Công Tử Vô Song

Chương 22

Dọc theo đường đi hai người đều không nói gì, bầu không khí lại khôi phục lãnh đạm như ban đầu. Giống như vẽ một vòng tròn, trải qua bao trắc trở, khó khăn trùng điệp, cuối cùng lại trở về khởi điểm.

Chẳng qua là thái độ của Hoài Vương đối với y thay đổi như thế nào đi chăng nữa, mục tiêu lần này cũng chưa từng thay đổi.

Nghĩ tới đây, Mạch Ngọc lại có một tia vui mừng, thật may y không có nhất thời hồ đồ đem tình cảm giao ra, cũng có thể, hắn căn bản không cần tình cảm của y. Ngày đó hắn vô cùng tức giận đem y đẩy ngã xuống đất, có lẽ hắn sinh khí chẳng qua là do y không thuận theo mà thôi.

Thu y làm nam sủng…. Sau đó để cho y giống như một nữ nhân đi tranh thủ tình cảm?

Nực cười!

Trong lòng mỉa mai xong, lại cảm thấy có chút khổ sở, thật ra điều y hi vọng vô cùng đơn giản, nhưng tại sao mỗi lần cho là đạt được thì lại vuột mất.

Đối với thái độ lạnh lùng của Mạch Ngọc, trong lòng Hoài Vương cũng cảm thấy khó chịu, hắn biết ngày đó mình nói chuyện có chút nặng lời, thế nhưng bản thân chờ đợi y như vậy, lại chỉ đổi lấy một câu “Chỉ sợ là Vương gia hiểu lầm”, hắn làm sao có thể tỉnh táo được?

Hắn tuy rằng bị người khác gọi là Nhàn vương, nhưng quy củ trong phủ vô cùng nghiêm, từ trước đến giờ hắn làm chuyện gì cũng tuân theo nguyên tắc, cũng không giống như những vương hầu khác thê thiếp thành đoàn hoặc là nuôi dưỡng luyến đồng. Mặc dù trước giờ hắn chưa từng nghĩ sau này sẽ như thế nào, nhưng khi người kia ở dưới thân hắn nức nở rên rỉ, lần đầu tiên hắn suy nghĩ rõ ràng như vậy, rất muốn giữ y lại bên người…. Lúc rảnh rỗi nghe y đàn một khúc “Cao sơn lưu thủy”, đùa giỡn với miệng lưỡi bén nhọn của y một chút, hoặc là ở trên giường quấn quít nhau nửa ngày.

Kết quả, hắn chẳng qua chỉ lấy được thân thể y, nhưng tâm của y lại chưa từng chạm đến.

Mạch Ngọc, rốt cuộc trong lòng ngươi đang kiên trì cái gì?

Nửa đường có dừng lại một hai lần, buổi tối lúc ở trong khách điếm nghỉ ngơi, Mạch Ngọc nhiều lần nghe được tiếng bước chân chần chừ đi tới đi lui ngoài cửa, nhưng mỗi lần ra mở cửa, bên ngoài lại không có một bóng người.

Mà khi ngồi trong xe ngựa, bầu không khí lại trầm mặc khiến cho người khác cảm thấy đè nén, mỗi người đều tự ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng quay đầu, liền thấy người kia lúng túng dời tầm mắt, muốn nói cái gì đó, môi khẽ giật giật, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Mạch Ngọc tự nhủ trong lòng, không nên cố chấp như vậy, có lẽ không bao lâu nữa sẽ không còn được gặp lại hắn.

Kết quả là tối hôm đó, Mạch Ngọc chủ động gõ cửa phòng Hoài Vương.

Thanh âm gõ cửa trên hành lang không một bóng người nghe đặc biệt tịch mịch, ở trong trái tim trống trải của y vang vọng tứ phía.

Hoài Vương mở cửa ra, khi thấy y thì kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó nhìn y từ trên xuống dưới một lần.

“Có chuyện gì?”

Mạch Ngọc nắm chặt lấy tay áo, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt vải vóc, nhưng do dự hồi lâu cũng chưa nói ra được một câu. Vốn y đã suy nghĩ kĩ càng, nhưng lúc đối diện với cặp mắt sâu thẳm của hắn, lời định nói đều bị ném lên chín tầng mây.

Y đang suy nghĩ nên cùng hắn nói chuyện một lúc, hay là thẳng thắn một chút, nói với hắn, y là tới… thị tẩm. =))

Mạch Ngọc xiết chặt nắm tay, “Thật xin lỗi, ta nhầm phòng.” Sau đó xoay người, đang muốn rời đi, một lực mạnh mẽ kéo tay y, cửa bị dùng sức đóng lại, sống lưng đụng vào trên cánh cửa đau rát.

Hoài Vương nắm lấy cằm y, bức bách y nhìn hắn, “Nhầm phòng? Đi nhầm phòng lại còn gõ cửa?” Khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười, “Ngươi đây là muốn câu dẫn bản vương?”

Mạch Ngọc chuyển tầm mắt sang chỗ khác, rơi vào cửa sổ khắc hoa sơ sài sau lưng Hoài Vương, ánh trăng nhàn nhạt, khắc ngạo mai tàn tuyết…. (tuyết đọng trên cây mai)

“Đúng….” Ma xui quỷ khiến đáp lại, sau đó tầm mắt quay lại trên mặt Hoài Vương, khóe miệng khẽ cong, “Vương gia vẫn đang giận ta?”

Hoài Vương khẽ mắng một câu ‘đáng chết’, sau đó hung hăng phong bế môi y.

Người này…. Luôn chỉ cần tùy tiện vài ba lời liền quấy nhiễu tâm tư hắn, toàn bộ tâm của hắn sẽ xoay quanh y, sẽ bởi một câu nói của y mà dấy lên dục vọng.

Hai người dây dưa ngã trên giường, kết quả chính là một trận lộn xộn long trời lở đất.

“Luôn miệng nói không cần sủng ái của bản vương….” Hoài Vương dưới eo dùng sức, đem toàn bộ của hắn chôn vào trong cơ thể ấm nóng chặt chẽ của y, “Nửa đêm lại chạy tới câu dẫn bản vương….” Luật động mãnh liệt cho hả giận, thô bạo đem thân thể y đỉnh đến chao đảo.

Hắn đã sớm suy nghĩ xong, phải hảo hảo phạt y, xem y lần sau còn dám chống đối hắn nữa không, xem y lần sau còn dám bày ra khuôn mặt lạnh lùng với hắn nữa không, xem y lần sau…. còn không phân biệt được lời nói thật giả nữa không.

Ban đầu Mạch Ngọc còn ngoan ngoãn chịu đựng hắn hung ác rong ruổi ở trên người mình, nhưng người nọ tựa hồ có tinh lực vô tận, đem y lăn qua lộn lại, dày vò không ngừng, đến cuối cùng không chịu nổi phải khàn giọng nghẹn ngào. Sau đó đắc ý phát hiện tựa hồ cách này rất có tác dụng với kẻ đang đè phía trên y, động tác chậm lại một chút, lời nói ôn hòa nhẹ nhàng dỗ dành, y cười thầm trong bụng, càng để mặc cho nước mắt chảy xuống.

“Ngươi nói xem, làm nam sủng của bản vương có gì không tốt?” Vốn đang chuẩn bị khi dễ y một chút nữa, nhưng lại thực sự không đành lòng nhìn y khóc thê thảm như thế, liền tận lực khiến cho cả hai cùng đạt cao trào, sau đó ôm y từ từ hưởng thụ dư âm sau khi cao trào.

Mạch Ngọc không lên tiếng, sợi tóc tán loạn trên da thịt trắng nõn, che đi từng điểm hồng ngân, khiến cho người khác không nhịn được phỏng đoán chuyện tình kịch liệt lúc trước.

Thấy y không lên tiếng, Hoài Vương đổi tư thế ôm, đưa tay ra, đếm cho y nghe từng thứ, “Bản vương anh tuấn tiêu sái, gia tài phong phú, đang lúc khỏe mạnh, lại không có chính phi, thiếp thất cũng chỉ có một hai người, tùy thời đều có thể đuổi đi, bách tính bình dân còn có thể lấy tiểu thiếp, người như bản vương ngươi đi đâu tìm đây?”

Mạch Ngọc gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu, “Nếu ngươi muốn đem ta tặng cho người khác, cũng không cần quan tâm những thứ này….”

“Ai nói ta muốn đem ngươi tặng người khác?” Mạch Ngọc ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, Hoài Vương đạt được ý đồ, vui vẻ nói, “Bản vương chỉ nói là thấy hứng thú với khối huyết ngọc tổ truyền của Giang Châu Tri phủ, cũng chỉ nói nghe đồn hắn thích nam nhân tướng mạo tuấn tú, nhưng bản vương lúc nào nói là đem ngươi tặng cho người khác?” Nói xong, nhéo mũi y, “Miệng ngươi sắc bén cỡ nào a, cũng chỉ có bản vương độ lượng như vậy mới có thể chịu được, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn ở lại bên người bản vương, tránh lại đi đắc tội người khác.”
Bình Luận (0)
Comment