Tiểu công tử cuối cùng vẫn giúp Minh Lan giải quyết khó khăn.
Minh Lan sau đó, không mở miệng nói chuyện nữa, vẻ mặt mệt mỏi, dường như mất đi sinh khí.
Tiểu công tử vốn thích đại cô nương, đại cô nương lớn lên rất đẹp, lại là cô nương đứng đắn Ôn phủ nuôi từ nhỏ, một cái nhăn mày một cái nụ cười đều phong tình, nhất cử nhất động đều tao nhã, nàng vốn không sánh bằng, hiện giờ ở trước mặt tiểu công tử càng hoàn toàn không có hình tượng.
Thực sự khó chịu.
Không chỉ khó chịu, còn khó chịu thống khổ muốn chết.
Nàng vốn không sánh bằng cô nương, nàng cố gắng muốn cho tiểu công tử nhìn thấy mặt tốt nhất của mình, ở trước mặt hắn lại luôn lần lượt toát ra sự chật vật, xấu xí.
Ôn Minh Lan bỗng nhiên không biết mình rốt cuộc đang làm cái gì.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc mình chạy tới dịch quán, nhìn ánh mắt lạnh lùng khinh miệt của tiểu công tử, cùng nhìn ánh mắt dịu dàng vô hạn của hắn dành cho đại cô nương, giống như hai người khác nhau.
Ôn Minh Lan nhắm mắt lại, không tiếng động nở nụ cười, nước mắt lại theo khuôn mặt mềm mại trượt xuống.
Nàng đột nhiên hiểu tại sao nàng gặp một tên mã tặc.
Chắc là ông trời muốn nàng nhân cơ hội này thấy rõ bản thân mình cách xa Ôn Sơ Ngữ lớn đến mức nào.
Làm cho nàng hiểu được, tiểu công tử không phải là người mà nàng có thể trèo cao.
Sẽ thật buồn biết bao nếu biết rõ mình không xứng mà còn kiên trì muốn đuổi theo.
Nhưng mà, nàng chỉ là thích hắn thôi ……
Thật sự thích, rất thích, cho dù thân phận địa vị khác nhau, cũng nhịn không được muốn thích.
Cho dù biết rõ không có khả năng, cũng nhịn không được si tâm vọng tưởng rằng đối phương cũng có thể thích mình… Cho dù thật sự không thích, chỉ cần hắn có thể nhớ rõ tên của mình, nhớ kỹ mặt tốt nhất của mình thì cũng tốt rồi.
Nhưng bây giờ, nàng cũng không dám nghĩ như vậy nữa, ở trước mặt tiểu công tử nàng xấu xí chết đi được, bẩn chết đi được…
Nhưng nàng cũng không muốn hồi kinh, không muốn theo cô nương cùng tiến cung, nàng thật sự không muốn…
Ôn Minh Lan gắt gao cắn môi, liều mạng tự nhủ, ngàn vạn lần không thể mất mặt trước mặt tiểu công tử nữa.
Nàng cố gắng hết sức không để mình khóc thành tiếng, khóc khóc, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tô Trạch ngồi ở một bên, giống như ngày thường, cong một chân, lưng dựa vào cột trụ.
Chuyện vừa rồi, hình như cũng khiến hắn rất xấu hổ, vành tai trắng nõn vẫn hơi phiếm hồng.
Hắn giống như là lo lắng cho tâm tình của tiểu cô nương, cúi đầu nhìn quyển sách, nhưng luôn không yên lòng ngước mắt lên.
Hai người cách nhau không xa, tiểu cô nương liều mạng chịu đựng khóc lóc, mặc dù vừa nhỏ vừa tinh tế, nhưng vẫn rõ ràng bay vào trong tai hắn.
Nghe hắn phiền lòng không giải thích được.
Nhưng hắn lại có thể làm gì?
Ngay từ đầu rõ ràng hắn đã cự tuyệt nàng, nếu không phải nàng nhiều lần cậy mạnh, làm sao có thể rơi xuống ruộng đất hôm nay?
Huống hồ cũng chỉ là thả một cái nước, cũng không phải đi ra ngoài, hắn căn bản cũng không nhìn thấy cái gì, cũng chỉ là ôm nàng đi qua, giúp nàng cởi ra…
Tai Tô Trạch bỗng nhiên phát nóng, ngón tay nắm quyển sách bất giác dùng sức.
Hắn chính xác chưa nhìn thấy cái gì, chỉ nhìn thấy thiếu nữ đua tuyết lừa sương, mảnh khảnh giống như hai chân gậy trúc.
Bởi vì quá mức thẹn thùng, quá mức xấu hổ | sỉ nhục, nên nổi lên một tầng màu hồng nhạt nhàn nhạt, xinh đẹp, càng làm nổi bật da thịt vốn là da nhẵn nhụi như nấm, trắng hồng, vô cùng mịn màng, đẹp đến khiến lòng người hốt hoảng.
Mê hoặc mọi người.
Hắn tâm phiền ý loạn nhắm mắt lại, ép mình không suy nghĩ nữa.
Chuyện này, nói cho cùng là hắn chiếm tiện nghi của Ôn Minh Lan, nếu lúc này còn có thể đẩy toàn bộ lên nàng, vậy cũng không bằng cầm thú.
Tô Trạch xuất thân danh môn, từ nhỏ đã được giáo dục tốt, cũng biết mặc dù hai người dưới tình huống bất lực nên mới không thể không như thế, đối với một cô nương gia chưa lấy chồng mà nói có bao nhiêu khuất nhục.
Cho dù nàng chỉ là một nha hoàn, cũng là một người sống sờ sờ, nàng cũng là có tôn nghiêm, tương lai nàng sẽ gặp được người thật lòng yêu nàng.
Hắn không nên tùy tiện xúc phạm nàng.
–
Ban đêm, Ôn Minh Lan lại sốt cao, sau đó mấy ngày liền sốt cao không hạ.
Nàng vốn bị thương không nhẹ, bệnh tình lặp đi lặp lại không thể bình thường, không bình thường chính là, cuối cùng cũng đút thuốc vào được.
Sau khi lãng phí không biết bao nhiêu chén thuốc, thanh niên du y phiền não chửi bới: “Ây da, muốn chết thì chết đi, lão tử mặc kệ!”
Tô Trạch liếc mắt, lạnh lùng liếc hắn một cái: “Kỳ Huyên, thuốc là do ta đút, xiêm y cũng là ta thay, ngươi phát hỏa cái gì?”
Hai người đã ở chung mấy ngày, mặc dù Tô Trạch còn chưa rõ lai lịch của thanh niên, nhưng tên đã hỏi ra.
Kỳ Huyên chính là một chủ tùy tâm sở dục, nếu không lúc trước sẽ không lải nhải với Ôn Minh Lan một đống lời như vậy, nghe thấy Tô Trạch nói, hắn cười lạnh một tiếng, dùng sức chỉ nét mặt hiện ra bệnh trạng tái nhợt, hai gò má lại phiếm hồng không tự nhiên.
“Lão tử không cứu người không muốn sống!”
Hắn mất bao nhiêu sức lực mới kéo người từ Quỷ Môn Quan trở về, thật vất vả cứu sống mà còn không biết quý trọng bản thân, người không có ý chí cầu sinh, hắn cứu cái rắm!
Kỳ Huyên tuổi còn trẻ, y thuật lại vô cùng cao, tính tình cũng tương đối cổ quái.
Nghe thấy lời nói của hắn, Tô Trạch cũng không tức giận, chỉ im lặng cầm lấy khăn lau cho Ôn Minh Lan.
Kỳ Huyên tìm một đống cỏ tùy ý nằm xuống, không chút để ý nhắm mắt hừ nhẹ: “Dù sao ngươi cũng không muốn để nàng ta đi theo ngươi, không bằng thừa dịp bây giờ đi đi, tất cả mọi người đều thoải mái.”
“Lão tử không nên nhìn nàng sinh ra xinh đẹp, nhất thời mềm lòng cứu nàng!”
“Ngươi đi ra ngoài.” Tô Trạch bỗng nhiên nói.
Kỳ Huyên cổ quái “Ồ?” Một tiếng, lười biếng liếc nhìn hắn, lộ ra một cái biểu tình ý vị sâu xa: “Tô tiểu công tử nghĩ thông suốt rồi sao? Quyết định thả nàng tự sinh tự diệt?”
Tô Trạch im lặng, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh: “Ta muốn giúp nàng thay y phục.”
Kỳ Huyên cảm thấy nhàm chán “Xì” một tiếng: “Người sắp chết còn thay xiêm y gì nữa?”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng lại ngoan ngoãn bò dậy từ trong đống cỏ.
Trước khi rời đi, Kỳ Huyên không quay đầu lại nói: “Nếu thuốc không đút vào được, cho dù ngươi có biện pháp mời ngự y lợi hại nhất trong cung tới cũng vô dụng!”
Sau khi thanh niên rời đi, trang trại một lần nữa rơi vào một sự im lặng.
Tô Trạch rũ mắt, yên lặng nhìn thiếu nữ hai mắt nhắm nghiền, môi không chút huyết sắc.
Ôn Minh Lan mang theo y phục cũng không nhiều, mấy ngày nay thuốc không cho vào, chỉ còn lại một bộ y phục sạch sẽ.
Tô Trạch cứ nhìn nàng như vậy, khẽ gõ ngón tay đặt trên đùi.
Hồi lâu, hắn giống như hạ quyết tâm gì đó, khẽ thở dài, đột nhiên đứng dậy, di chuyển vị trí, ngồi xuống nhuyễn tháp duy nhất trong trang trại.
Cúi người ôm người vào lòng.
Nàng sốt cao, thân thể rất nóng, cả người mềm nhũn, nhu thuận tựa vào trong ngực hắn.
Tô Trạch xưa nay giữ mình trong sạch, chưa từng có người khác, ôn hương nhuyễn ngọc mới vào lòng, cho dù hắn có bình tĩnh hơn nữa thì tim đập vẫn thành thật đập như trước, không khống chế được, dồn dập.
Yết hầu không nhịn được trượt một chút.
“Uống thuốc, sống sót liền mang ngươi đi.”
Thanh âm của hắn nhàn nhạt, ngữ điệu vẫn như thường lệ.
Nói xong, bưng bát thuốc lên đút.
Nếu Ôn Minh Lan còn tỉnh, lúc này khẳng định đã vui vẻ như điên rồi.
Tô tiểu công tử, chưa bao giờ được hứa hẹn mà không có căn cứ.
Đáng tiếc nàng đã sớm sốt đến hồ đồ, đã sớm lâm vào hôn mê, căn bản không nghe được lời của hắn.
Thuốc vẫn không thể đút vào miệng nàng, đút tất cả vào xiêm y của nàng.
Xiêm y thấm đầy nước thuốc, những đường nét như ẩn như hiện, độ cong mơ hồ | tròn trịa | đầy đặn.
Ánh mắt của Tô Trạch thủy chung ở trên mặt nàng, chưa từng có nửa phần làm càn.
Rồi cảm giác được hơi thở người trong ngực đã cực kỳ kém.
Bên tai hắn đột nhiên vang lên lời nói trước khi Kỳ Huyên rời đi —— nếu thuốc không đút vào được, cho dù ngươi có biện pháp mời ngự y lợi hại nhất trong cung tới thì cũng vô dụng!
Tô Trạch là nhi tử út của Tô gia, từ nhỏ đã sống theo ý mình, tùy ý vui vẻ, nhưng chưa bao giờ làm chuyện vượt quá quy củ.
Trên mặt thiếu niên dần dần hiện lên vẻ do dự.
Hắn sinh ra cực kỳ đẹp mắt, ngũ quan tinh xảo, hết sức thuần khiết, xinh đẹp mà không nữ tính, vẫn mang vẻ đẹp nam tính của một nam tử, vẻ đẹp vừa vặn.
Tô Trạch làm việc từ trước đến nay luôn gọn gàng, rất nhanh đã quyết định.
Hắn cúi đầu uống một ngụm thuốc, ngậm canh thuốc vào miệng, nắm lấy cằm nàng, cúi đầu phủ lên.
Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi với một nữ tử như thế.
Môi thiếu nữ rất mềm, cũng rất nóng, Tô Trạch đã cố gắng hết sức khiến mình yên tâm và tập trung đưa thuốc vào miệng nàng.
Thuốc này không chỉ đắng, mà còn rất chát, trong miệng hắn ngoại trừ hương vị đắng chát ra, còn quỷ dị nổi lên một hương vị thanh ngọt.
Hắn theo bản năng hé miệng, hậu tri hậu giác[1] phản ứng lại, hình như, là hương vị thuộc về nàng.
[1] Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.Trái tim Tô Trạch chợt | mạnh mẽ nhảy lên, máu tuôn thẳng lên đầu, lại khiến hắn có một khoảnh khắc choáng váng, khẽ ôm lấy cánh tay của thiếu nữ hơi cứng ngắc, mơ hồ có thể thấy được đường cong cơ thể xinh đẹp.
Đại khái là Ôn Minh Lan quá nóng, Tô Trạch cảm giác nhiệt độ nóng rực trên người thiếu nữ, đang xuyên thấu qua xiêm y, cuồn cuộn không dứt truyền tới, dường như làm cả người hắn bị bỏng.
Khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên không có quá nhiều biểu tình biến hóa, nhưng trong lòng lại căng thẳng, giống như có thứ gì đó xẹt qua.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng xem nhẹ vành tai mình đã sớm bị thiêu đốt, đem sự xao động khó hiểu kia áp trở lại đáy lòng.
Hắn đút chén thuốc này vô cùng gian khổ, lặp đi lặp lại như thế, lúc đút xong cả người đều là mồ hôi.
Nhưng tốt xấu gì, cuối cùng cũng là đút vào thuốc được.
Kỳ Huyên không hỏi Tô Trạch đút thuốc như thế nào, chỉ nhìn hắn nhíu mày, cười đến ý vị thâm trường.
Ôn Minh Lan cũng không rõ ràng lúc mình hôn mê bất tỉnh, thuốc này đút như thế nào, chỉ biết người phụ trách cho nàng uống thuốc là tiểu công tử.
Trong lòng nàng áy náy, nhìn thấy tiểu công tử bưng thuốc cho nàng, mặt lạnh quay đầu đi, ngay cả một cái nhìn thẳng vào mắt cũng không chịu cho nàng, đường cong sườn mặt xinh đẹp đều là độ cong lạnh lùng, cũng không cảm thấy khổ sở.
Nàng đã nghĩ thông suốt, nếu tiểu công tử thật sự không muốn mình đi theo hắn, thay vì tiếp tục tự mình làm nhục, chi bằng hồi kinh đi.
Ít nhất nàng đã cố gắng tranh thủ, cố gắng nếm thử.
Không biết là bởi vì bị bệnh, hay là liên quan đến chân gãy mơ hồ đau nhức, Ôn Minh Lan lại có thể nghĩ như vậy, và rồi nước mắt rơi xuống.
“Khóc cái gì?”
Tô Trạch liếc mắt nhìn nàng, đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp tràn ngập lãnh ý.
Ôn Minh Lan cảm giác mình bị bệnh nặng đã lâu, hình như tiểu công tử càng chán ghét nàng, nàng không khỏi rụt vai, lung tung nhét một lý do: “Chân, đau quá.”
Tô Trạch nhíu mày.
Nàng thực sự làm cho người ta khó chịu.
Kỳ Huyên bị gọi vào, nghe Ôn Minh Lan nói chân đau, không khỏi cười tủm tỉm nói: “Đau một chút liền nhịn không được? Ôn cô nương đến Ngọc Môn Quan rồi, sợ là chịu không nổi.”
Ôn Minh Lan hơi cúi đầu, nàng cười không nổi.
Kỳ Huyên thuận miệng nói: “Ngươi bệnh nặng đã lâu, ngược lại là trong cái rủi có cái may, công tử nhà ngươi đã tìm cách cho người kéo một chiếc xe ngựa đến để chở ngươi.”
Mặt của Ôn Minh Lan trong nháy mắt liền trắng bệch.
Nàng còn tưởng rằng công tử sẽ chờ vết thương của nàng lành một chút, rồi tiễn nàng đi.
Quả nhiên là chuyện lúc trước, khiến hắn tức giận đi?
Cũng đúng, một người kim tôn ngọc quý như công tử, sao có thể ôm nàng, làm chuyện dơ bẩn như vậy.
Ôn Minh Lan tự nhủ mình không thể khóc, không thể biểu hiện khổ sở, nhưng trong lòng lại đau quặn không chịu nổi.
“Ngươi…” Kỳ Huyên bị nước mắt bất thình lình của nàng dọa sợ.
Tô Trạch lại nhíu mày: “Đau như vậy sao?”
Hắn lạnh lùng nhìn về phía Kỳ Huyên: “Không phải ngươi nói chân nàng không có vấn đề gì sao?”
“…” Kỳ Huyên trăm miệng không thể biện minh.
Kỳ Huyên trầm mặc một lát, rầu rĩ không vui nói: “Cùng lắm thì ta đi cùng các ngươi đến Ngọc Môn Quan, chờ chân nàng tốt rồi mới đi.”
Tô Trạch từ chối cho ý kiến cười, nhưng cả người Ôn Minh Lan lại đều trong mộng.
Hắn đang nói cái gì? Cái gì cùng bọn họ đi Ngọc Môn Quan?