Công Tử Vô Song

Chương 33

Đêm đến, Mạch Ngọc mang theo một bầu rượu đi tìm Tống Dao.

Tống Dao đang xem công văn, nghe y nói rằng không ngủ được bỗng nổi hứng uống rượu, thế là cũng chẳng đề phòng gì, buông chuyện đang làm trong tay xuống cùng y đối ẩm, chỉ chốc lát đã gục trên bàn ngủ đến chẳng biết trời trăng gì. Thấy hắn trúng thuốc mê như mong muốn, tâm tình của Mạch Ngọc có chút phức tạp.

Phủ của Tống Dao không có hạ nhân gì cả, Mạch Ngọc giơ đèn đi tới thư phòng, soi bốn phía một vòng, tìm được bức tranh đó rồi nhấc lên, quả nhiên đúng như tất cả những gì tờ giấy kia viết, phía sau là một ngăn ngầm.

Từ trong ngăn ngầm lấy ra quyển sổ đó, Mạch Ngọc đặt ngọn nến trên bàn, ngay trước ánh nến le lói lật vài tờ, thế nhưng…

Một mảnh trắng xóa!

Bang!

Cửa thư phòng bất chợt bị đẩy ra, người giơ đuốc kẻ cầm đao lũ lượt xông vào, Mạch Ngọc cầm quyển sổ trống không lui về sau hai bước, những kẻ xông vào đó trông không giống như người của nha phủ, mà đi sau cùng ── là Tống Dao!

“Ngươi!” Mạch Ngọc hơi kinh ngạc, chẳng phải hắn đã…

Vẻ mặt Tống Dao vẫn bình thản: “Có phải ngươi đang nghĩ, rõ ràng ta đã hôn mê rồi, tại sao còn có thể đứng ở nơi này?” Hắn cười nhạt: “Bởi vì mảnh giấy và gói thuốc kia là ta sắp xếp người giao cho ngươi, ta chỉ lo lắng nên muốn thăm dò một chút, không ngờ rằng… Tất cả những gì ngươi đang làm chỉ là diễn trò.”

Mạch Ngọc chỉ luống cuống trong chớp mắt, sau đó lập tức bình tĩnh lại: “Tống đại nhân, ngươi nói ta đang diễn trò, chính ngươi chẳng lẽ không phải ư?” Thấy Tống Dao không đáp, Mạch Ngọc liền hỏi: “Tống đại nhân bắt đầu hoài nghi ta từ khi nào?”

Tống Dao nói: “Chính là mấy ngày này, lúc ta đang thẩm duyệt văn kiện từ các nơi đột nhiên nghĩ đến, dựa theo quy trình thì vụ án của Chu Hữu Kim hẳn là sẽ chuyển đến chỗ ta rồi lại do ta nộp lên Tam Ti. Nghĩ là Hoài Vương sợ ta sẽ vì tình riêng mà làm trái phép công bỏ qua cho hắn nên trực tiếp để Đỗ Vũ Du nhận án, nhưng Đỗ Vũ Du là Công bộ thị lang, từ đâu mà có quyền lực và trách nhiệm để giải quyết chuyện của Tam Ti… Vừa nghĩ như thế sẽ hiểu tất cả chỉ là một kế hoạch được tính sẵn từ lâu, nếu không… Đỗ Vũ Du cùng cái tên ngự tiền thị vệ kia sao mà chạy đến nhanh như vậy? Lại còn có quyền lực lớn đến thế, lập tức đem tiền tài tịch thu được bổ sung vào công quỹ để dùng làm quỹ tu sửa.”

Mạch Ngọc nhớ tới lời Hoài Vương nói lúc đó, vì cứu y từ trong tay Chu Hữu Kim nên mạo hiểm động vào quân cờ Chu Hữu Kim này, nghĩ đến khi ở trong miếu, hắn nói muốn để người hộ tống mình hồi kinh trước, có lẽ đã dự liệu được chuyện này sẽ bị vạch trần, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

“Tống đại nhân, ngươi có từng quên lời ngươi đã nói với ta vào ban ngày? “Làm quan vạn sự dân đứng đầu, giang sơn vững chắc, bách tính an khang, là gốc rễ của kẻ làm quan”, bây giờ nước chín dòng tràn bờ, lũ lụt liên tục, mà Tống đại nhân lại âm thầm cắt xén tiền tu sửa, mặc dân chúng trong cảnh nước sôi lửa bỏng cũng chẳng để ý, lẽ nào như vậy vẫn là “dân hàng đầu”? Vẫn là “gốc làm quan”?”

Đối mặt với sự chất vấn của Mạch Ngọc, Tống Dao vẫn bình tĩnh như cũ: “Ta cũng biết làm như vậy sẽ khiến dân chúng lầm than, nhưng chỉ có thể nói, ngươi và ta ai vì chủ nấy, việc ai nấy làm, Tấn vương có ơn tri ngộ với tại hạ, tại hạ tất nhiên báo đáp tựa sông.”

“Tống đại nhân, ngươi yêu dân như con, làm quan thanh liêm, Tấn vương chỉ đang lợi dụng ngươi để một lòng mưu đồ, nếu ngươi thật sự giúp hắn có được giang sơn, hắn còn có thể giữ lại kẻ đồng lõa như ngươi bên người để ngày đêm canh cánh sao?”

Nghe vậy, Tống Dao giật mình sửng sốt một chút, tùy tiện đáp: “Cứ cho là như vậy, ngươi lợi dụng sự đồng tình và tôn trọng của ta để tiếp cận ta, vì Hoài Vương của ngươi mà làm việc, trong mắt ta thì cũng đê tiện bỉ ổi như nhau.” Nói đến đây, trên mặt Tống Dao đã lộ vẻ giận dữ, mình đối xử với y như vậy, kết quả từ đầu đến đuôi cũng chỉ là một âm mưu, gì mà gió mát nhà tre, chơi cờ đánh đàn, chẳng qua chỉ là tự mình vọng tưởng.

“Người đâu!” Mệnh lên ban xuống: “Bắt lấy hắn!” Mấy tên thị vệ kia nắm chặt đao trong tay, ép sát về phía Mạch Ngọc.

Đúng lúc này, đột nhiên có người phá cửa sổ xông vào, là Hoài Nhị cùng Hoài Thất.

“Thất, ngươi hộ tống công tử ra ngoài, nơi này giao cho ta.”

Hoài Thất gật đầu, túm lấy cánh tay Mạch Ngọc lật người từ cửa sổ lao ra, phía sau truyền đến thanh âm đánh nhau. Hoài Thất kéo y chạy thẳng một mạch như điên trên hành lang, lại thấy cách đó không xa có mấy đốm sáng đang tiến về phía này.

“Ở đây toàn là thủ hạ của Tấn Vương, thuộc hạ dụ bọn họ về phía cửa sau, mời công tử đi từ cửa hông ra ngoài.” Hoài Thất nói xong thì chớp mắt bóng người đã biến mất giữa không trung.

Tiếng người ầm ỹ ở xa xa, có kẻ đang hô: “Ở đây!” “Mau đuổi theo!”

Trời lại bắt đầu đổ mưa, từng đám mây vừa dày vừa nặng chồng chất lên nhau, tiếng sấm vang rền, vô cùng dọa người.

Mạch Ngọc đi từ cửa hông ra ngoài, nhất thời lại không biết nên đi đâu, mới thấy tiếng vó ngựa đạp bên tai, còn chưa kịp quay đầu đã bị người ôm eo kéo lên ngựa.

“Thả…” Nửa câu sau bị chôn vùi trong môi lưỡi quấn quýt dây dưa, khí tức quen thuộc khiến cho trái tim vừa mới còn hoảng hốt lơ lửng không biết làm sao của y hơi hơi bình tĩnh lại.

Nụ hôn say mê mang theo chút răn đe, sau đó lưu luyến rời ra.

“Sau này không cho phép đàn “Y Lan”, cũng không cho phép nghĩ đến tên gian thương họ Phong kia nữa, lại càng không cho phép…” Hoài Vương tàn bạo nói một loạt, Mạch Ngọc hơi ngu ngơ mà nhìn hắn, thế là Hoài Vương lại cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi sưng đỏ của y một cái: “Lần sau mà bản vương lại không khống chế được tâm tình đánh ngươi, ngươi cứ đánh lại… Không được lại tự dằn vặt bản thân, ngươi khó chịu, bản vương càng khó chịu hơn.” Vừa nói vừa vung roi giục ngựa, chạy một mạch như điên trong màn mưa: “Trong thành toàn là người của Tấn Vương, nhân mã của bản vương đều đang đợi ở ngoài thành, chỉ khi nào tập hợp cùng bọn họ mới tính là an toàn.”

Mạch Ngọc bị giam trong vòng tay của Hoài Vương, gió rít mang theo giọt mưa to như hạt đậu tạt trên mặt lại không thấy lạnh chút nào, ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt tuấn dật tựa điêu khắc cùng mi mày xếch lên như bay của Hoài Vương, trên đó có vài phần kiệt ngạo, vài phần cường thế, còn có chút mềm mại mà chỉ mình mới cảm nhận được, bất giác chợt cười khẽ, giả vờ ôm Hoài Vương.

“Thực ra, lúc đàn “Y Lan”, người trong lòng nghĩ đến… Là Vương gia…”

Hoài Vương giật mình chợt kéo cương, tuy trên lưng chở hai người, con ngựa kia vẫn lồng hai vó trước lên, ngửa đầu hí dài. Hoài Vương đột nhiên dừng ngựa lại, thứ nhất là vì Mạch Ngọc, thứ hai là phía trước có tiếng vó ngựa đạp trên mặt đường, bước quá vũng nước tựa như nổi trống.

“Món nợ này… Sau này bản vương chậm rãi tính với ngươi!” Giật dây cương quay ngựa lại: “Xem ra lần này lão Lục bất chấp tất cả rồi, Mạch Ngọc, nắm chặt!”

“Giá!”

Hoài Vương thay đổi tuyến đường, ven theo đê sông giục ngựa chạy một mạch như điên, trên mặt sông nước cuồn cuộn tràn qua cả bờ đê, mà truy binh đằng sau lại bám sát không buông, càng ngày càng gần. Thân thể hai người kề sát vào nhau, Mạch Ngọc cảm nhận rất rõ nhịp tim của Hoài Vương, trầm ổn có lực, xuyên qua nơi hai người tiếp xúc cho dù bị vải vóc ngăn cách cũng cảm nhận được vô cùng rõ ràng.

Bỗng cảm thấy, từ sau khi mình gặp được hắn, sinh mệnh giống như có một vết rách, sau đó tất cả mọi thứ đều cuồn cuộn không ngừng lao về phía hắn…

Lúc này, một cơn sóng to lao tới, bỗng nghe được đê sông nổ “ầm”, nước sông phá tan con đê, không còn khống chế mà tràn vào.

“Cẩn thận!”

Hoài Vương gào lên một tiếng sau đó ôm y thật chặt, cũng ngay lúc đó, nước sông điên cuồng tràn vào cuốn lấy bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment