Công Tử Truy Thê Hỏa Táng

Chương 8

Tô Trạch không để ý tới, Kỳ Huyên ôm tay ung dung đi theo hắn.

“Tô tiểu công tử đột nhiên thay đổi tâm ý, hơn một tháng nay lại đối với tiểu nương tử cẩn thận như thế, là tính thu người lại à?”

Tô Trạch ôm người lên giường, cũng không quay đầu lại, thanh âm lạnh như băng: “Kỳ Huyên, chú ý dùng từ của ngươi.”

“Dùng từ của ta bị làm sao vậy?” Kỳ Huyên không cho là đúng cười nhạo, “Bằng không vừa rồi ngươi có ý gì? Vì sao không cho ta ôm nàng trở về giường? Ta và tiểu Minh Lan mấy ngày nay cũng coi như quen biết, khi nàng không muốn phiền toái ngươi, cũng sẽ nhờ ta giúp ——”

“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Tô Trạch cắt ngang lời hắn, khom lưng xuống, đắp chăn gấm cho thiếu nữ trên giường.

Kỳ Huyên nhướng mày: “Vậy ta cưới nàng ngay.”

Tô Trạch dừng tay, quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sương lạnh giá: “Ngươi và nàng quen biết nhau không quá một tháng, cưới?”

Kỳ Huyên nhìn Ôn Minh Lan trên giường một cái, cười tủm tỉm gật đầu: “Tiểu nương tử xinh đẹp, ta thích.”

“…… Đăng đồ tử.”

Tô Trạch không để ý tới hắn, ngồi lại trước đống lửa.

Kỳ Huyên ngồi đối diện hắn: “Ngươi mắng ta đăng đồ tử?”

Hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Trạch, cảm thấy buồn cười: “Đúng vậy, ta thật ra hời hợt một chút, lúc trước nhìn tiểu nương tử đủ tiêu chuẩn nên mới có thể nhiều lần ra tay giúp nàng, nhưng ta nói muốn cưới nàng thì cũng không phải là nói giỡn.”

Trong mắt Kỳ Huyên hiện lên khinh bỉ: “Ít nhất ta tốt hơn ngươi nhiều, ít nhất ta sẽ không đụng chạm vào người mà không chịu trách nhiệm, ngươi biết rõ tiểu nương tử có ý với ngươi, thế mà còn không tránh hiềm nghi, nhìn sạch thân thể người ta, rồi còn bảo người ta lấy được lương thư thì sau đó phải rời đi.”

Tô Trạch lười giải thích với hắn, lạnh lùng nói: “Lúc trước là các người ném nàng cho ta, bây giờ lại thành lỗi của ta? Tốt lắm qua cầu rút ván.”

Kỳ Huyên nghe ra bất mãn của hắn, cũng cảm thấy những lời nói vừa rồi của mình có thiên vị, im lặng một lát, nghĩ ra một cách mà hai bên đều có lợi: “Lúc trước ta cho rằng nàng là thông phòng của ngươi, nên mới có thể hết lòng hết dạ đến tận đây với ngươi như vậy, từ kinh thành đuổi tới nơi xa xôi này, nếu các ngươi không có quan hệ thì ngươi sẽ cảm thấy phiền toái, không bằng ngày mai để ta lo tiểu nương tử.”

Tô Trạch liếc nhìn hắn thật sâu, liền rũ mắt nhìn chằm chằm đống lửa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc lâu sau, hắn ném củi vào đống lửa, đôi mắt phượng hẹp dài dưới ánh lửa chiếu rọi tối tăm khó lường.

“Chỉ cần nàng không có ý kiến là được.”

Kỳ Huyên mắt hoa đào cong lên: “Được.”



Hôm sau Ôn Minh Lan tỉnh lại, nghe thấy Kỳ Huyên nói bắt đầu từ hôm nay, hắn thay Tô Trạch chăm sóc mình, một cảm giác mất mát mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Thiếu nữ mấy tháng nay được chiếu cố rất tốt, ngoại trừ chân gãy ra, những vết thương trên da đều tốt hơn, thân thể dưỡng có chút sắc, chỉ là mặt vẫn tái nhợt như thường lệ.

Sau khi nghe Kỳ Huyên nói, sắc mặt còn trắng hơn tuyết lớn bên ngoài.

“Đây là ý của công tử sao?” Nàng nhìn về phía Tô Trạch.

Vẻ mặt nàng quá khổ sở, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập đau thương, Tô Trạch hung hăng nhíu mày, trong lúc bất chợt cảm thấy có chút không đành lòng, quay ánh mắt sang một bên, lạnh nhạt nói: “Không phải, chỉ là Kỳ Huyên nói muốn cưới ngươi làm vợ, nếu ngươi cũng có ý với hắn, ta có thể thành toàn cho hai người.”

Nàng có ý với ai, chẳng lẽ biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?

Làm sao Ôn Minh Lan không nghe ra lời của Tô Trạch bất quá chỉ là mượn cớ từ chối thôi.

Tuy nhiên, công tử thật sự tự hạ thấp địa vị của mình, ngày đêm không phân biệt chiếu cố nàng hơn một tháng, cũng không thể trách công tử chán ghét.

Ôn Minh Lan không muốn chọc Tô Trạch chán ghét nữa, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười vui nói: “Như vậy Minh Lan sẽ không phiền công tử nữa.”

Nghe thấy lời nói của nàng, Tô Trạch chắc là cảm thấy vui từ đáy lòng, cảm giác phiền não không thể xua tan kia cũng nên biến mất theo, nhưng mà không có, ngược lại hắn càng thêm phiền muộn.

Ôn Minh Lan nhìn về phía Kỳ Huyên: “Không cần làm phiền Kỳ đại phu, lát nữa ta sẽ mời thị vệ đại ca giúp ta gọt một cây gậy.”

Kỳ Huyên nghe được thì tâm lý bốc hỏa, nhưng không phải bởi vì mình bị Ôn Minh Lan cự tuyệt, mà là nàng lấy chân mình nói đùa: “Chân của ngươi ít nhất còn phải dưỡng thêm ba tháng nữa thì mới có thể xuống đất, hiện tại cầm nạng là tính muốn què à? Đây không phải là ngươi đang đập biển hiệu của ta sao? Nếu sư phụ ta biết ta chữa lợn lành thành lợn què thì ta sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.”

“Không bàn nữa! Ta và Tô công tử, ngươi chọn một người.”

Ôn Minh Lan rũ mắt xuống, không nói lời nào, nghĩ thầm ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu du y, lấy đâu ra chiêu bài.

Chỉ là việc này chung quy không thể không giải quyết được, nửa canh giờ sau, nàng bị ép đến phải đối mặt với hiện thực, đưa ra lựa chọn.

“Kỳ đại phu…”

Cuối cùng nàng cũng gọi Kỳ Huyên.

Biểu hiện của tiểu công tử rõ ràng như vậy, nàng không có khả năng mặt dày làm phiền hắn nữa.

Tuy Kỳ Huyên chơi đời bất cần một chút, nhưng cũng không phải đăng đồ tử, biết tiểu cô nương e lệ, cũng không nói lời trêu chọc lúc này, yên lặng đứng dậy đi tới.

Ôn Minh Lan đối với Tô Trạch, chính xác có thể nói là lớn mật, nhưng tất cả đều dựa vào một lòng mến mộ, thì mới có thể như thế, lúc trước khi Tô Trạch chiếu cố nàng, nàng cũng phải tốn rất nhiều sức khí lực thì mới làm tốt công tác xây dựng tâm lý cho mình, không còn xấu hổ đến tức giận muốn chết nữa.

Kỳ Huyên là người lạ, bây giờ phải xấu hổ không chịu nổi ở trước mặt hắn, nàng nhịn không được sợ hãi.

Hai tay gắt gao cuộn lại một chỗ, môi đều sắp bị cắn chảy máu, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc nhuộm đầy màu hồng, càng lộ ra vẻ yêu kiều mềm mại đáng yêu.

Kỳ Huyên không phải là kẻ háo sắc, vừa nhìn thấy trên mặt Ôn Minh Lan toát ra sợ hãi, khẩn trương nhắm mắt lại, một bộ dáng mình bị giày vò, trong lúc nhất thời, ngược lại ngượng ngùng cúi người ôm lấy người.

Đống lửa trước mắt Tô Trạch cháy bùm bùm, trong lòng không thể bao quanh cảm giác phiền não, gần như cũng theo đống lửa trước mắt càng cháy càng vượng.

Hắn có chút không yên lòng ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt, ngay cả cổ mảnh khảnh xinh đẹp cũng nhiễm ửng đỏ, ấp úng mở miệng, nhỏ giọng nói với Kỳ Huyên: “Làm phiền Kỳ đại phu ôm ta đi…”

Nàng cắn môi, hai chữ cuối cùng nhỏ như ruồi muỗi.

Nhưng hắn biết nàng đang nói gì.

Sắc mặt Tô Trạch có chút u ám, như không có việc gì rũ mắt xuống, khóe mắt lại không khống chế được bay về phía hai người.

Kỳ Huyên không muốn miễn cưỡng nàng: “Nếu không, ta để Tô tiểu công tử tới ——”

“Không cần,” Ôn Minh Lan nhanh chóng cúi đầu, nàng nói rất nhỏ giọng, “Ta không muốn để công tử chán ghét ta nữa.”

Kỳ Huyên bất đắc dĩ thở dài, cúi người xuống, chóp mũi cách nàng rất gần, dường như sắp kề sát: “Vậy ta ôm ngươi?”

Ôn Minh Lan theo bản năng lui về phía sau, mí mắt khẽ run rẩy, bị chóp mũi thanh niên phun ra khí nóng, nóng đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng: “……….Được rồi.”

Đêm qua Kỳ Huyên chỉ là nhìn Tô Trạch khó chịu, không muốn nhìn một tiểu cô nương tốt như vậy cả ngày bị hắn dắt đi cả ngày, nên mới thuận miệng nói mình muốn cưới Ôn Minh Lan, hiện giờ thấy bộ dáng nhu thuận thẹn thùng như vậy của tiểu cô nương, trong lòng ngược lại có thêm vài phần thương tiếc chân thật.

Hắn vốn đã vươn tay, muốn ôm lấy Ôn Minh Lan, nhưng trong nháy mắt, đã bị Tô Trạch đá văng ra.

“…” Kỳ Huyên bị đá bất ngờ không kịp đề phòng.

Ôn Minh Lan thì mờ mịt nhìn Tô Trạch bỗng nhiên đi tới trước mắt.

Đôi mắt xinh đẹp của công tử hơi híp lại, thoạt nhìn không quá vui vẻ, có chút không kiên nhẫn, nhất là khi phát hiện nàng bất lực nhìn về phía Kỳ Huyên, cả người có vẻ có chút phiền não.

Tô Trạch rũ mí mắt, cúi người ôm lấy nàng.

Trái tim Ôn Minh Lan đột nhiên bùm bùm liều mạng nhảy dựng lên, thật vất vả bị nàng đè vọng tưởng trong lòng xuống, thế mà lại một lần nữa lặng lẽ dâng lên.

Kỳ Huyên bị tức cười: “Không phải nói đổi với ta lo cho nàng sao?”

Tô Trạch nhẹ nhàng nhìn lướt qua hắn: “Nàng là người của Tinh Nhi giao cho ta, phải hoàn hảo như lúc đưa người tới mới được.”

Hóa ra là vì cô nương…

Ôn Minh Lan như bị người ta hất một thùng nước lạnh, rồi lại thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất nàng không cần phải đối mặt với sự bối rối một lần nữa?

Nàng cố gắng làm cho vẻ ngoài mình bình tĩnh, ngước mắt nhìn về phía Tô Trạch: “Cám ơn công tử…”

Tô Trạch mi tâm khẽ động, cúi đầu nhìn nàng một cái, muốn nói cái gì, lại bị lời tiếp theo của nàng chặn lại.

“Nể mặt cô nương, nhiều lần giúp ta.”

Nàng cúi đầu, ngừng nói chuyện.

Tuy rằng tư thế hai người thân mật, nhưng nàng không thẹn thùng như lúc đầu, bình tĩnh cực kỳ nhu thuận, mới vừa rồi còn nhiễm một tầng ửng đỏ vì Kỳ Huyên rồi cũng nhanh chóng biến mất.

Tô Trạch mím môi, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Đúng, hắn là nể mặt Tinh Nhi, không đành lòng để sự trong sạch nàng bị mất, nên mới có thể hết lần này đến lần khác giúp nàng.

Khuôn mặt của thiếu niên vốn hơi u ám, rồi nhanh chóng giãn ra.

Sau đó chiếu cố Ôn Minh Lan, nhưng không hiểu sao lại trở lại trên người Tô Trạch.



Chân của Ôn Minh Lan bị gãy, không thể động đậy, cho dù vết thương ổn định, có thể khởi hành đi biên quan, nhưng vẫn không có cách để đi lại.

Tính tình của Kỳ Huyên cổ quái, lần trước sau khi bị Tô Trạch đùa giỡn, nên cũng lười quản bọn họ nữa.

Nàng biết Tô Trạch cũng không muốn gặp mình, chỉ là nể mặt cô nương ngấm ngầm chịu đựng không thể hiện ra, nhưng thật sự không muốn phiền toái Tô Trạch nữa, nên ngày khởi hành này, muốn gọi trưởng thị vệ mấy người tới đỡ nàng lên xe ngựa, nhưng bị cự tuyệt.

Trưởng thị vệ nhịn không được nhìn nàng khẩn cầu nhiều lần, im lặng một chút, quay đầu, ý tứ không rõ nhìn Tô Trạch đứng ở ngoài cửa một cái, sau đó hạ thấp âm lượng, lấy thanh âm chỉ có hai người nghe được nói: “Trước khi đại cô nương xuất phát đã dặn dò, ngài là người của Tô tiểu công tử, chúng ta không thể đụng vào.”

Ôn Minh Lan nghe thấy trưởng thị vệ nói, mờ mịt trong chớp mắt, trong chốt lát có chút im lặng khó chịu.

Âm lượng của trưởng thị vệ rõ ràng rất thấp, Tô Trạch lại bỗng nhiên sải bước lưu loát đi về phía hai người.

“Ngươi vừa nói cái gì?”

Trưởng thị vệ không nói lời nào, yên lặng rời khỏi cửa.

Tô Trạch dĩ nhiên đi tới trước mặt Ôn Minh Lan, từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt lạnh lẽo đến cả người Ôn Minh Lan cứng ngắc.

Ôn Minh Lan căng thẳng nắm chặt ngón tay.

Ngay khi nàng cho rằng tiểu công tử muốn mở miệng trách cứ nàng, hắn lại cúi người, tay xuyên qua đầu gối nàng, không nói một lời ôm nàng lên.

Thói quen là một chuyện rất đáng sợ, ví dụ như lúc đầu nàng bị công tử ôm, trái tim luôn đập loạn không ngừng, nhưng hiện giờ lại hết sức bình tĩnh.

Tuy Tô Trạch cho người mang xe ngựa tới, nhưng xe ngựa tìm được tạm thời không khỏi đơn sơ một chút, cho tới bây giờ hắn chưa từng đi xe ngựa cũ nát như vậy.

Cuối cùng dứt khoát để Ôn Minh Lan một mình ngồi ở bên trong, những người khác thì cưỡi ngựa đi theo một bên.

Đường xá xa xôi, Ôn Minh Lan một đường chịu nỗi khổ không ít, mấy lần bị điên đến muốn buồn nôn, vết thương trên chân cũng thường xuyên đau nhức khó nhịn, nhưng vẫn duy trì không hé răng một tiếng.

Nàng là nha hoàn mạng tốt, trên người nhìn không thấy nửa phần yếu đuối.

Trải qua hơn một tháng ở chung, trưởng thị vệ cũng dần dần hiểu được tính tình nha hoàn thiếp thân bên cạnh đại cô nương, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao cô nương muốn phái nàng đến tìm Tô tiểu công tử.

Nếu đổi lại là nha hoàn khác, chỉ sợ nửa đường sớm đã buông tha.

Ôn Minh Lan thoạt nhìn nhu nhược, nhưng tâm chí lại rất kiên định, hoặc là nói ngoan cố, một khi quyết định một chuyện, tức là  mạnh mẽ vang dội làm đến cùng, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, mặc kệ người khác nhìn thế nào, đều không buông tha.

Nàng chỉ là bởi vì tâm duyệt Tô Trạch, cho nên mới có thể nhẫn nại chịu nỗi thống khổ cùng giày vò hơn những nương cô bình thường sao?

Trưởng thị vệ không biết, trong lòng lại mơ hồ biết, điều sai khiến nàng không ngừng đi tới, hẳn là không chỉ có vậy.

Dù sao Tô tiểu công tử chưa bao giờ cho nàng sắc mặt tốt.

Qua một tháng nữa, mọi người rốt cuộc đi tới biên thành hoang dã mênh mông, trước mắt đầy thê lương, cát vàng cuồn cuộn, không mang theo một chút tức giận.

Ôn Minh Lan không biết mình làm thế nào mà có thể chống đỡ đến nơi này.

Nàng chỉ biết, không bao lâu nữa, nàng có thể được như ý nguyện, lấy được lương thư, khôi phục sự tự do.

Thị vệ thủ thành vốn tưởng rằng đám người này là lữ khách tầm thường, tiếp nhận văn thư thông quan, trên mặt tươi cười dần dần kỳ lạ, ánh mắt nhìn về phía Tô Trạch cũng là một lời khó nói hết.

“Tiểu công tử Tô gia sợ là không phải đến biên quan tòng quân, mà là đến hưởng phúc.”

“Cũng không phải, ai đến đầu quân mà còn thuận đường mang theo tiểu thông phòng xinh đẹp như hoa?”

“Nhìn xem, mặc dù vẻ mặt của tiểu nương tử này mệt mỏi nhưng cũng khó nén phong tình, Tô tiểu công tử thật đúng là sung sướng.”

Binh tốt thủ thành vừa kiểm tra, vừa một bên ngươi một lời ta một câu, cười thành một đám.
Bình Luận (0)
Comment