch Tấn Uy:“Tiểu tử ngươi muốn chết phải không? Đệ nghe rõ cho huynh,nàng ấy vĩnh viễn đều là người của Bạch Tấn Vân, vĩnh viễn đều là của huynh! Cho nên đệ tốt nhất đừng vọng tưởng, cho dù đệ là đệ của huynh,huynh cũng sẽ không nương tay!”
Bạch Tấn Uy hai tay đẩy tránh thoát khỏi Bạch Tấn Vân, nhìn hắn cười lạnh một cái:“Nếu huynh quý trọng nàng, sẽ không hưu nàng , không phải sao?”
Nói xong Bạch Tấn Uy sửa sang lại y phục chính mình, nhìn Bạch Tấn Vân đang sững sờ nói:“Đệ sẽ dùng hết năng lực của mình chăm sóc nàng thật tốt.” Nói xong cất bước, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bạch Tấn Uy mới vừa đi, Bạch Tấn Vân liền nổi giận đưa tay đẩy bình hoa quý báu trên bàn xuống mặt đất, chỉ nghe rầm một tiếng, nháy mắt bình hoa kia bể toang!
Mình đã làm sai phải không, rốt cuộc sai ở đâu!
Bạch Tấn Vân ngồi vào ghế trên, đưa tay xoa trán bởi vì nổi giận mà hiện đầy gân xanh, đau đầu.
Vật nhỏ kia rõ ràng chính là một người nam nhân, lại có nhiều người yêu hắn như vậy !
Chết tiệt, hắn rốt cuộc làm sao mới tốt!
Vấn đề xảy ra ở đâu nha?
Bạch Tấn Vân nhắm hai mắt, lấy tay xoa lên huyệt thái dương, nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây để tìm ra nguyên nhân bắt đầu từ đâu.
Đường Hiền Nhạc!
Bạch Tấn Vân sửng sốt, kể từ khi Đường Hiền Nhạc và Thái Sinh tiếp xúc, cũng từ đó quan hệ của hắn và Thái Sinh bắt đầu có thay đổi.
Vấn đề nhất định bắt nguồn từ hắn!
Nghĩ đến đây Bạch Tấn Vân đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.