Tan học về nhà, cô cố tỏ ra bình thường, tự động vào bếp nấu cơm, sau chuyện lần trước cô có chút sợ Bảo An rồi. Nấu cơm xong xuôi, cô gọi:
“Bảo An, vào ăn cơm đi.”
Nói rồi ngồi vào bàn cúi đầu ăn, hồn đã sớm treo ngược cành cây. Đang ăn, lại nghe Bảo An gọi, cô ngơ ngác:
“Em gọi chị?”
“Chị nghĩ gì mà em gọi mấy lần chị mới nghe thế hả?” Bảo An bất mãn
“ À... Chị đang nghĩ... xem ngày mai có bài tập gì không đó mà. Mà em gọi chị làm gì?”
Bảo An chỉ chỉ đĩa rau: “Chị xào rau hay kho vậy?” rồi chỉ đĩa thịt: “Thịt kho mà chẳng khác gì nấu chè, chị xác định chị đang nấu cho em ăn à?” giờ cô mới để ý thấy Bảo An đã đặt chén đũa xuống bàn từ bao giờ, cô ấp úng:
“Thế... thế sao?”
“Lại có ai chọc gì chị à?" Bảo An khoanh tay lại trước ngực, nói
Cô nhỏ giọng:“Đâu có.”
Bảo An nhướng mày nhìn cô, nhàn nhạt nói:“Lại là liên quan đến Dương Tử Lâm?” tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí gần như là khẳng định.
“Em đừng nhắc đến cậu ấy nữa.”
“Không phải là đã làm lành rồi sao, lại có chuyện gì à?”
Buông chén, cô cũng không ăn nổi nữa:“Cậu ấy có bạn gái rồi.”
“Hắn ta có bạn gái?” Bảo An tỏ thái độ ngạc nhiên hỏi lại một câu như thế rồi không nói gì nữa.
Buổi chiều, Bảo An đi học còn cô ở nhà, ngồi vào bàn học bài nhưng cô không cách nào tập trung được. Đang ngồi bần thần thì có tiếng gọi, nghe kĩ thì nhận ra là tiếng của Kiều Dung, cô khó hiểu, cậu ấy tìm cô có chuyện gì thế nhỉ. Mở cửa thì thấy Kiều Dung cùng Dương Tử Lâm đang đứng đó. Không đợi cô nói, Kiều Dung đã nói trước:
“Bọn mình định đi công viên trò chơi, cậu đi chung với bọn mình đi.”
“Mình...” Cô định từ chối, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ mong chờ của Kiều Dung, lời ra miệng lại biến thành: “Đợi mình một lát.” Mặt Kiều Dung hiện rõ vẻ vui mừng:
“Được, bọn mình đợi mà.” Trong lòng cô âm thầm thở dài.
Cô chọn một bộ đồ rất đơn giản, quần jean đen, áo phông trắng, giầy thể thao đen trắng, đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng phấn, trông cô năng động hơn khi đi học rất nhiều.
Lần này Kiều Dung không ngồi xe Dương Tử Lâm mà tự mình đạp xe. Bây giờ cô mới để ý thấy Kiều Dung ăn mặc khá nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần năng động, quần đùi jean xanh, áo trễ vai, khuôn mặt được trang điểm nhẹ càng làm nổi bật gương mặt xinh xắn. Cô nhìn lại mình,... đúng là khác nhau quá nhiều.
Đến công viên ba người gửi xe rồi cùng đi vào. Dương Tử Lâm chịu trách nhiệm xếp hàng mua vé, nhưng lạ là hôm nay cậu ấy không cùng chơi mà chỉ có cô Kiều Dung chơi, Kiều Dung nói rất nhiều, cô cũng không thấy câu nói của cậu ấy có vấn đề gì nhưng mỗi lần Kiều Dung nhắc tới Dương Tử Lâm là cô lại có cảm giác mình là người thứ ba, đang suy nghĩ, cô cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, theo cảm giác nhìn xuống bên dưới thì chẳng thấy ai cả, chỉ có Dương Tử Lâm không biết đang nhìn đi nơi nào.
Chơi liền mấy giờ, cô với Kiều Dung cũng sắp càn quét hết các trò ở công viên rồi, lúc này cô cũng đã cảm thấy có chút mệt, liền đề nghị:
“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi nghỉ một lát đi?” Kiều Dung gật đầu,
“Hai cậu qua ghế đá đằng kia ngồi nghỉ đi, tôi đi mua nước.” Dương Tử Lâm nói
Cô nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, gật gật đầu.
Cô vừa đặt mông ngồi xuống thì nghe Kiều Dung nói một câu không đầu không đuôi:
“Cậu thật may mắn!” Cô khó hiểu hỏi lại:
“Sao cậu lại nói vậy?” Kiều Dung không trả lời mà hỏi lại cô:
“Cậu và Tử Lâm quen nhau bao nhiêu lâu rồi?” Cô thành thật:
“13 năm”
Kiều Dung thở dài:“Mình cũng là 13 năm,nhưng là xa nhau 13 năm.” Cô im lặng nghe Kiều Dung nói tiếp:
“Ngày trước nhà bọn mình ngay cạnh nhà nhau, mình cũng không nhớ mình quen Tử Lâm từ khi nào, chỉ nhớ là ngày ngày bọn mình đều chơi chung rất vui vẻ. Nhưng từ khi cả nhà cậu ấy chuyển đi, thì gần đây bọn mình mới gặp lại nhau.” Cô gật đầu, tỏ vẻ đang nghe, thì ra hai người bọn họ là một cặp thanh mai trúc mã bị chia rẽ. Vậy mà cô chưa từng nghe Dương Tử Lâm nhắc tới. Kiều Dung lại nói:
“Mình vốn dĩ cũng không biết là cậu ấy sống ở đâu, nhưng khi nhà mình chuyển tới đây thì lại một lần nữa trở thành hàng xóm của Tử Lâm, tuy không gần như trước nhưng như vậy mình cũng đã rất vui rồi. Điều này chứng tỏ bọn mình rất có duyên đúng không?” Kiều Dung không nhìn cô tiếp tục nói:
“Lúc đầu mình cũng không nhận ra cậu ấy đâu mà là cậu ấy nhận ra mình trước, lại còn đối xử với mình rất tốt nữa, cậu nói xem, được quan tâm như vậy có cô gái nào mà không rung động đúng không?”
Kiều Dung vừa nói xong thì Dương Tử Lâm cũng quay lại, đưa một chai nước trong tay cho Kiều Dung, lập tức, Kiều Dung nở nụ cười thật tươi:
“Cám ơn cậu, Tử Lâm.”
Dương Tử Lâm cũng cười:“Không cần khách sáo.”
Cậu ấy đưa chai nước còn lại cho cô, nhưng lòng cô bây giờ nặng trĩu không thể nào cười nổi, chỉ nói được hai từ:
“Cảm ơn.”