Trước viện Bạch phủ, trong viện hai bên treo đèn ***g, cùng trong gió đêm đong đưa ,ánh nến lúc sáng lúc tối làm đường đi trước mắt không rõ rang lắm.
Bạch lão gia ngồi ở chủ vị , ngồi bên cạnh là Bạch lão phu nhân, mà bên tay phải Bạch lão gia là nhị phu nhân dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, mà ngồi bên cạnh bà là Bạch Tấn Uy.
Trong phòng bốn người mang bốn tâm tư khác nhau.
Bạch lão gia còn đang nhắm mắt lại nuôi thân, trong lòng hắn so với ai khác đều rõ ràng, ở mặt ngoài là bọn nhỏ đánh nhau nhưng trên thực tế là người thiếp của hắn muốn đến tìm đại phu nhân gây phiền toái..
Vẻ mặt của Bạch lão phu nhân trông đạm mạc, ngoài miệng tuy rằng nói Tấn Vân đánh Tấn Uy là không đúng nhưng trong lòng lại hừ lạnh , xem thường hai mẹ con kia.
Trong lòng nhị phu nhân đúng là giống như Bạch lão gia nghĩ, ngày thường nàng vô sự còn quấy nhiễu ba phần, huống chi đứa con bảo bối bị đánh bà làm sao có thể buông tha cơ hội lần này, cho dù thật sự không thể làm gì Bạch Tấn Vân cũng muốn để cho bọn hạ nhân nhìn xem, ở trong Bạch phủ này hai mẹ con bọn họ còn có địa vị .
Mà khó xử nhất chính là Bạch Tấn Uy , hôm nay khi hắn trở về hắn vốn muốn tránh khỏi mẹ, lại bị mẹ hắn nhìn thấy vết thương trên mặt, liền đuổi theo hỏi sao lại thế này,Bạch Tấn Uy đành phải nói mình cùng đại ca tranh chấp, đại ca thất thủ đánh chính mình.
“Mẹ, chúng ta trở về đi, con không có bị gì mà.” Bạch Tấn Uy thật sự không ngồi nổi trong này nữa, trong lòng hắn hiểu được Bạch Tấn Vân sẽ không trở về sớm như vậy, hắn kéo Thái Sinh không biết chạy tới nơi nào, hai người nhất định là có nhiều chuyện nói hoài không hết .
“Cái gì mà không bị gì, con nhìn mặt con xem đều sưng vù rồi kìa, khóe miệng còn chảy máu còn dám nói không bị gì, hai huynh đệ trong lúc đó tại sao có thể xuống tay mạnh như thế……”Vẻ mặt nhị phu nhân khoa trương tay để sát vào mặt Bạch Tấn Uy, còn lấy ra khăn tay lau khóe môi cho Bạch Tấn Uy.
“Lão gia, phu nhân, nhị phu nhân, nhị thiếu gia, đại thiếu gia và thiếu phu nhân đã đến.” Tiểu nha hoàn vô cùng lễ phép thông báo .
Thiếu phu nhân?!
Lúc Bạch Tấn Uy nghe đến những lời này, trong lòng sửng sốt ngay cả lưng cũng dựng đứng, trừng đôi mắt nhìn về phía cửa, tại sao Thái Sinh lại trở lại nha?
Nhìn hành động đứa con nhị phu nhân nghĩ lầm là đứa con có chút kích động, vội đưa tay đặt lên vai Bạch Tấn Uy, cuống họng nâng cao ngữ điệu:“Tấn Uy, mẹ sẽ giúp con đòi lại công đạo .” Nói xong, ánh mắt còn phiêu phiêu đến đại phu nhân bất động thanh sắc.
Đúng lúc này,Bạch Tấn Vân kéo tay Thái Sinh đi vào phòng.
“Cha,mẹ, nghe nói hai người tìm con?” Vẻ mặt của Bạch Tấn Vân giống như không xảy ra chuyện gì, mà bị Thái Sinh bị kéo mặc một bộ y phục nữ nhân, hơi hơi cúi đầu, lễ phép cúi người trước ba vị trưởng bối trong phòng.
Ánh mắt của Bạch Tấn Uy sáng ngời khóa chặt trên người Thái Sinh, hắn trở về, hắn thật sự đã trở lại, mặc y phục nữ nhân lần nửa trở về trong nhà này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nha!
Bạch Tấn Vân đã sớm nhìn thấy trong ánh mắt của Bạch Tấn Uy lóe lên tia không thể tin nổi, cho nên hắn cố ý đỡ Thái Sinh ngồi xuống đối diện với hắn.
“Tấn Vân, ngươi Nhị nương chạy tới cáo trạng, nói con hôm nay đánh Tấn Uy?” Bạch lão phu nhân chậm rãi mở miệng hỏi trong giọng nói không có nửa điểm trách cứ.
“Có việc như vậy sao,con nghĩ có thể là nhị nương hiểu lầm .Hôm nay con và Tấn Uy chẳng qua cao hứng bàn luận võ nghệ. Con thất thủ đánh trúng mặt Tấn Uy, là con sai .” Nói xong nhìn nhị phu nhân cười nói: “Mong nhị nương tha thứ Tấn Vân lỡ tay.”
“Tấn Vân a, không phải ta nói con, con xem mặt Tấn Uy bị thương như thế ……” Nhị phu nhân mới bắt đầu gây sóng gió liền bị Bạch Tấn Uy cắt đứt .
“Mẹ, con đã nói với mẹ con và đại ca bàn luận võ nghệ ,mẹ lại không tin.” Nói xong Bạch Tấn Uy bỗng nhiên đứng lên, nhìn Bạch lão gia cùng Bạch lão phu nhân khom người chào,“Cha, đại nương,Tấn Uy cáo lui .”
Nói xong xoay người liền đi khỏi phòng.
“A,con…… Tấn Uy, Tấn Uy……” Nhị phu nhân thấy đứa con cứ như vậy đi ,bà cảm thấy không cam tâm nhưng chỉ có thể dậm chân rời khỏi.
“Cha, nương, nếu không có chuyện gì con và Thái Liên cũng cáo lui .” Bạch Tấn Vân một bộ công tử phóng đãng, nói xong khẩn cấp kéo Thái Sinh đi, hắn đã mấy ngày nay không có ôm vật nhỏ này ngủ bây giờ rất muốn a .
“Chậm đã.”
Ngay lúc hai người vừa muốn đi ra cửa, Bạch lão phu nhân đột nhiên gọi hai người lại.
“Lại có chuyện gì hả mẹ.” Bạch Tấn Vân quay đầu, vô cùng không kiên nhẫn nhìn mẹ mình, lão thái thái này cũng thật sự là không biết phong tình .
“Tấn Vân, Thái Liên, lúc này mẹ không nên nói những việc này nhưng mà các ngươi cũng nên tranh thủ thời gian……” Lời nói của lão phu nhân còn chưa nói xong, đã bị Bạch Tấn Vân cắt đứt.
“Nắm chặt thời gian sinh oa nhi, đã biết đã biết,con và Thái Liên đi sinh.” Nói xong cầm lấy tay Thái Sinh nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa.
“Đại ca.”
Hai người bởi vì một câu mà bước chân chậm lại.
Nụ cười trên mặt của Bạch Tấn Vân nháy mắt liền biến mất, đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Tấn Uy thấp giọng quát lớn nói:“Bạch Tấn Uy,đệ hãy nghe cho kỹ , Thái Sinh hiện tại là chị dâu của đệ,đệ là tiểu thúc của hắn,huynh làm đại ca hy vọng trong lúc này thúc tẩu không có chuyện gì thì không cần gặp mặt.”
Bạch Tấn Uy không nói gì chẳng qua dùng ánh mắt nhìn thẳng Bạch Tấn Vân, sau đó ánh mắt chuyển tới trên người Thái Sinh,Thái Sinh theo bản năng gục đầu xuống không nhìn thẳng hắn.
Bạch Tấn Vân thấy Bạch Tấn Uy không nói, liền thu lại tức giận kéo Thái Sinh rời đi .
Nhìn hai người đi xa,Bạch Tấn Uy không biết trong lòng có cảm giác như thế nào nhưng mà quả thật có một cỗ nồng đậm u sầu ở bên trong, hắn không cam lòng, hắn cũng thích Thái Sinh như thế, nếu ở chung với hắn Thái Sinh sẽ càng thêm hạnh phúc .
Dưới ánh trăng, hai thân ảnh một trước một sau vội vã rời đi .
“Đại thiếu gia, huynh đi chậm một chút……” Thái Sinh hiện tại dường như là bị Bạch Tấn Vân kéo đi,bước chân lớn như vậy hắn dường như là chạy chậm theo.
“Chậm một chút?” Bạch Tấn Vân chợt dừng lại bước chân,Thái Sinh nhất thời không phản ứng kịp, lập tức nhào vào trong ngực Bạch Tấn Vân, vừa lúc bị hắn ôm vào trong lòng,Bạch Tấn Vân vươn ngón tay thon dài nâng cằm Thái Sinh lên để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nhìn lên hắn,“Vật nhỏ này thật không có lương tâm, ngươi có biết bổn thiếu gia mấy ngày này nhớ ngươi bao nhiêu không? Ngươi còn bảo ta đi chậm, ngươi không phải là muốn cho ta nghẹn chết à?”
Dưới ánh trăng huyền ảo, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu của Thái Sinh mềm mại,trong con ngươi hẹp dài thoáng hiện nồng đậm tình yêu đối với Bạch Tấn Vân, dưới đuôi lông mày hạt chu sa càng thêm chói mắt, nghe được Bạch Tấn Vân nói không thấy thẹn làm hai gò má của hắn có chút đỏ bừng.
“Ha ha,đệ đang dùng ánh mắt này câu dẫn ta sao?” Ngón tay của Bạch Tấn Vân hơi dùng chút lực, sau đó ngón tay cái quét nhẹ qua đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át.
Làm khi ngón tay của Bạch Tấn Vân đụng đến môi Thái Sinh, Thái Sinh chỉ cảm thấy cả người tê tê , loại cảm giác đã lâu này làm cho hắn cảm giác cả người khô nóng lập tức run rẩy.
Bạch Tấn Vân chính là thích Thái Sinh phản ứng như vậy, chỉ thấy miệng hắn hơi giơ lên một chút độ cong, nắm lấy cằm Thái Sinh nâng lên rất cao, sau đó Bạch Tấn Vân cúi người hôn lên môi Thái Sinh.
Nụ hôn của hắn tuy mỏng mà sâu vô cùng, phóng thích một chút tương tư hắn đối với Thái Sinh, gắn bó như môi với răng, hai lưỡi gắt gao dây dưa cùng một chỗ giống như muốn dùng hết mọi khí lực hút hương thơm trong miệng Thái Sinh.