Cự Long Thức Tỉnh

Chương 273


Lục Hi cười nói: “Mặc dù Hoắc Hướng Anh lợi hại, nhưng nhìn thấy tôi cũng phải nể mặt mấy phần, cô có tin không?”
“Anh không khoác lác thì sẽ chết à.

Tôi hỏi anh, cái người Hoắc Hướng Anh mà anh nói là ai, hình như nghe có chút quen tai?”, Trương Ngọc Kỳ tò mò nói.

Nhìn Trương Ngọc Kỳ đáng yêu như vậy, hứng thú trêu đùa của Lục Hi nhất thời tới, anh thần bí nói.

“Ông ta ấy hả, chính là ông trùm và lãnh đạo của tất cả hắc bang Cảng Đài.

Ông ta còn là ông chủ đứng sau ba tập đoàn điện ảnh Bác Nạp, Đông Thăng và Thiên Mã, cực kỳ lợi hại”.

Trương Ngọc Kỳ nghe đến há to miệng, cô ta nói: “Ba tập đoàn điện ảnh này chính là đầu trùm điện ảnh truyền hình Cảng Đài.

Anh nói tôi mới nhớ ra, trong truyền thuyết quả thật có nhân vật vô cùng lợi hại như vậy.

Nhưng anh đừng có mà khoác lác, tôi nghe nói có rất nhiều người có tiếng tăm muốn gặp ông ta một lần cũng khó.

Nếu anh quen biết ông ta, Trương Ngọc Kỳ tôi mặc quần chữ T múa cột cho anh ngắm”.

Trương Ngọc Kỳ mặt đầy không tin.


Lục Hi nghe xong, nhất thời cười lớn một trận, anh nói: “Cô còn biết kỹ năng này à, giỏi lắm”.

Trương Ngọc Kỳ mặt đỏ lên, cô ta cũng cảm thấy lời mình vừa nói hơi quá, nhưng cô ta cũng không chịu thua nói.

“Sao vậy, nhảy múa là kiến thức cơ bản của diễn viên chúng tôi, anh tưởng rằng tôi không biết sao? Với thân hình này của tôi, mặc quần chữ T thì sao, chẳng lẽ khó coi à?”
Nhìn Trương Ngọc Kỳ vẻ mặt đỏ bừng nhưng rất bướng bỉnh, Lục Hi càng cảm thấy cô ta dễ thương, anh nói: “Chúng ta nói xong rồi, nếu tôi quen biết ông ta, cô mặc quần chữ T múa cột cho tôi ngắm, không được phép đổi ý”.

Trương Ngọc Kỳ đỏ mặt cắn răng nói: “Nhảy thì nhảy, ai sợ ai, nhưng nếu anh không quen ông ta thì sao?”
“Tùy cô xử lý”, Lục Hi nói từ trong nội tâm.

“Nếu anh không quen biết ông ta thì cởi chuồng chạy quanh núi Bạch Vân một vòng, thế nào?”, Trương Ngọc Kỳ cực kỳ tự hào với cách này của mình.

Nếu cởi chuồng chạy một vòng quanh núi Bạch Vân thì sáng sớm mai e rằng tên nhãi này cũng sẽ trở thành người nổi tiếng.

Đến lúc đó, hình ảnh cái mông trần của anh sẽ truyền khắp Internet, để xem anh có mất mặt hay không.

Lục Hi nhìn Trương Ngọc Kỳ, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, ngay sau đó anh lấy điện thoại ra.

Ngay khi anh muốn gọi điện cho Hoắc Hướng Anh thì đột nhiên điện thoại reo, phía trên màn hình chính là tên của Hoắc Hướng Anh, Lục Hi cười một tiếng rồi nhận máy.

“Anh Lục, quả thật ngại quá, tôi muốn hỏi anh đến chưa, có cần tôi đi đón anh không?”, Hoắc Hướng Anh nóng lòng chờ đợi, rốt cuộc không nhịn được đã gọi điện cho Lục Hi.

Lục Hi cười nói: “Tôi đã đến rồi, ở ngay tại quảng trường, ông ngồi ở đâu, tôi lập tức qua đó”.

Nói xong, Lục Hi liền cúp máy, với năm giác quan của mình, anh đã sớm biết được Hoắc Hướng Anh đang ở đình nghỉ mát cách đó không xa, anh lập tức nhìn về phía Trương Ngọc Kỳ cười nói: “Xin mời”.

Trương Ngọc Kỳ cắn răng theo sau lưng Lục Hi đi về phía đình nghỉ mát.

Hoắc Hướng Anh gọi điện thoại xong, trong lòng vừa kinh sợ vừa vui mừng.

Anh Lục đã đến đây từ sớm, mình thân là chủ nhân vậy mà không biết, quả thật quá thất lễ.

Lục Hi bảo ông ta chờ ở trong, nhưng ông ta nào dám ngồi đó chờ.

Đợi khi Lục Hi qua đây thì lập tức đứng dậy, đi ra khỏi đình nghỉ mát, đứng chờ ở con đường nhỏ đi vào đình.


Một đám ông lớn nhìn thấy Hoắc Hướng Anh đang chờ người, bọn họ cũng không dám ngồi, mọi người lần lượt đứng dậy đứng cùng ông ta.

Chỉ là một đám người ngơ ngác nhìn nhau không biết bọn họ đang đợi cái gì.

Không bao lâu, chỉ thấy Lục Hi dắt tay một cô gái lạ đi tới, Hoắc Hướng Anh vội vàng tiến lên trước hai bước, ông ta khom người hành lễ nói: “Chào anh Lục”.

Lục Hi gật đầu, anh sải bước vào bên trong.

Đám người ở phía sau Hoắc Hướng Anh nhìn thấy người mà ông ta chờ lại là một thanh niên, hơn nữa còn cung kính như vậy, bọn họ cũng giật mình, khom người hành lễ theo.

Lục Hi tùy tiện bước lên trước, anh vào trong đình nghỉ mát, ngồi xuống vị trí của Hoắc Hướng Anh, đồng thời chỉ Trương Ngọc Kỳ vào vị trí bên cạnh mình, ra hiệu bảo cô cũng ngồi xuống.

Nhưng Trương Ngọc Kỳ nhìn thấy nhiều người khí thế phi phàm như vậy, cô ta nào dám tùy tiện giống như Lục Hi.

Cô ta bứt rứt đứng ở đó, có chút lúng túng.

Lúc này, Hoắc Hướng Anh đi tới, ông ta thấy vậy liền vội vàng nói: “Cô gái này, mời ngồi, có tôi ở đây, cô không cần câu nệ bất cứ thứ gì”.

Lục Hi kéo ống tay áo Trương Ngọc Kỳ ép cô ta ngồi xuống, sau đó anh cười nói: “Giới thiệu với cô, người này chính là ông Hoắc Hướng Anh.

Còn đây là cô Trương Ngọc Kỳ”.

Trương Ngọc Kỳ vừa nghe xong liền kinh ngạc, cái tên nhãi thích khoác lác này lẽ nào thật sự quen biết nhân vật như Hoắc Hướng Anh?
Dù thế nào cô cũng có chút không tin.


Lúc này, Hoắc Hướng Anh vừa nghe Lục Hi giới thiệu cô ta, ông ta vội vàng bước lên trước chìa tay mình ra và nhiệt tình nói: “Cô Trương Ngọc Kỳ, rất vui được gặp mặt”.

Thật ra ông ta không quen Trương Ngọc Kỳ, chỉ là mỗi người bên cạnh Lục Hi đều đáng được tôn trọng.

Vì vậy, lời nói khách sáo là vô cùng cần thiết.

“Ông chính là ông Hoắc Hướng Anh?”
Trương Ngọc Kỳ không thể tin được, cô ta chìa tay ra nhẹ nhàng bắt tay với Hoắc Hướng Anh.

Hoắc Hướng Anh cười nói: “Chính là tôi”.

Bây giờ Trương Ngọc Kỳ đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, một người tuổi tác lớn như Hoắc Hướng Anh không thể nào nói đùa với cô ta, hơn nữa những người này vừa nhìn liền thấy đều có khí thế phi phàm, chắc chắn không nhầm.

...!
Trương Ngọc Kỳ vẫn còn đang khiếp sợ, lúc này Lục Hi nói: “Mọi người cũng ngồi đi, có chút chuyện muốn nói với ông”.

Hoắc Hước Anh vội vàng đồng ý, ông ta ra hiệu cho một đám ông lớn ngồi xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh Lục Hi, làm ra vẻ lắng nghe.

Lục Hi nhíu mày nói: “Ông gọi ba người Thần Hi Quân, Nhan Phi Hoa và Vương Bỉnh Lâm qua đây, tôi có lời muốn nói”..

Bình Luận (0)
Comment