Couple 50

Chương 15

Mặc dù tôi hiểu ý hắn nói, nhưng chỉ hằn học nhìn hắn chứ không nói lời nào.

- Ồ? – Nụ cười của An Vũ Phong càng sâu hơn, - Bạch Tô Cơ, từ lúc nào cô trở nên bình tĩnh như vậy?

- Hừ.

Tôi ưỡn ngực lên, hất cao cằm:

- Khi đối diện với những gã thích ra vẻ và vô liêm sỉ.

- Ha ha ha…

Nhưng những lời mắng chửi bực bội của tôi chỉ khiến An Vũ Phong cười lớn.

Bỗng dưng hắn đưa tay ra, chỉ vào đầu mình, khẽ nhướng mày lên:

- Bạch Tô Cơ, tôi rất hy vọng cô dẫn dắt đám “Tiểu Bạch” của mình tạo ra cái gọi là kỳ tích.

Lúc nói tới hai chữ “kỳ tích”, hắn còn cố ý kéo dài và nhấn mạnh hơn.

- Mọi người có suy nghĩ gì về bài diễn thuyết của bạn vừa rồi?

Từ đằng xa vọng lại tiếng của sir Chung. Nhưng ở bên này, lửa giận của tôi đang bốc lên ngùn ngụt.

Sự bình tĩnh vừa nãy đã biến mất, tôi giận dữ nhìn An Vũ Phong, chì chiết:

- Anh là gã khốn nạn nhất thế giới này.

- Anh là gã khốn nạn nhất thế giới này… khốn nạn nhất… thế giới… này.

Chuyện gì thế này, tại sao giọng nói của tôi lại vang to như vậy?

Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người tôi, còn một chiếc micro không dây đang được đặt dưới cằm tôi.

- …

Sir Chung nghiêm khắc nhìn tôi, run rẩy rút bàn tay cầm micro về, cuối cùng chán nản nói:

- Vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn, bây giờ chúng ta cùng nghe bạn Bạch Tô Cơ nói…

Trời ơi, mất mặt quá!

Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, quay lườm An Vũ Phong một cái, rồi mặt dày đứng lên hướng về phía mọi người.

- Mọi cô gái trên thế giới này đều mơ có một ngày được gặp bạch mã hoàng tử của riêng mình. Tôi, Bạch Tô Cơ tới từ Học viện Thời trang Thiên Trạch sẽ thành lập “Câu lạc bộ tình yêu Tiểu Bạch”, giúp đỡ những bạn đang có giấc mộng tình yêu được hoàn thành tâm nguyện của mình.

- Câu lạc bộ tình yêu Tiểu Bạch?

- Giấc mộng tình yêu?

Lời nói của tôi vừa dứt đã dậy lên những tiếng bàn tán xôn xao. Mọi người chụm đầu vào nhau, sắc mặt để lộ vẻ khó tin.

Sao vậy? Lẽ nào thành lập “Câu lạc bộ tình yêu Tiểu Bạch” khiến mọi người ngạc nhiên thế sao?

Chẳng phải chỉ là thành lập một câu lạc bộ thôi sao? Phản ứng của mọi người hình như là hơi thái quá.

Đúng vào lúc tôi đứng đó một cách khó hiểu…

- E hèm…

Trong loa vang lên tiếng lấy giọng, ngay sau đó giọng của sir Chung vang khắp căn phòng.

- Bạch Tô Cơ, suy nghĩ của em rất hay, chỉ có điều…

Sắc mặt của sir Chung thoáng cứng lại, nhưng thời nói của thầy còn chưa xong, đột nhiên, bốp, bốp, bốp…

Từ bên dưới vang lên một tiếng vỗ tay chậm rãi nhưng rõ ràng.

Tôi quay ra nhìn, vẫn là âm hồn không tan An Vũ Phong. Hắn vừa vỗ tay, vừa cười cười và giơ biểu tượng chữ V về phía tôi.

Rồi tôi thấy An Vũ Phong lại nhướng lông mày lên, khẽ nhếch khóe miệng, đôi mắt đen láy lại sáng lên nụ cười gian tà, chầm chậm nói:

- Sir Chung, giờ có thể cho em phát biểu không?

- Em… Em An Vũ Phong của nước Chanel?

Sir Chung thoáng giật mình, nhưng rồi đảo mắt nhanh, có phần hơi cung kính:

- Đương nhiên là được, xin mời!

Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy đôi mắt của An Vũ Phong lúc vô tình, lúc cố ý hướng về phía tôi, khiến tôi không tự chủ được, có chút hoảng loạn.

Tôi quay đầu đi, không muốn phải nhìn mặt hắn, nhưng giọng nói của hắn vẫn vang tới tai tôi.

- Tôi cảm thấy mục tiêu của bạn Bạch Tô Cơ hoàn toàn không thể thành hiện thực. Nếu có thể thực hiện, vậy thì chắc chắn có thể được gọi là kỳ tích. Còn tôi… có thể thành lập Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim để giúp bạn Bạch Tô Cơ hoàn thành ước mơ của mình, để bạn ấy không cảm thấy hối tiếc.

- An Vũ Phong, anh…

Tôi giận dữ đứng lên, nhưng nụ cười nguy hiểm của An Vũ Phong vẫn điềm tĩnh nở trên môi, đôi mắt sâu của hắn lại nheo lại theo thói quen, nhìn tôi chăm chú.

Hắn dương dương tự đắc nói:

- Sao hả, bạn Bạch Tô Cơ, bạn thấy không khỏe sao?

Đáng ghét, sao hắn có thể giả tạo như vậy trước chỗ đông người?

- Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?

An Vũ Phong mỉm cười, không lên tiếng nhưng lại nhìn tôi một hồi lâu bằng ánh mắt sâu và nhiều ý nghĩa.

Trong phút chốc, tôi cảm thấy nhịp đập của tim mình nhanh lên một cách kỳ lạ.

Vù…

Không biết có cơn gió từ chỗ nào thổi tới, mái tóc dài đen của An Vũ Phong khẽ bay lên, dường như cơn gió có thể thổi rách khuôn mặt trắng như sữa của hắn. Mặc dù bây giờ đã là ban đêm, nhưng cả người hắn vẫn tắm trong ánh sáng của màu vàng rực rỡ…

- A… An Vũ Phong đẹp trai quá.

- Trời ơi! Xin hãy để cho phút giây này dừng lại mãi mãi.
Bình Luận (0)
Comment