Hoài Vương thoáng chốc ngẩn người, Thường Thanh ở phía sau mặt càng trắng bệch, vội vàng bước lên phía trước, lấy từ trong tay áo mấy viên mồi đút cho chim kia ăn:
“Nổi điên trước mặt vương gia làm gì? Nói một câu ra hồn xem nào?”
Chim được ăn liền dài cổ kêu lại một câu:
“Chim ngu!”
Sau đó mô phỏng theo đâu ra đấy:
“Đồ hao tài tốn của! Chính nhà ngươi mới không được chủ nhân cưng chiều!”
Tiếp theo xòe cánh giống như sung sướng lắm nói liền một câu dài:
“Chim ngu xứng với Nhàn Vương! Chim ngu xứng với Nhàn Vương!”
Cả khuôn mặt Hoài Vương cũng tái rồi:
“Đây là chuyện gì?”
“Vương gia thứ tội!”
Sắc mặt Thường Thanh trắng bệch như tờ giấy dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán, “Lão nô chắc chắn sẽ tra rõ việc này, nghiêm khắc tra hỏi, đem kẻ làm hư chim Bát Ca trừng phạt nghiêm khắc.”
“Bỏ đi!”
Hoài Vương vung ống tay áo, tức giận trên mặt chưa hết, nhưng nghe giọng nói cũng đã khôi phục trầm tĩnh:
“Không đáng vì súc sinh kia mà làm loạn lên… Huống hồ, nó cũng nói không sai.”
Dứt lời, một mình đi vào trong vườn.
Thường Thanh thở phào một cái, lập tức giận giữ trừng mắt nhìn con chim, vung lên tay áo dọa đánh, ai biết chim kia lại xòe cánh vui vẻ:
“Đầu gỗ! Đầu gỗ!”
Nghe được chim kia học vẹt, Hoài Vương nghĩ tới Thường quản gia bình thường dáng vẻ cứng nhắc quy củ, hình ảnh quả thực rất giống, cuối cùng nở nụ cười.
Trời quang rực rỡ, một tiếng đàn vang lên, nước chảy quanh co, giống như chìm vào suối sâu, lại tựa gió xen vào rừng thông, trôi chảy thanh nhã. Sau đó bởi vì kéo dài mà khẩn trương, từ thấp đến cao.
Lúc chậm thì như suối chảy róc rách dưới khe, lộ ra trăng sáng, trầm bổng du dương, lúc khẩn trương lại như người trước khi lâm trận, thiên quân vạn mã, khí thế tựa hồng thủy, tiếng đàn quanh quẩn, như hoa mai lặng yên nở rộ, tiếng đàn véo von, lại vừa giống như tiếng hạc trên bầu trời vạn dặm vút thẳng lên chín tầng mây.
Hoài Vương đi tới, không tự chủ được dừng bước.
Tiếng đàn tranh, thanh âm lạnh lùng, ung dung thập tâm. Một khúc ‘Hành vân lưu thủy’ uyển chuyển mềm mại, sau đó lại như nước chảy cuồn cuộn mà biến mất ở không trung.
Hoài Vương đắm chìm trong tiếng đàn, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, gật đầu tán thưởng, sau đó hỏi Thường Thanh: “Đây là vị linh nhân nào vậy? Rốt cuộc là luyện kiểu gì mới được một tay cầm nghệ tuyệt hảo thế này? Bản vương từ trước đến giờ lại không biết.”
“Hồi Vương gia, người này không phải linh nhân trong phủ.”
Thường Thanh bước lên phía trước, ngón tay chỉ nơi sâu nhất trong vương phủ:
“Vị kia là Mạch Ngọc công tử do Phong lão gia ở Đạn Khúc đưa tới. Vương gia ngài nhớ không, khi lão nô bẩm báo nói Mạch Ngọc công tử muốn một cây cầm, ngài liền đem ‘Độc U’ thưởng cho y.”
Hoài Vương nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, “Thật ra bản vương nhớ không rõ lắm… Y tới đây bao lâu rồi?”
“Khoảng chừng hơn nửa năm.”
Thường Thanh thức thời hỏi, “Đêm nay không phải là muốn y…?”
Hoài Vương khoát tay áo, quay đầu bỏ đi.
Nhớ tới Vô Song công tử, nguyên là mưu gia Phong gia Phong Nhược Trần vì bị Diêm Thiết Ti giữ lại một trăm hai mươi thuyền trà mà tự mình đến đây xin giúp đỡ đưa lên thù lễ.
Trước kia cũng có người đưa tới vũ cơ và linh nhân, thế nhưng dâng một nam quan cho hắn chính là lần đầu, gì mà công tử ‘Vô Song’, gì mà tài sắc song tuyệt, cầm nghệ bậc nhất, nói cho cùng cũng chỉ là một nam kĩ nghìn người đè vạn người cưỡi.
Hắn là thân huynh cửa đương kim hoàng thượng, dòng dõi cao quý, sao có thể chạm vào loại ngươi như vậy?
Sở dĩ đưa đến nơi này, phủ Hoài Vương nuôi thêm một kẻ hàn rỗi cũng không phải không nuôi nổi. Sau đó bèn để y ở đây, gác lại hơn nửa năm chính hắn cũng quên luôn chuyện này.Ban đêm, trong Hoài Vương phủ một mảnh im ắng rét lạnh.
Hoài Vương đọc sách dưới đèn, bất giác buồn ngủ, vì vậy đứng dậy ở trong sân tùy ý tản bộ, vô tình đi đến chỗ sâu nhất trong vương phủ, đi lên phía trước nữa chính là gian nhà để vật những người khác dâng đến, nhìn xa xa, trong đó có một gian còn để đèn, lúc sáng lúc tối.
Thế nên, khúc đàn ban ngày nghe được liền tự động vang trong đầu. Tiếng đàn du dương lại ẩn hàm một nỗi buồn vô cớ, muốn đem tiếng lòng mà gửi gắm vào khúc nhạc.
‘‘Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song…”
Hoài Vương khẽ thì thầm một câu, chính là lời nói thế nhân ám dụ công tử vô song Mạch Ngọc.
“Rầm!”
Đúng lúc này, Hoài Vương nghe được thanh âm nhánh cây rung động cách đó không xa. Không biết là bên trong hay bên ngoài tường.
Hoài Vương cảnh giác xoay người nhìn đầu bờ tường bên kia, thế nhưng chỗ đó lần nữa không có động tĩnh. Nghĩ thầm chắc là con chuột nào đó đi kiếm ăn đêm.
Đang muốn quay người, đột nhiên sợ hãi thấy bên ngoài đầu bờ tường có cái gì đen xì nhảy qua, xông thẳng đến chỗ hắn.
Hoài Vương không kịp tránh, bị thứ kia đập trúng ót.
Một tiếng vang lên, ngược lại mềm nhũn không đau lắm. Thứ trên mặt đất nhìn giống như một bao vải, Hoài Vương nhặt thứ kia từ dưới đất lên, mở ra, bên trong là mấy bọc giấy, lại mở ra, nhỏ nhỏ lộn xộn, lấy một chút cho lên mũi ngửi, thì ra là lá trà.
Buồn bực nhìn bên đó. Tường bao lại vang lên một trận âm thanh, Hoài Vương nghĩ lại có thứ gì muốn bay vào, chính là không nghĩ tới lần này là một bóng trắng leo lên bờ tường, bóng trắng đứng vững ở trên đó rồi dáng người mở ra tư thế nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Hoài Vương sửng sốt. Thích khách? Hay là… quỷ?
Bóng dáng từ trên đầu tường xơi xuống đất, sau đó giống như đang tìm cái gì.
Trong tay Hoài Vương vẫn còn đang cầm bọc vải kia, nhỏ giọng đi tới:
“Người nào?”
Đối phương giật mình, chợt nghiêng đầu, sương đọng lại ánh trăng, trong vắt mỏng manh, hé ra dung nhan tuyệt mỹ như tiên, chính là người gọi “Vô Song” kia sao?
Hết chương 3