Công Tử Vô Song

Chương 10

Trở lại khách điếm, về phòng mình, Mạch Ngọc thấy trong phòng đã chuẩn bị tốt nước nóng. Nghĩ, đoán chừng là ám vệ bên người Hoài Vương theo dặn dò hắn mà chuẩn bị.

Kỳ thực nếu như Hoài Vương nhất định đối xử hung dữ với y, có lẽ một mặt cưng chiều y, y sẽ không cảm thấy phản cảm, ngược lại vừa đánh vừa xoa khiến y nhớ lại lúc ở Ỷ Hương Các, mụ mụ môn và quy nô điều giáo những cô nương tiểu quan tính tình bướng bỉnh, sẽ dùng phương pháp như vậy.

Bất quá đến Giang Châu, cũng sẽ không phải ở bên hắn nữa, hắn muốn chính là huyết ngọc tổ truyền tri phủ Giang Châu… Cũng tốt, tới chỗ nào, thì đều giống như thế này.

Mạch Ngọc đang muốn gỡ vạt áo bên hông, cửa phòng ‘ầm’ một tiếng bị người đẩy ra, giật mình xoay người lại, chỉ thấy Hoài Vương phe phẩy gấp phiến dùng chân đem cửa mở ra.

“Ngươi cứ tiếp tục, bản vương chỉ là không ngủ được tùy tiện đi một chút.’’

Nói xong ngồi xuống tháp thượng, một bộ mặt nhàn nhã nhìn Mạch Ngọc. Thấy y vẫn bất động, cười nói:

“Sao thế, không quen bị người nhìn? Hay là thích người khác tự tay giúp ngươi?”

Lời nói châm chọc không chút nào che đậy.

Mạch Ngọc xác thực ngây ra một lúc, trong con ngươi lóe lên tia khác thường rồi nhanh chóng biến mất, thế nhưng sau một khắc lại khôi phục lại bình tĩnh, “Không phiền vương gia tự mình động thủ, ta tự làm.”

Ngón tay trên đai lưng từng chút từng chút một quấn lấy nút thắt, chậm rãi gỡ xuống, sau cùng ngón tay buông lỏng, đai lưng tựa như ngân xà rơi xuống đất.

Phượng mâu xinh đẹp của Hoài Vương hơi khiêu, khóe miệng như có như không cười, đưa tay rút xuống trâm cài… mặc cho tóc đen như suối xõa xuống. Cùng lúc, vạt áo mở rộng nghiêng một bên vai, lộ ra phân nửa đầu vai trơn nhẵn như ngọc, ngón tay Mạch Ngọc khẽ lướt một cái, ngoại bào nới lỏng rơi trên mặt đất.

Y đang làm cái gì?

Hoài Vương đương nhiên không tin được thứ mình tận mắt nhìn, người kia Vô song công tử luôn trưng ra mặt lạnh với hắn, thế nhưng lại lõa thể…

Dụ dỗ?!

Ngực một trận đập nhanh, ánh mắt kia của đối phương, động tác ấy, là chứng minh không phải ắn ở bờ sông tưởng tượng.

Hắn ở sát vách trằn trọc nửa ngày, không thể áp xuống buồn bực mới chạy tới nơi này ‘kiếm cớ gây chuyện’, thấy Mạch Ngọc đang muốn đi tắm, thế nên không nhịn được trêu chọc y, vốn là muốn chọc cho Mạch Ngọc giận rồi quay về ngủ, ai ngờ đến, cái tên miệng đầy danh dự khí phách kia, thế mà lại…

Mạch Ngọc đi tới sau bình phong, cánh tay trắng nõn gầy nhỏ từ sau hiện ra, trong tay cầm chính là áo lót. Hoài Vương chỉ cảm thấy bụng dưới dấy lên một đoàn lửa, mà tên kia… nhìn sơ qua không đủ.

Còn muốn xem nhiều nữa, muốn xem vẻ mặt đóng băng nghìn năm tan ra sẽ nhiệt tình như lửa, muốn nhìn y ở dưới thân khóc lóc cầu xin tha thứ thì sẽ phong tình mê mang như nào.

Tiếng nước vang lên sau bình phong, Hoài Vương bị quỷ thần xui khiến đi tới, trong đầu đều là hình ảnh lay động lòng người.

Đi qua bình phong, bước chân nhưng là bình tĩnh đôi chút.

Mạch Ngọc vẫn chưa tắm, mà ghé lên thùng tắm đặt cánh tay lên thành, tay kia chậm rãi khuấy động mặt nước, nhìn thấy Hoài Vương tiến đến, trên mặt vẫn là vẻ ngạo nghễ như sương trước kia, thế nhưng ánh mắt lại tuyên bố rõ ràng y không hối hận việc làm lúc nãy.

Hơi nóng bốc lên, trên mặt y che khuất một tầng hơi nước, môi thấm nước, con ngươi ướt át, là bộ dạng mê hoặc đến cực điểm, nhưng lại mang chút cảm giác xa xăm không thể chạm.

Bỏ xuống cao ngạo cùng quật cường, chính là yếu đuối không hề che đậy.

Đến tột cùng, có thể kiêu ngạo đến mức nào, yếu đuối tới đâu, hắn muốn biết.

Người này, trong lúc vô tình gợi lên hứng thú của hắn, rồi sau, muốn ngừng mà không được.

Hoài Vương chỉ cảm thấy đầu nóng lên, tiến lên, một tay kéo y dậy ôm đến tháp thượng. Có chút thô lỗ thả y xuống giường, lập tức cởi ngoại bào đè lên.

“Vương gia, không được!”

Vẻ mặt Mạch Ngọc hốt hoảng co rúm lui lại.

Trước đó y đã hối hận, không nên đi chọc tên nam nhân kia, miệng lưỡi rất nhanh có thể uy hiếp, nhưng y quên mất trên đời này nói một câu cũng có thể thành dẫn hỏa tự thiêu.

Hoài Vương giữ tay y, đem y khống chê sở dưới thân, “Ngươi không phải thích dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao? Bản vương dung túng ngươi, ngươi cũng nên thể hiện bản lĩnh hầu hạ bản vương cho tốt.”

Thân thể Mạch Ngọc hơi run rẩy, nhãn cầu đầy kinh sợ, “Vương gia không phải từng nói sẽ không có hứng thú với nam quan sao?”

Hoài Vương khống chế tay đag chống cự lộn xộn của y, một tay kia kéo quần y xuống, chen vào giữa hai đùi.

“Một đêm thì đã sao, mà ngươi cũng không phải hồng bài đệ nhất kinh thành nghìn vàng cũng khó mua một đêm? Bản vương hiện tại muốn mở mang kiến thức công phu hầu hạ trên giường của ngươi.”

“Vương… Ách a!”

Một tiếng rên rỉ trong cổ họng, Mạch Ngọc trợn to con ngươi, nhìn thân ảnh Hoài Vương phóng đại vô hạn tiến gần, nước mắt dâng lên.

Dục vọng cực nóng đem người đẩy lui, đau đớn dọc theo cột sống một đườngthiêu đốt, người nọ không để ý thương xót mà trừu tống, trong thân thể y lấp đầy cường thế và bá đạo.

Hoài Vương đè y xuống, chỉ lo tiết dục, đang lúc cao hứng, lại đột nhiên kinh sợ phát hiện ngực có chút lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, chỉ thấy cả khuôn mặt Mạch Ngọc đã đầy nước mắt.

Hoài Vương đưa tay lau nước mắt trên mặt, động tác dưới thân bất giác dịu dàng rất nhiều, nơi mới vừa được hắn lau qua run rẩy.

“Không nghĩ tới bản vương lợi hại như thế? Có thể khiến đường đường là Vô song công tử rơi lệ trên giường.”

Lời trêu ghẹo của Hoài Vương có ý tứ, buông tay ra, đem y xoay lại với mình, “So với Nhược Trần công tử của ngươi, bản vương cũng không kém chút nào chứ?”

Mạch Ngọc không lên tiếng, chỉ cúi đâu, yên lặng nuốt nước bọt, bạch tích trên ngực hiện ra một mảnh phấn mỏng. Hoài Vương đến gần cúi xuống ngậm một bên nổi lên, đồng thời phía dưới đâm một cái, Mạch Ngọc bị ép ngửa đầu phát ra tiếng than yếu ớt, sau khi mở mắt nhìn hắn, giống như đầm nước sâu, tựa hồ đem người ta nhấn chìm.

Không ngừng rung động, thở dốc nặng nề, mồ hôi hai người hòa cũng một chỗ, sợi tóc rối tung quấn quýt lấy nhau.

Mạch Ngọc không hề phản kháng, thả lỏng thân thể mặc cho người phía trên tùy ý đâm rút, ánh mắt nhưng giống như xuyên qua sàng trướng, rơi vào một điểm mơ hồ.

Dù cho qua bao lâu, dù cho tải qua bao nhiêu bước ngoặt, y vẫn là nằm dưới thân người khác, lấy sắc hầu hạ người…Hết chương 10
Bình Luận (0)
Comment