Thái Liên mặc y phục nam nhi ra khỏi nhà đi đến một tửu lâu cạnh dòng sông, tiểu nhị vội chạy ra tiếp đón, hỏi khách quan muốn ăn chút cái gì,Thái Liên hình như không nhìn thấy hắn, ánh mắt nhìn quét quá toàn bộ lầu một, không có nhìn thấy thân ảnh nam nhân kia.
Theo sau thẳng đến lầu hai, ở một vị trí gầ cửa sổ thấy có một nam nhân ánh mắt tà mị.
Thái Liên lập tức đi đến ngồi xuống đối diện Đường Hiền Nhạc, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nam nhân kia.
Đường Hiền Nhạc giống như là không phát hiện nàng, tiếp tục rót rượu cho mình sau đó nhấm nháp, ánh mắt dừng ở cảnh sắc ngoài cửa sổ,một chữ cũng không nói.
Hai người ngồi đối diện lại yên lặng không nói gì, cuối cùng vẫn là Thái Liên nhịn không được mở miệng nói với Đường Hiền Nhạc:“Ta muốn trở lại vị trí của ta, ta phải làm như thế nào!”
Thái Liên vừa nói ra, liền nhìn thấy khóe miệng nam nhân kia nhướng lên, ngửa đầu uống cạn chén rượu, lập tức đứng lên rời khỏi chỗ ngồi,lúc đi đến bên người Thái Liên hắn dừng lại bước chân, cúi người ở bên tai nàng nhẹ giọng nói một câu:“Đi cầu mẹ nàng.”
Nói xong mang theo thâm ý tươi cười nhanh chóng rời khỏi.
Thái Liên không có đi truy vấn cái gì, ngồi ở chỗ kia nghĩ lời của Đường Hiền Nhạc.
Chỉ chốc lát tiểu nhị liền bưng rượu và thức ăn đi tới, nhất nhất đặt lên bàn,“Khách quan thong thả dùng, đây là món Đường thiếu gia gọi.”
Thái Liên như trước không nói chuyện, cầm lấy chiếc đũa liền không chút khách khí ăn.
Sáng sớm hôm sau Thái Liên đi ra y quán , mẹ Thái Sinh đang vội vàng làm việc trong nhà,Thái Liên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn bóng dáng mẹ mình như là hạ quyết tâm rất lớn, vì thế mở miệng hô:“Mẹ……”
Mẹ Thái Sinh nghe được Thái Liên gọi mình, liền quay đầu lại nhìn con gái của mình,“Làm sao vậy Liên Nhi?”
Thái Liên hít sâu một hơi,đi qua cửa rồi quỳ ở trước mặt mẹ, còn chưa có mở miệng nói chuyện nước mắt tựa như mưa rơi xuống .
“Mẹ…… Con xin mẹ, xin mẹ giúp con,giúp con,con không muốn cả đời đều như vậy……” Thái Liên quỳ gối trước mặt mẹ mình khóc nức nở, hai tay gắt gao kéo mẹ y phục.
“Liên Nhi con làm sao vậy, mau đứng lên, mau đứng lên……” Nhìn thấy con gái mình như vậy,mẹ Thái Sinh lập tức rối loạn tay chân, đưa tay đỡ Thái Liên đứng dậy nhưng Thái Liên không chịu đứng dậy.
“Mẹ…… Xin mẹ giúp con,mẹ không đồng ý con sẽ không đứng lên……” Thái Liên tội nghiệp nhìn mẹ mình, nước mắt rơi lả tả.
“Mẹ đồng ý mẹ đồng ý, cái gì cũng đều đáp ứng, con mau đứng lên……” Mẹ Thái Sinh lúc này mới giúp Thái Liên đứng lên,“Thái Liên a,con rốt cuộc muốn mẹ giúp con cái gì a?”
“Mẹ…… Con không muốn cuộc sống giống như bây giờ, con không muốn giả dạng thành nam nhân,mẹ con muốn đổi lạ Thái Sinh, con muốn là thiếu phu nhân có quyền thế của Bạch gia……” Thái Liên nhìn mẹ mình đem những suy nghĩ của nàng nói ra.
“Cái gì? Con nói cái gì?” Mẹ Thái Sinh giật mình nhìn Thái Liên,bà nghĩ là chính mình nghe lầm , tuy rằng lúc trước bà cũng có ý nghĩ như vậy nhưng mà tổng cảm thấy không thực tế liền bỏ qua , dù sao Bạch Tấn Vân và Thái Liên thích nhau,Thái Liên cũng là bởi vì không muốn đến Bạch gia cho nên mới đào hôn , hiện tại cho bọn họ đổi trở về thì… , cho nên bà mới không có nhắc lại, nhưng không có nghĩ đến Thái Liên tự nói ra .
“mẹ, con muốn đổi lại Thái Sinh,con muốn đến Bạch gia!” Thái Liên thấy vẻ mặt mẹ mình liền vô cùng kiên nói thêm.
Mẹ Thái Sinh vội kéo Thái Liên vào phòng, đóng lại tất cả cửa, những lời này nếu để cho người khác nghe được thì chết mất .
“Liên Nhi,con,con nói là thật sự sao?”
“Đúng vậy,mẹ.Con đã nghĩ qua đây là số mệnh, ai ngờ muốn trốn cũng trốn không được, Bạch gia gửi sính lễ vốn là muốn lấy con nhưng mà cô dâu chỉ đến muộn một chút thôi, thiếu phu nhân vốn là của con Thái Sinh chỉ thay con qua đó, nói đi nửa hắn cũng là nam hài làm sao có thể làm vợ của Bạch thiếu gia,còn tôn tử của Bạch lão phu nhân thì làm sao bây giờ, Thái Sinh lại không thể con.Mẹ,con chỉ là muốn quay về vị trí chính mình mà thôi a, như vậy đối với Thái Sinh cũng không phải tốt sao? Hắn cũng có thể chính đại quang minh cưới vợ, cha và mẹ không phải cũng có thể ôm cháu sao?”
Nghe xong Thái Liên nói, mẹ Thái Sinh nặng nề thở dài một hơi, ngồi xuống ghế nghĩ một hồi rồi mới mở miệng:“Liên Nhi,Mẹ thật ra đã từng nghĩ cho con và Thái Sinh đổi trở về, nhưng mẹ chậm chạp không có mở miệng a.”
Nghe mẹ mình vừa nói như vậy,trên mặt Thái Liên lập tức lộ ra vui mừng, ngồi xổm ở dưới gối, ngửa đầu nhìn mẹ hỏi:“Vì sao?”
“Bởi vì mẹ nghĩ lúc trước con đào hôn bởi vì không muốn qua đó,mẹ làm sao có thể bắt con trả về nha. Còn Sinh Nhi nửa…… Sinh Nhi rất thích Bạch gia đại thiếu gia, thiếu gia cũng đối xử rất tốt với Thái Sinh, mẹ cũng không nhẫn tâm chia rẽ bọn họ……”
“Mẹ…… Mẹ hồ đồ sao? Bọn họ là hai nam nhân a! Hai nam nhân thích nhau không phải rất kỳ quái sao? Lại không thể sinh đứa nhỏ…… Sau này Bạch gia phát hiện ra không phải người chịu khổ là Thái Sinh sao?” Thái Liên lại mở miệng,“Cho nên biện pháp tốt nhất chính là lúc không ai phát hiện, chúng ta phải đổi trở lại.”
Mẹ Thái Sinh nghe xong xoay người đi ra ngoài.
Thái Liên như trước ngồi xổm ở chỗ kia nhìn mẹ đi ra ngoài, trên mặt của nàng rõ ràng hiện lên nụ cười.
…………….
“Thiếu phu nhân hãy nghỉ ngơi một chút đi, uống một ngụm trà cũng để cho lổ tai của Tiểu Nguyệt nghỉ ngơi một chút.” Vẻ mặt của Tiểu Nguyệt thống khổ bưng trà đưa đến trước mặt, Thái Sinh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt có chút thống khổ liền nhịn không được nở nụ cười,“Được được, ta nghỉ ngơi, Tiểu Nguyệt cũng nghỉ ngơi,cũng để cho cầm cũng nghỉ ngơi……” Nói xong chậm rãi uống trà.
Hôm nay Bạch Tấn Vân không có ở đây, tiền trang tư nhân lại xảy chuyện chờ hắn đi xử lý, cho nên sáng sớm Bạch Tấn Vân không ở bên người,hắn cảm thấy có chút tịch mịch.
“Thiếu phu nhân, lão phu nhân lần trước kia lại tới nữa, nói muốn gặp thiếu phu nhân.” Một tiểu nha hoàn nhu thuận đi đến trước mặt Thái Sinh cúi người.
Ngày thường Thái Sinh đối đãi hạ nhân vô cùng tốt, cho nên nha hoàn trong viện Bạch Tấn Vân đều vô cùng thích hắn, đối với hắn rất cung kính .
“Mẹ?” Thái Sinh vội vàng buông chén trà nhìn tiểu nha hoàn nói:“Mau đưa mẹ ta đến nơi này.”
“Dạ” Tiểu nha hoàn cúi người, rất nhanh rời khỏi.
Rất nhanh tiểu nha hoàn đưa mẹ Thái Sinh đến đây.
“Mẹ…… mẹ tại sao lại đến đây?”
Thấy bốn phía không ai , mẹ Thái Sinh mới chậm rãi mở miệng nói:“Sinh Nhi,mẹ lần này đến là muốn thương lượng với con chút việc .”
“Chuyện gì nha mẹ, mẹ cứ nói.”
“Sinh Nhi a,con…… con……” Mẹ Thái Sinh cũng không biết vì sao, mỗi lần đối mặt với Thái Sinh đều không thể mở miệng.
“Nương, ngươi muốn nói cái gì, liền cùng sinh nhân nói thẳng a.” Thải sinh mỉm cười địa nhìn chính mình nương.
“Sinh Nhi, con và tỷ tỷ đổi trở lại đi!” Tim của mẹ Thái Sinh nhíu lại, cắn răng một cái rốt cục nói ra lời muốn nói .
“Mẹ mẹ nói cái gì?” Thái Sinh kinh hoảng nhìn mẹ, hắn không phải nghe lầm , mẹ nói muốn hắn đổi trở lại, đổi trở lại…… Là bảo hắn rời khỏi đại thiếu gia sao?
“Sinh Nhi, con đổi lại với tỷ tỷ đi, con vốn chỉ thay thế tỷ tỷ con xuất giá ,con là nam làm sao có thể là vợ của Bạch thiếu gia, tỷ tỷ con cũng đã trở lại cũng nguyện ý đến Bạch phủ làm vợ, thừa dịp không ai phát hiện các con đổi trở lại đi.”
“Mẹ –!” Thái Sinh đột nhiên rống lớn một tiếng, ngăn lại lời của mẹ,“Mẹ đừng nói nửa,con trở về đi, con không muốn nghe,con đã đáp ứng với thiếu gia,sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn thẳng đến hắn không cần con.”
Nhìn đứa con luôn luôn dịu ngoan nhu thuận đột nhiên đối chính mình rống to,mẹ Thái Sinh nhất thời hoảng hốt nghĩ đến người trước mắt không phải là Thái Sinh.
Con trai của bà đã thay đổi, trong lúc bất tri bất giác đã thay đổi……
Mẹ Thái Sinh nhìn con mình chậm rãi đứng dậy, bộp một tiếng quỳ gối trước mặt Thái Sinh khóc nói:“Sinh Nhi,mẹ xin con đổi trở lại đi, cứ cho là vì tỷ tỷ con…… Đổi đã trở lại đi, mẹ xin con , mẹ xin con …… Sinh Nhi,mẹ cũng vì muốn tốt cho con……”
“Mẹ –” Thái Sinh vội đưa tay đỡ mẹ mình đứng lên.
“Sinh Nhi, nếu hôm nay con không đáp ứng,mẹ sẽ không đứng lên!” Mẹ Thái Sinh không chịu đứng lên, bà hôm nay đã quyết tâm bà muốn Thái Sinh cho mình một lời hứa.
“Mẹ……Sinh Nhi thật sự thích đại thiếu gia, Sinh Nhi không muốn rời khỏi đại thiếu gia……” Thái Sinh quỳ gối trước mặt mẹ, nói xong nước mắt cũng liền rớt xuống dưới.
“Thiếu phu nhân,Thái lão phu nhân…… Các người tại sao……” Tiểu Nguyệt bưng nước trà cùng điểm tâm đi tới, lại thấy trước mắt một màn, nàng ngây ngẩn cả người, vì thế vội vàng buông khay trong tay vội vàng đi đến đỡ phu nhân sau đó đỡ Thái Sinh đứng dậy.
Mẹ Thái Sinh ngẩng đầu nhìn Tiểu Nguyệt, cố gắng nở một nụ cười tiếp nhận trà, không lòng dạ nào thưởng thức, dau đó bà để chén trà sang một bên đứng lên nhìn Thái Sinh nói:“Mẹ hôm nay đi về trước,lời nói vừa rồi của mẹ con hãy suy nghĩ lại đi……”
Thái Sinh cúi đầu không có nhìn mẹ cũng không có trả lời.
Mẹ Thái Sinh thở dài một hơi xoay người rời đi.
Thái Sinh như trước không hề động ngơ ngác ngồi ở chỗ kia.
Tiểu Nguyệt nhìn Thái Sinh lại nhìn mẹ Thái Sinh, vội vàng chạy đến“Thái lão phu nhân, ta đưa người ra ngoài.”
Thái Sinh chỉ cảm thấy trong đầu loạn lên.
Đổi trở về? Lúc trước là tỷ tỷ quỳ cầu chính mình, hiện tại lại là mẹ cầu mình trở về?
Hắn rốt cuộc là cái gì!