Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt

Chương 12


“Không được! Giang Triết Viễn! Nếu ông muốn cùng Vĩnh An xuống hoàng tuyền thì cứ quỳ xuống cho ta!”
Ngay lập tức Giang Triết Viễn dừng lại, Mục Dụ kinh ngạc, “Thái tử điện hạ, sao người lại ở đây?”
“Ta không ở đây thì ở đâu?”
Mục Dụ âm thầm chửi rủa đám lính canh phế vật, có mỗi một người mà cũng chẳng trông xong.
“Thái tử điện hạ, nếu ngài hiểu rõ vị trí của mình thì hãy trở về đi.”
Ôn Tề Minh cười gằn: “Mục công công, ta lại hiểu rất rõ là đằng khác.

Thân là thái tử, ta phải bảo vệ bách tính Thịnh Quốc.

Phủ Vĩnh An cũng không ngoại lệ.”
Mục Dụ không đoán được Ôn Tề Minh định làm gì, nhưng lão biết hắn sẽ không dám vạch trần ra kẻ chủ mưu phía sau là Lý thị, là nhà ngoại của hắn, dù sao cũng là mẫu tử tình thâm.
“Không tiếp chỉ cũng được, thánh thượng hôm nay chẳng phải sai ta đem bổng lộc tới, mà là án tử.”
Giang Triết Viễn hiểu điều Ôn Tề Minh nói đã thành sự thật, vội giật lấy chiếu trên tay Mục Dụ để kiểm chứng.

Từng dòng từng chữ ngay ngắn thẳng hàng kết tội Giang Ninh và Vĩnh An phủ.
“Giang Ninh?” Giang Triết Viễn vội nói với Mục Dụ, “Mục công công, nếu thật sự là Giang Minh Nguyệt làm thì đâu có liên quan gì đến Vĩnh An phủ?”
Sắc mặt Ôn Tề Minh tức khắc trầm xuống.

Đến cả Mục Dụ cũng thoáng bất ngờ: “Giang đại tướng quân, ngài có biết mình mới vừa nói gì hay không?”

“Ta nói, nếu đó là tội nghiệt của Giang Minh Nguyệt thì tự hắn gánh chịu, đối với Vĩnh An không hề có nửa điểm liên quan.”
“Giang Triết Viễn, đó là nhi tử của người!” Ôn Tề Minh gầm lên.
Hắn luôn biết Giang Triết Viễn không hề thích Giang Ninh, thậm chí là chán ghét.

Không chỉ Giang Ninh, còn có Giang Tô nữa, tất cả chỉ vì là con của Bạch Hồng Y với ông.
Rốt cuộc Giang Triết Viễn hận Bạch phu nhân tới mức nào?
Rốt cuộc Giang đại tướng quân yêu Lý hoàng hậu có bao nhiêu cuồng si?
Mục Dụ lùi lại về sau, còn để lại một vài lời cuối cho phủ Vĩnh An: “Vậy là ngài chưa đọc kỹ chiếu chỉ rồi, trên đó ghi rõ Giang Minh Nguyệt và Vĩnh An đều phản quốc.

Tang chứng vật chứng không thể chối cãi.

Ta thiết nghĩ Giang tướng muốn đổ hết tội cho ai cũng đừng là nhi tử ruột thịt của mình chứ, thật sự không đủ thuyết phục.

Ngài mau quay lại nhìn xem, biểu cảm của Bạch phu nhân thật đặc sắc.”
Quả thật Bạch Hồng Y đứng cách đó không xa, từng lời, từng từ mà Giang Triết Viễn nói đều lọt thẳng vào tai nàng.

Nàng luôn biết ông ta hận cuộc hôn nhân này, nhưng nàng lại không ngờ Giang Triết Viễn còn hận sang cả hai đứa con của bọn họ.

Nàng cười đắng chát, tự chế giễu chính bản thân mình.

Ánh mắt nàng nhìn người kia đã hoàn toàn dập tắt hy vọng, đúng là mộng tưởng hão huyền.
Ôn Tề Minh mở miệng, mang theo uy hiếp lạnh lùng: “Tang chứng vật chứng rõ ràng? Mục công công, ông lôi ra đây cho ta xem thử với.”
Mục Dụ cũng không hề hoảng sợ, kính cẩn đáp lại: “Điện hạ, thứ cho nô tài không thể thực hiện ngay theo mệnh lệnh, bệ hạ mới là người xử lý mọi chuyện.”
Ý nói muốn tìm tang chứng vật chứng thì đến tìm Ôn Triều Khanh và Lý Sa Tử.
Ôn Tề Minh mân mê chuôi kiếm treo ngang hông, từ từ đứng chắn trước người Giang Triết Viễn: “Vậy thì...!ta cũng là đồng phạm đi...”
“Điện hạ nói thế là có ý gì?”
“Có thể phụ vương và mẫu hậu đều không biết, trong đội tới biên giới tiếp nhận và bảo vệ con tin Nhung Quốc, ta cũng tham gia.

Hơn nữa, chẳng phải Giang Minh Nguyệt hay gì cả, chính ta là người đã để Chương Hàm tự vẫn trước mắt mình.”
Lời này nói ra hoàn toàn dấy lên dư luận.

Thống Lĩnh Quân cũng không nhịn được mà cho nhau liếc mắt, có kẻ gan to lớn mật mà làm ra khẩu hình miệng, trao đổi tin tức sốt dẻo với nhau.
Mục Dụ bấy giờ mới bắt đầu trở nên bối rối: “Điện hạ nói gì vậy, người sao có thể ở trong đội hộ tống được cơ chứ.


Rõ ràng...”
“Rõ ràng cái gì? Sao nghe như mọi kế hoạch của Mục công công bị đổ bể vậy?” Ôn Tề Minh nhướn mày khiêu khích.
“Điện hạ chớ nói đùa.

Ta biết người gắn bó với nơi này, nhưng bây giỡ Vĩnh An không còn là bạn nữa, chúng là địch.

Người không cần bất chấp tất cả, tự bêu rếu, trét bẩn lên người mình để bảo vệ nó mù quáng.”
“Được, nhắc tới Vĩnh An rồi thì ta nhắc luôn cùng ông.

Từ nhỏ tới lớn, thời gian ta ở đây còn nhiều hơn so với điện Thiên Xu.

Khinh bào Vĩnh An ta mặc còn nhiều hơn cả y phục thái tử.

Nói đi nói lại, ta đã sớm là người của Vĩnh An phủ.

Vậy thì tội danh này cũng bao gồm cả ta đi.”
“Chuyện này...”
Giang Triết Viễn vội gàn Ôn Tề Minh: “Điện hạ, người biết mình vừa nói gì hay không? Đây không phải chuyện đùa, ta sẽ giải quyết, điện hạ mau về đi.”
“Giang tướng, ta tỉnh táo hơn bao giờ hết, cũng chẳng nói đùa.

Ngài mới là người ăn nói hồ đồ.

Giang Ninh, hắn đã làm gì sai cơ chứ?”
Lời chất vấn đưa ra, Giang Triết Viễn sững lại tại chỗ.


Đúng nhỉ, Giang Minh Nguyệt đã làm gì?
Ông không biết.
Giang Minh Nguyệt có bị oan không?
Ông thậm chí chẳng thèm quan tâm.
Lúc nãy Bạch Hồng Y nhìn ông chê cười, Giang Triết Viễn còn cảm thấy đây là lúc nào rồi mà nàng ta còn giữ điệu bộ nhìn đời bằng nửa con mắt, khinh thường người khác như thế.

Nguyên lai, không phải “người khác” mà là chỉ duy nhất ông thôi - một kẻ tự xưng là phụ thân của Giang Minh Nguyệt nhưng từ đầu tới cuối chẳng thèm đếm xỉa đến lỗ hổng lớn nhất của vụ án lần này.
Ôn Tề Minh không buông tha Giang Triết Viễn, hắn tiếp tục gặng hỏi dồn dập: “Giang Ninh đâu rồi? Còn sống hay đã chết? Tại sao lại bán n.ước? Kẻ nào đã vu oan giá họa cho hắn? Hắn có bị thương hay không? Có ổn hay không? Một câu thôi, ngài cũng không đả động tới.

Giang tướng quân, hắn là máu mủ của ngài a.”
“Hắn là con người, hắn có cảm xúc, hắn biết đau chứ.

Ngài là phụ thân của hắn, nhưng lại là người hết lần này tới lần khác tổn thương hắn.”
Ôn Tề Minh nhớ lại kiếp trước, khi Giang Ninh trở lại sau khi biệt tăm biệt tích từ vụ án Vĩnh An phủ, một thân âm trầm lạnh lẽo.

Đôi mắt đã từng trong sáng linh động như ngàn hồ sen, nay sâu không thấy đáy; khuôn mặt mềm mại căng mịn biến thành hốc hác, lộ ra gò má tiều tuỵ; khoé miệng tươi cười ngây ngô thuở niên thiếu hoá ra khắc nghiệt tàn nhẫn.

Tất cả biến chuyển chỉ xảy ra trong một thời gian quá ngắn, Ôn Tề Minh lúc ấy suýt chút nữa không thể nhận ra tới thiếu niên đã từng cùng mình đấu tửu túng mã, hi hi ha ha suốt cả ngày..

Bình Luận (0)
Comment