Công Tử Vô Song

Chương 29

Trà nghệ này là học từ Phong Nhược Trần, Phong Nhược Trần từng không chỉ một lần khen y có ngộ tính, đôi tay chuyên đánh đàn so với người khác càng thêm linh hoạt, tuy không sánh bằng tay nghề thuần thục luyện từ nhỏ của Phong Nhược Trần, nhưng một tay trà nghệ này cũng đã rất tốt.

Nước mưa dọc theo mái hiên không ngừng chảy xuống tựa rèm châu, hương trà phiêu dật, tiếng đàn thản nhiên, Tống Dao tay cầm chén trà chỉ cảm thấy như một giấc mộng.

Một người tâm cao khí ngạo lại tài hoa xuất chúng đến vậy, đáng lẽ không nên bị giam cầm bên cạnh một kẻ như thế, y vốn nên đến nơi càng tốt hơn, nhận được đối đãi càng tốt hơn…

Khẽ nhấp một ngụm trà, thanh thuần ngọt lành, trong miệng còn lưu hương, Tống Dao nheo mắt, tầm nhìn rơi vào trên người đang đánh đàn, nếu có tri kỷ như vậy, nhân sinh sẽ chẳng còn gì hối tiếc đi?

Nhưng Mạch Ngọc lại chỉ tự chìm đắm trong tiếng đàn, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt khâm phục mến mộ của đối phương, hương trà thơm ngát tỏa ra, mưa rơi hiu quạnh, khiến người sinh ảo giác, tưởng như đang quay lại đình giữa hồ ở Khởi Hương Các, cùng Phong Nhược Trần nâng ly đối ẩm đàm luận thế sự.

Tâm tư càng bay càng xa, rất nhiều chuyện cũ từng chút hiện lên, rõ ràng trước mắt.

Cùng Phong Nhược Trần quen biết, thiếu niên phong lưu, nho nhã khiêm tốn khiến y ghi khắc trong tâm, một chén Vũ Tiền*, một khúc Y Lan, bao lần thân thiết đàm luận, đèn sáng không ngừng suốt đêm dài… Khi đó thực sự cho rằng, đời này đã định là buộc cùng một chỗ với người kia, dẫu y vẫn nói rằng, y hiểu rõ sự bảo hộ lúc này của hắn, tương lai nhất định báo đáp. Hắn không phải là không nhớ rõ, chỉ là đối với hắn mà nói, tương lai còn rất dài rất dài.

Đông đi xuân đến, hoa lìa cành cũ, trà mới uống hết đợt này lại đợt khác, mà người năm đó mang một chén Vũ Tiền ủ ấm tâm y, khiến y dõi mắt trông mong lòng luôn tưởng niệm, trong lòng lại có kẻ khác. Sẽ chẳng tấu Y Lan, sẽ chẳng lại đợi chờ, mãi cho đến khi bước vào chốn tường cao viện sâu này, đi tới bên cạnh một người khác.

Còn chưa quen biết, y đã là người của hắn, còn chưa thấy mặt, hắn đã tặng y danh cầm “Độc U”.

Y ở trong đầu miêu tả dáng vẻ người kia rất nhiều lần, tưởng tượng xem hắn là một người như thế nào. Những trân bảo hiếm lạ trong phủ kia, y đều cẩn thận quan sát một lượt, vừa đánh giá vừa đoán cảnh tượng sau khi hắn hao hết tâm tư thu được vào tay, sắc mặt vui vẻ lúc đặt trong tay thưởng thức. Dáng vẻ đắc ý đó, dáng vẻ yêu thích đó, tựa như thịt đầu tim, ngọc trong tay… Chỉ là mỗi khi nghĩ đến đây, y sẽ thấy nản lòng, sau đó lặng lẽ trở lại Nhã Cư của mình.

Cạnh Nhã Cư chất đầy những thứ lễ vật kẻ khác tặng kia, cùng là kỳ trân, cùng là thiên hạ vô song, nhưng người kia ngay cả liếc cũng không liếc lấy một cái.

Nghĩ đến điều này, sinh lòng cảm khái, không nhịn được khẽ hát theo khúc đàn.

Tập tập cốc phong, dĩ âm dĩ vũ;

Chi tử ô quy, viễn tống ô dã,

Hà bỉ thương thiên, bất đắc kì sở…**

Tiếng hát thanh linh, cầm khúc uyển chuyển lưu luyến, Tống Dao tay cầm chén trà nghe đến xuất thần.

Đã từng cho rằng đời này bản thân cứ thế mà trôi qua, nhưng thế sự trêu người.

Đêm ấy, bên tường viện, trùng hợp như vậy, lại tựa như đã sớm an bài, vị Vương gia kiệt ngạo bất tuân cao cao tại thượng kia, chính cái dáng vẻ ngang ngược ấy lại xông vào tâm y, cũng chính ánh mắt đêm đó, vừa mới ngẩng đầu, liền rơi vào tầm mắt…

Tranh! Dây đàn đứt đoạn.

Ngón tay nhói đau kích thích tinh thần y, ngay sau đó, tay y nằm trong một đôi tay dày rộng đôn hậu.

“Không sao chứ?” Tống Dao hỏi, không đợi y trả lời đã cúi xuống hút vết thương của y.

“Tống…?” Cử chỉ quá mức thân mật khiến Mạch Ngọc sững sờ, nghẹn lời.

Cảm giác ấm áp mềm mại trong miệng đối phương bỗng làm y nhớ tới lúc ở trên giường, Hoài Vương luôn làm mấy chuyện kia với y, liếm ngón tay của y, có lúc là nơi đó… lại so với kĩ xảo an ủi càng làm y thấy hưng phấn, mà mỗi khi như vậy, lời xấu hổ đến đâu y cũng dám nói, tư thế lớn mật đến đâu y cũng dám làm, sau đó thân thể chặt chẽ kết hợp với nhau, hoặc là bị luật động kịch liệt của hắn một lần lại một lần đưa lên đỉnh cao.

Một thoáng thất thần, lại quên mất người trước mắt là Tống Dao, một bóng đen phủ xuống đầu y, Mạch Ngọc quay đầu.

Ba!

Một bàn tay bay đến, Mạch Ngọc bị tát tối cả mắt ngã trên ghế đá. Trong miệng lan ra vị tanh nồng, trên mặt đau đớn bỏng rát. Ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phẫn nộ của Hoài Vương.

Nội tâm Mạch Ngọc sửng sốt, hắn trở về lúc nào? Chính mình thật sự không hề hay biết…

“Tiện nhân!” Hoài Vương ném lại những lời này, vung ống tay áo, nổi giận đùng đùng sải bước bỏ đi.

“Vương gia!”

Tống Dao đang định đuổi theo giải thích, bị Mạch Ngọc ngăn lại.

Tống Dao nhìn y khó hiểu, lại thấy y khẽ lắc đầu, sau đó rũ mắt, “Hảo ý của Tống đại nhân Mạch Ngọc tâm lĩnh, chỉ là bên phía Vương gia Tống đại nhân ra mặt không tiện, cứ để ta đi được rồi.” vừa nói vừa phủi phủi bụi bẩn trên vạt áo, khom người thi lễ với Tống Dao, sau đó liền xoay người đi mất. Trà trên bàn sớm đã lạnh, cảm giác da thịt tiếp xúc còn lưu trên đầu ngón tay, nhìn bóng lưng rời đi của người nọ, Tống Dao giơ tay lên, ngón tay nắm vào khoảng không, lại chẳng biết muốn bắt được cái gì.

—————————————————————-
Bình Luận (0)
Comment