Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1156

Chương 1156

Lát sau, chiếc kiệu được hạ xuống quảng trường, một thị vệ phía trước kéo rèm lên, để lộ ra một ông lão gầy nhom bên trong.

Ông lão không rõ bao nhiêu tuổi, mặc một bộ trường bào màu vàng, da mặt đã hoàn toàn khô nhăn nheo, chồng chất lên nhau, đôi bàn tay cũng như cẳng gà, trông cực kỳ dọa người.

Thế nhưng đến khi ông ta xuống kiệu, tất cả mọi người đang quỳ dưới đất đều đồng thanh hô: “Cung nghênh quốc sư”.

Người này chính là quốc sư nước Thái Lan, Thấp Long Bà.

Chỉ thấy Thấp Long Bà quan sát một lượt xung quanh, sau đó dùng giọng nói khiến người ta ghê răng: “Mọi người đứng lên cả đi”.

Sau đó, chỉ thấy ông ta chống chiếc gậy ba toong đầu rắn màu đen chậm rãi đi về phía Lục Hi, vừa đi vừa quan sát thi thể trên quảng trường.

Lúc này đám người đó vừa thấy Thấp Long Bà tới liền lần nữa vây lại, theo sau Thấp Long Bà.

Thấp Long Bà từ từ đi đến trước mặt Lục Hi, mở miệng nói: “Cậu đã giết chết đồ đệ Somrai của tôi, giờ lại đại khai sát giới, coi nước Thái Lan này là nơi không người sao?”

“Phải thì sao, đồ đệ đó của ông tôi đây thấy chướng mắt thì giết thôi, còn cả những người này, ai ai cũng như chó sủa bên tai vậy, khiến ông đây nghe mà phiền chết đi được nên cũng giết luôn, may là ông ngồi kiệu tới, nếu như ông đi bộ tới thì đoán chừng đám người này đều chết sạch rồi”, Lục Hi không cảm xúc nói.

“Quá hỗn xược”.

“Quốc sư ở đây mà vẫn dám ngông cuồng”.

“Quả thực là ngạo mạn đến cực hạn”.

Mọi người thấy Lục Hi vẫn dám kiêu căng như vậy trước mặt Thấp Long Bà, lại dám chế giễu cả quốc sư, lập tức lũ lượt kêu gào.

Mà lúc này, Thấp Long Bà chỉ âm trầm cười nói: “Cậu thanh niên, cậu thật sự cho rằng bản thân rất lợi hại sao?”

“Đối phó với lão già như ông thì đủ dùng”, Lục Hi lạnh lùng nói.

“Hừ, muốn chết”.

Thấp Long Bà hừ lạnh một tiếng, gõ cây gậy ba-toong xuống mặt đất một cái, lập tức một luồng khói đen từ mặt đất bốc lên rồi nhanh chóng lan rộng ra.

Đám người xung quanh thấy vậy lập tức trốn sang một bên cách xa đó.

Nhanh chóng luồng khói đen đó đã bao phủ lấy Lục Hi.

Lục Hi lập tức cảm thấy trong không khí có một mùi hôi tanh, hơn nữa còn có mười mấy đạo lực lượng khổng lồ đang kéo tới.

Lục Hi quát khẽ một tiếng, trên người lập tức bốc lên ngọn lửa màu vàng lợt, trường đao trong tay cũng bốc cháy rừng rực. Lục Hi đã mở ra con mắt xuyên thấu trong nháy mắt.

Lúc này anh mới phát hiện ra, khói đen bao vây anh lúc này đã không bờ không bến, hoàn toàn không nhìn ra bên trong đang có mười mấy con mãng xà màu đen đang lởn vởn, đang thè lưỡi rắn bay về phía anh.

Lục Hi lúc này coi như đã bội phục Thấp Long Bà này, đây là một loại pháp thuật cực kỳ mạnh mẽ, khói đen không những có thể làm mất tầm nhìn mà còn mang cả độc tính, chỉ riêng điểm này thôi đã khiến tông sư bình thường chật vật rồi.

Nếu như không tìm ra đường thì chỉ riêng độc tính ở đây thôi đã đủ giày vò tất cả chân khí của kẻ địch bên trong, khiến hắn cuối cùng trúng độc mà chết, hơn nữa ở đây còn có mười mấy con mãng xà hóa ra từ năng lượng, nhìn trông cũng không dễ đối phó, tông sư bình thường mà trúng chiêu này thì căn bản coi như đi đời.

Có điều, Lục Hi không phải là tông sư bình thường, nhờ vào con mắt xuyên thấu của mình, tầm nhìn của anh không hề bị ảnh hưởng, kháng tính Cự Long cũng hoàn toàn có thể loại bỏ độc tính ở đây, việc còn lại chính là xử lý đám mãng xà kia.

Lúc này mãng xà đã tới gần, một con trong đó há to cái miệng như bồn máu, cắn về phía Lục Hi.

Lục Hi khẽ chấn trường đao, một đạo đao khí hỏa diễm b ắn ra, con mãng xà đó lập tức vỡ tan, hóa thành năng lượng ban đầu rồi biến mất vô hình.

Lại một con mãng xà khác nhào tới, Lục Hi lại chém ra một đao, mãng xà bị chém tan biến.

Tiếp theo, Lục Hi liên tiếp chém ra mấy đao, mấy con mãng xà đó đều bị chém tan biến, nhưng Lục Hi lại phát hiện ra số lượng mãng xà không hề giảm đi mà vẫn duy trì số lượng mười mấy con như ban đầu.

Việc này khiến Lục Hi bắt đầu trở nên thận trọng, thuật pháp này giờ xem ra có vẻ tương đối lợi hại.

Những con mãng xà bị chém tan này sau khi hóa thành năng lượng lại tụ thành hình thái mãng xà từ đầu, người bị tấn công trong trận pháp nhìn trông tựa như vô cùng vô tận, cho dù là cường giả có thể kháng chế độc tính trong thời gian dài e là cũng sẽ phải chết vì mệt ở trong đó.

Bởi vì chân khí không phải là thứ vô cùng vô tận, mà đao khí hỏa diệm của Lục Hi mặc dù không tiêu hao chân khí như Viêm Long trảm, nhưng cũng không tránh khỏi việc tiêu hao ít nhiều, chân khí của anh có nồng hậu hơn nữa cũng sẽ có lúc tiêu hao hết, tới lúc đó biết làm thế nào?

Có điều, Lục Hi không tin, đám mãng xà này là vô cùng vô tận, nếu như thật sự như vậy thì pháp thuật này cũng quá nghịch thiên rồi.

Lục Hi bình tĩnh vung đao, từng đao từng đao chém về phía mãng xà đang lao tới, anh không tin Thấp Long Bà này lại có thuật pháp nghịch thiên như vậy.

Mà lúc này, bên ngoài khói đen, Thấp Long Bà đang đứng bên ngoài cách mấy trăm mét khu vực khói đen bao phủ, đôi mắt b ắn ra tinh quang.

Thỉnh thoảng trong khói đen lại có một cỗ khói đặc màu đen bay ra, bị gậy ba toong trong tay Thấp Long Bà hút lấy, sau đó từ đuôi gậy ba toong lại tuôn ra bổ sung vào luồng khói đen đó, cứ vòng đi vòng lại.

Bình Luận (0)
Comment